Tay phải cầm chủy thủ của Giang Chỉ đã thối rửa đến biến dạng không còn nhận ra vẻ ban đầu, chỗ ngón giữa và ngón trỏ có thể thấy xương ngón tay màu trắng hếu.
Con tang thi bị cậu đâm một lỗ trên đầu, không còn sinh khí chống đỡ lập tức ngã xuống.
Giang Chỉ vẫn giữ tư thế cầm chủy thủ, hai má cậu như lớp thủy tinh bị rạn nứt, tựa như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan thành vô số mảng vỡ. Đôi mắt đỏ như sói trong đêm đen, nhìn chằm chằm vào cổ Giang Dã.
"Giang Chỉ."
Giang Dã nhỏ giọng kêu cậu, nhưng cậu giống như không nghe được, anh lập tức đi vòng qua cậu, lúc đi xuống lại chặt đầu một con tang thi có ý đồ tập kích.
Hai người đang đứng đối mặt nhau, cái khí thế kiêu ngạo đó, vừa nhìn là biết hoàng tử nhỏ mềm mại này đang bảo vệ anh.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, thì anh rốt cuộc cũng thấy rõ phía đối diện bầy tang thi đang vây quanh mấy chiếc xe.
Tiếng la hét truyền từ phía xa lại gần, Giang Dã nổ súng bắn chết mấy tang thi ý đồ dùng đá đập bể kính xe.
Bởi vì số lượng quá nhiều, tâm phúc của anh đều ngã xuống, cánh tay của Kled cũng bị thương, trước sau đều bị chặn lại, anh không thể đối phó hết được.
Có mấy người lập tức vỗ cửa kính, liều mạng kiếm sự giúp đỡ từ anh, mỗi một người đều đem hy vọng ký thác trên người anh.
Bắn xong viên đạn cuối cùng, Giang Dã trở thành mục tiêu tấn công duy nhất, những tang thi đó bị tiếng súng hấp dẫn, chuyển sự chú ý lên người anh.
Giang Dã siết chặt loan đao trong tay, toàn thân anh đều là chất bẩn, nhưng thời khắc này lại cứ như có sự thay đổi gì đó.
Trên lông mi dài nhọn phủ một tầng tuyết, tầm mắt bị che phủ, anh nhắm hai mắt lại, để tuyết từ trên mi rơi xuống.
Giang Dã không biết mình đang bị gì, suy nghĩ không theo kịp động tác thân thể, tang thi xung quanh một con lại một con chết dưới đao của anh.
Cách cơ thể Giang Chỉ một mét như có một vòng tròn được vẽ ra, những con tang thi đang sợ hãi một thứ gì đó, do dự không dám đến gần cậu.
Cậu im lặng đứng sau lưng Giang Dã, cứ như một người xem độc lập tách biệt với bên ngoài, lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ.
Cậu không biết tại sao trong lòng cứ dâng lên một cảm xúc thù hận, cậu hận tất cả những người trong xe.
Rõ ràng là những thứ vô dụng, vậy mà cứ đeo bám người thương của cậu.
Thể lực Giang Dã đã sắp cạn kiệt, mệt mỏi bao phủ khắp toàn thân.
Chỉ trong phút chốt không tập trung, cánh tay Giang Dã lại bị tang thi tính nhào lên cắn thêm một lỗ nữa.
Con tang thi miệng đầy nước miếng sắp cắn vào da thịt Giang Dã, cặp mắt Giang Chỉ mở to ra, âm thanh vọng ra như từ thời xa xưa, vang khắp toàn thung lũng ——
"Ngươi dám"
Áo choàng màu đen bị gió thổi bay lên, rơi xuống vách núi, trong nháy mắt lúc Giang Chỉ lên tiếng, tang thi xung quanh đều dừng lại động tác trên tay, tập thể ngoẹo đầu nhìn về hướng cậu đang đứng.
Ngay sau đó, bọn chúng nhao nhao quỳ xuống, như chứng kiến một vị thần mà chúng nó vừa tôn kính vừa sợ hãi, cúi đầu quỳ bái.
Bọn chúng ô ô nha nha phát ra mấy âm thanh kì quái, như mấy đứa trẻ sơ sinh quỳ dưới đất ngửa mặt trông ngóng ngắm nhìn Giang Chỉ, là sự tôn thờ.
Cảnh này trong mắt người khác nó lại thành một cảnh tượng tội ác tày trời, máu cùng vết bẩn trên người thiếu niên, chính là ngọn nguồn của mọi tội ác.
Giang Dã đã chém đứt cổ con tang thi bị dọa sợ cho im miệng, lúc xoay người lại là hình ảnh làm cho anh rung động đó.
