Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Với Tư Cách Là Người Chế Tác Nhóm Nhạc Nam

Chương 4: Không bỏ cuộc




Trong phòng bệnh.


Sáng sủa sạch sẽ.


Cửa sổ hé mở, gió nhẹ thổi tung rèm cửa, thật yên tĩnh, khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường tái nhợt, đôi môi không có một chút huyết sắc, lông mày nhíu lại, ngủ không yên giấc, yếu ớt vô cùng.


Lông mi của cô run lên vài cái, cô mở mắt ra, trong mắt mơ hồ trống rỗng, vô thức đưa tay lên che đi ánh sáng nhàn nhạt kia.


"Cô tỉnh lại rồi, thấy trong người thế nào?" Y tá vừa thay bình nước vừa quan tâm nhìn cô.


Đình Đồng cử động đầu, có một cơn đau đục khoét trong não, nhưng cũng không phải quá dữ dội, có thể chịu đựng được.

Cô cảm ơn: "Đa tạ cô nương."


Y tá cũng là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi không lướt mạng đọc tin tức thì không phải người trẻ tuổi, chuyện trên mạng cô đều biết, nhưng khi bản thân nhìn thấy trung tâm dư luận này, cô vẫn khá là ngạc nhiên.


Dáng vẻ xinh đẹp ngoài dự đoán của mọi người, lại còn nằm trên giường bệnh như vậy, yếu ớt suy sụp, khiến người ta không khỏi nghi ngờ những lời trên mạng.


"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi." Y tá thay nước rồi rời khỏi phòng.


Đình Đồng nhìn quanh phòng, thấy chiếc túi trên đầu giường, cô vụng về lấy điện thoại di động ra.


Khi Trần Lâm bước vào phòng, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, như thể điện thoại là thứ gì đó hiếm lạ lắm.


Từ lúc cô phát bệnh đến nay, chưa từng có ai đến thăm, người sống lỗi đến độ này đúng là hiếm thấy.


Nhân duyên thật kém.


Trần Lâm mang theo bình giữ nhiệt, "Cô tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"


Đình Đồng liếc nhìn người đàn ông một chút liền nhanh chóng lui về sau, quần áo của người đàn ông này có chút phóng đãng.


Quần đùi áo cộc ngắn cũn cỡn, tay chân lộ ra, lông chân rậm rạp xoăn tít che mất màu da chân, thậm chí đồ lót còn nhiều vải hơn loại quần áo này.


Đình Đồng rũ mắt xuống, chân thành cảm ơn, "Đa tạ đại nhân ra tay tương trợ." Cô hơi chắp tay, cúi đầu hành lễ.


Cái quái gì vậy?


Trần Lâm kinh ngạc ngả người về phía sau, đeo lên chiếc mặt nạ đau đớn, ngây người nhìn người phụ nữ đang hành lễ.


Kiểu hành lễ này chỉ thấy trong phim cổ trang, tuy tư thế hành lễ tuyệt đẹp, nước chảy mây trôi, nhưng thật sự cho người ta cảm giác đang nhìn vào một vị đại tiểu thư thời xưa, dáng đi, đứng, ngồi, đều xuất thần.


Nhưng câu hỏi đặt ra là, tất cả đã lỗi thời rồi, bây giờ làm gì có ai làm hành động như vậy?


Có phải đối phương đang giở trò với mình?


Cô đang chơi tôi đấy à?


Hay đầu óc có vấn đề?


Trần Lâm hít sâu một hơi rồi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, suy nghĩ một chút xem bản thân có nên dùng lời lẽ uyển chuyển hơn hay không, tránh để đối phương phát bệnh lần nữa.


Đạo diễn Trần do dự: "Nếu không hài lòng với sự sắp xếp của tổ chương trình, cô có thể lựa chọn nghỉ việc, sức khỏe không tốt thì nên nghỉ ngơi dưỡng sức."


"Tất nhiên là tùy ý của cô. Chúng tôi không ép buộc. Cư dân mạng đều yêu cầu cô rút lui. Nếu không... Dù sao, trong tình huống hiện tại, cô rời đi còn bớt bị ăn chửi."


Đạo diễn Trần không quan tâm có bị chửi hay không, dù sao cũng không phải chính mình bị chửi, có người chửi thì sẽ có độ hot, giữ một người gây tranh cãi như vậy trong tổ chương trình sẽ có nhiều người tranh luận, mà càng tranh luận thì sẽ càng có nhiều người xem.


Nhưng vấn đề là đừng có hai ba ngày lại gây chuyện một lần.


Không thể!


Không thể rút lui!


Tuyệt đối không được bỏ cuộc!


Thịch thịch thịch!


Đình Đồng không nhịn được vươn tay vỗ vỗ trái tim mình, bên trong là một trái tim đang tung tăng nhảy nhót, đập thình thịch không ngừng.


Hết nhịp này đến nhịp khác, trong lòng không khỏi gào rống, không phải cô đã chết rồi sao?


Nhưng giống như không hoàn toàn chết đi!


Đình Đồng hít một hơi thật sâu, khóe miệng mang theo nụ cười, từ tốn lại tao nhã, bình tĩnh mà nói, "Ta sẽ không rút lui."


Trần Lâm bĩu môi, ánh mắt có chút kinh ngạc, không nhịn được mà đánh giá cô, trước khi tới đây còn phải chuẩn bị mấy phương án đối phó, không ngờ đối phương lại cứ nhẹ nhàng tiếp thu như vậy, không hề gây rối.


Sao lại cảm thấy không yên thế này.