Máu tươi từ hai bên thái dương anh chảy xuống, Giang Chỉ và anh từ khoảng không ấy đối diện nhau.
Vô tình chạm phải ánh mắt mà anh luôn quyến luyến lại chẳng biết làm sao ấy, rõ ràng cách nhau gần như thế, lại như bị ngăn cách bởi giếng trời(*) không thể với tới.
(*)天堑: bính âm(tiān qiàn), (con sông trên trời) rãnh trời, lạch trời; cách giải thích dùng để chỉ sự hình thành tự nhiên của con sông lớn nguy hiểm cắt đứt giao thông; hay dùng để chỉ các con sông khác(vd: sông Trường giang).
"Là vương... cậu ta là tang thi vương!" Tiếng kêu của binh lính làm dậy cả mặt đất yên tĩnh.
"À, tao nói sao có nhiều tang thi như vậy, thì ra là do bọn nó đuổi theo cậu ta tới."
"Không phải đâu, cậu ấy đã cho tang thi dừng lại rồi mà, cậu ấy cứu tôi..."
"Vậy tại sao cậu ta không cứu bọn mày sớm đi? Cha mẹ tao, chồng tao đúng ra không phải chết, nếu cậu ta sớm hành động thì bọn họ sẽ không chết! Đều tại cậu ta." Người phụ nữ được Giang Chỉ cứu lúc ngã xuống xe, trừng mắt nhìn Giang Chỉ đầy oán hận.
Giang Chỉ khựng lại, không thể tin được nhìn cô ta.
Cậu đã làm gì sai? Cậu đâu có làm sai mà?
"Trung tướng, giết cậu ta, giết cậu ta!"
"Giết cậu ta!"
[Cái dịt mẹ chúng mày, tang thi vương thì sao, không thấy cậu ấy đang bảo vệ Giang Dã hả?]
[Mệt cho cậu ấy còn bảo vệ cô ta, đúng là biết mặt mà không biết lòng(1), cha mẹ cô chết là do Carl và Phil làm sai, Tinh Chỉ là người tốt! Cậu ấy thì làm sai cái gì, cậu ấy cái gì cũng không làm!]
[Ôi sao có cảm giác con trai Tinh Chỉ sắp khóc rồi]
[Giang Dã anh đã nói vĩnh viễn sẽ không bỏ cậu ấy lại mà, nhanh ôm cậu ấy đi, chắc chắn là sợ rồi]
[Nhanh lên, ôm con trai đi!!!]
Giang Chỉ sợ, sợ cái kết quả nếu như bí mật bị phát hiện.
Giang Dã đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảnh báo màu đỏ của hệ thống vang lên trong đầu trước đó.
—— Đây là tuyến thời gian đã thay đổi cuộc đời của nhân vật chính, bất buộc anh phải phản bội cậu ta, cậu ta mới có được thân thể mới trong lần đại nạn này.
Giang Dã kêu hệ thống câm miệng, bước về phía Giang Chỉ.
Vẻ mặt của cậu lúc anh bước tới như băng tuyết được hòa tan vậy, cậu dang rộng cánh tay ra, như cánh chim non toàn tâm toàn ý phụ thuộc vào anh.
Giang Dã đã từng bảo vệ cậu trong tay của rất nhiều người, lần này anh cũng sẽ bảo vệ cậu.
Cậu cũng sẽ bảo vệ Giang Dã.
Giang Chỉ vẫn tin vậy, nhưng sao trong lòng cậu cứ cảm thấy có một nỗi bi thương như thế?
Rõ ràng cậu không làm gì sai, những người đó lại cứ nhìn cậu bằng con mắt thù hận.
Chỉ vì thân thể cậu khác bọn họ sao? Chỉ vì cậu có thể điều khiển hành động của tang thi?
Giang Dã đưa tay phe phẩy mấy sợi tóc lộn xộn trên đầu cậu, ngón trỏ dính máu xoa lên chóp mũi cậu, lại vẽ lên đó cái vòng tròn, một chút do dự trong mắt cậu lập tức biến mất.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ có người này sẽ không thay đổi.
Giang Dã từng nói vĩnh viễn sẽ không buông tay cậu, cũng vĩnh viễn không bỏ lại cậu một mình.
"Kêu bọn nó đi đi." Giang Dã nói với cậu.
"Không được! Không thể cho chúng nó đi không được, nếu chúng nó nghe theo lệnh cậu ta thì kêu chúng nó nhảy hết xuống vực đi!" Gã đàn ông ở sau lưng hét lớn, xem ra cảm xúc của gã đang trên bờ vực sụp đổ rồi.
Tâm phúc đi theo Giang Dã đều chết hết, mười người dân thường đó đều bình yên vô sự. Còn năm binh lính bên kia, họ là những côn đồ trong thị trấn hợp thành tân binh, tất nhiên họ sẽ không nghe theo mệnh lệnh của anh, ngay cả người lính đồn trú đã đã từng hết lòng vì anh cũng trở nên thù địch.
Giang Dã nhìn Giang Chỉ, Giang Chỉ hiểu ý của anh, ngón tay không được da thịt bao bọc chỉ còn xương ngón tay làm một động tác. Mấy tang thi nghe được lệnh của cậu, tranh nhau chạy đến hàng rào bảo vệ.
Bọn nó không có nỗi sợ hãi, leo qua lan can liền nhảy thẳng xuống vực thung lũng, rõ ràng là khung cảnh rất buồn cười, chỉ có anh lại không cười nổi.
Khắp nơi trên đường núi đều là thi thể và các vết xanh xanh đỏ đỏ, Kled bị thương quá nặng, đang dựa vào vách núi thở không ra hơi. Chính hắn cũng cảm thấy khiếp sợ, không ngờ Giang Chỉ lại có năng lực như vậy.
Kled hoàn toàn tin tưởng Giang Dã, hắn không tin anh sẽ làm ra chuyện phản bội đế quốc. Chỉ là đối mặt với mấy tên dân thường như kẻ điên đó, Kled thực sự không biết, anh còn có thể giữ lại Giang Chỉ hay không.
Con tang thi cuối cùng cũng đã biến mất, Giang Dã mím môi, không cần bọn họ mở miệng anh cũng biết họ muốn nói gì.
Đúng như anh đoán, gã đàn ông đó lại nói, hơn nữa còn cầm vũ khí chỉa vào Giang Chỉ, "Trung tướng, tại sao anh lại che giấu cho người này, anh có phải là phản bội không, bọn tôi có thể bỏ qua cho anh, nhưng với điều kiện là anh phải giải thích."
Gã đang nói là lão đại trong nhóm côn đồ, gã đã chịu đủ hành hạ rồi.
Giang Dã quay đầu nhìn gã, một cái liếc mắt đã thành công làm gã câm miệng.
Giang Dã hơi nhúc nhích ngón tay, thể lực của anh bị tiêu hao quá lớn, không có đạn, vũ khí cũng bị hư hại. Đối diện là những tên vẫn còn đầy đủ sức lực, phỏng chừng anh sẽ anh đủ, hơn nữa bọn họ vẫn còn vũ khí.
Hèn hạ.
"Trung tướng, rốt cuộc anh với cậu ta có quan hệ gì?"
Cảm Giác bị người ta chèn ép cũng không dễ chịu mấy, ngược lại anh lại cười, sờ một gò má bị thối rữa của Giang Chỉ, hỏi: "Có sợ không?"
Giang Chỉ lắc đầu, không muốn xa rời cọ lòng bàn tay của anh, nhích lại gần anh hôn lên giữa đôi môi dính máu.
Môi bị tách ra ngay lập tức, tròng mắt Giang Chỉ dần trợn to, ngón tay không còn máu thịt chẳng nắm được người trước mắt, thân thể cậu lại đang nhanh chóng rơi xuống.
Cậu bị Giang Dã đẩy xuống vực.
Trong mắt cậu, Giang Dã cười cực kỳ lạnh lùng, "Tôi với cậu ta không có quan hệ gì hết."
"Câu trả lời này, mấy người đã hài lòng chưa?"
[Giang Dã tui dịu(*) anh, anh làm cái gì zậy]
(*)淦: bính âm(gàn), đọc trại của từ cỏ(mọi người biết cỏ trong tiếng Trung là gì rồi đấy), để chứng tỏ là mình người có văn minh và mắng người ta mà không muốn bị phát hiện có thể dùng từ này.
[??? Đệch, tui coi mà không hiểu gì hết]
[Bảo bối Tinh Chỉ của tui]
[Đã chặn, tạm biệt]
Hết chương 12.
(1) Từ gốc (狗咬吕洞宾): nghĩa 'chó cắn Lữ Động Tân' là một điển cố trong nhân gian, câu đầy đủ là 'Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt'. Nói về tình huynh đệ của hai người là Cẩu Diễu và Lữ Động Tân, bởi vì cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia, nên cho rằng người kia quên tình nghĩa cũ, mà không biết họ đều đang âm thầm giúp đối phương.
"Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là 'chó cắn', nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt".
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Chỉ: Xuống dưới là tui chịch anh
Giang Dã: Thiệt không?