Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Show Hoang Dã Của Vợ Chồng

Chương 5: Không phải người tốt gì




Edit by Đào Không Sợ Ma.

Cố Thạc đã nhảy xuống từ lâu, nhưng khi anh bơi vào bờ, lại không thấy Dung Thanh Thanh ở đâu cả.

Dung Thanh Thanh vẫn đứng trên trực thăng, phía trên gió thổi mạnh, mái tóc dài tung bay.

Mọi người nghĩ Dung Thanh Thanh là một người không biết gì, cô đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ này chỉ vì ngày đó bị Dung Nguyệt Nguyệt chọc tức.

Cố Thạc cho rằng việc Dung Thanh Thanh thay đổi chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Nhưng ánh mắt anh vẫn đang hướng về người trên trực thăng, có lẽ lúc đó anh nên nhảy cùng cô

Trên trực thăng, bàn tay của Dung Thanh Thanh vươn ra  khiến Lâm Uyển Như giật mình.

Lâm Uyển Như liếc nhìn Trần Thần rồi nhìn Dung Thanh Thanh, trong lòng có chút do dự, Dung Thanh Thanh đã đưa tay lên kiểm tra thiết bị của mình.

Dung Thanh Thanh hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Lâm Uyển Như chưa kịp trả lời, một bàn tay mảnh khảnh đã vòng qua eo cô.

" Giữ chặt lấy, chúng ta nhảy thôi."

Lúc rơi xuống, gió gào thét bên tai, tiếng sóng vẫn còn, nhưng Lâm Uyển Như nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Dung Thanh Thanh ở bên cạnh, chẳng phải cô nói là cô cũng sợ sao?

Nước biển lạnh buốt lướt qua làn da cô, Lâm Uyển Như ngơ ngác mở mắt ra, không thể tin được. Cô ấy thực sự đã thành công khi nhảy từ nơi cao như vậy sao?

Sóng tiếp tục hôn lên bãi biển, nhưng đôi mắt của Lâm Uyển Như lại sáng lên. Vừa định nói lời cảm ơn, cô đã nhìn thấy Dung Thanh Thanh đang bơi về hướng ngược lại với cô.

Sau khi Dung Thanh Thanh nhảy xuống, cô lập tức bơi về hướng Cố Thạc trên bờ và không đi cùng Lâm Uyển Như nữa.

Hành động bỏ rơi này bị thủy quân do Dung Nguyệt Nguyệt thuê nhìn thấy, hai mắt sáng lên. Cuối cùng cũng tỉnh lại, tất cả đều cầm bàn phím lên và bắt đầu mắng mỏ Dung Thanh Thanh.

[Dung Thanh Thanh thực sự đã rời đi sau khi sử dụng Lâm Uyển Như, cô ta thực sự rất ích kỷ. ]

[Là cô ta nói sợ nhảy, bây giờ cô ấy cũng không sợ bị ngã, chính cô ta là người để Lâm Vãn Như một mình ở trong biển. ]

[Dung Thanh Thanh vẫn luôn như vậy, cách đây không lâu, cô ta đã đánh một người mới đến trong phòng thay đồ. ]

[Cô ta thực sự không hề hỏi ý kiến của Lâm Uyển Như, Dung Thanh Thanh thực sự rất kiêu ngạo. ]

Trên trực thăng, Trần Thần nhìn thấy Lâm Uyển Như và Dung Thanh Thanh đều nhảy xuống, nhìn chằm chằm phía dưới, cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng nhảy xuống.

Lâm Uyển Như nhìn thấy Trần Thần tới, cô vui vẻ chào nói: "Chồng, em làm được rồi."

Trần Thần nắm lấy tay Lâm Uyển Như, cố nở một nụ cười gượng gạo: “Anh đương nhiên biết vợ anh rất giỏi, nhưng không phải một mình em làm được việc này. Nếu không phải là Dung Thanh Thanh giúp, em nhất định không thể nhảy xuống được."

*quen ghê ấy , giống bác nào chê vợ mình không giỏi cái gì bên Cbiz nè

Sự vui mừng và phấn khích trên mặt Lâm Uyển Như đã tan biến.

Ở phía đông hoang đảo, Dung Thanh Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Thạc đang ngồi trên bãi biển.

Cô vẫy tay với anh ấy: “Cố Thạc, sao anh không đợi tôi?”

Mặt trời bắt đầu lặn từ lúc nào không hay, Cố Thạc ngước mắt lên và nhìn thấy Dung Thanh Thanh tỏa ra ánh sáng vàng rực chạy về phía mình, tim Cố Thạc đập thình thịch.

*simp quá rồi

Dung Thanh Thanh thực sự đã nhảy xuống?

Tâm trạng chán nản vừa rồi của Cố Thạc đã tan biến.

Toàn thân Dung Thanh Thanh ướt đẫm, Cố Thạc tận mắt nhìn thấy cô từ các túi trên người lấy ra một đống gia vị.

“Mau xem nó có bị nước biển làm hỏng không?”

Cố Thạc: "?"

"Muối? Gia vị BBQ? Sốt chân gà Teriyaki? Nước tương hải sản? Tương ớt???"

“Chờ một chút, còn nữa.” Dung Thanh Thanh từ dưới mắt cá chân lấy ra bốn miếng sô-cô-la.

Cố Thạc lần đầu tiên không khống chế được biểu tình của mình, xịt keo tại chỗ.

"Làm sao cô mang nó theo được?"

Dung Thanh Thanh cũng muốn nói, ở thời điểm tận thế, chỉ có thể ăn cho no bụng, nhưng hiện tại có điều kiện, cô sẽ không bao giờ lựa chọn ngược đãi bản thân.

Dung Thanh Thanh chỉ vào túi trên người, nhỏ giọng nói vào tai Cố Thạc: “Đương nhiên là tự để vào.”

Bạn chỉ có thể bỏ hành lý vào balo, tổ đạo diễn cũng không nói không được bỏ đồ vào túi quần, Dung Thanh Thanh đã lợi dụng sơ hở của tổ chương trình.

Cố Thạc: "..."

Làm thế quái nào mà cô ấy lại nghĩ đến việc này?

[Dung Thanh Thanh có vi phạm quy định của chương trình không? ]

[Wow, như thế này có được không? ]

[Tôi thấy rằng Dung Thanh Thanh ngoài việc hơi kiêu ngạo ra thì có vẻ hơi buồn cười. ]

Đội ngũ chương trình đằng sau màn hình đã rất sốc khi nhìn thấy Dung Thanh Thanh đang lấy gia vị ra.

Trợ lý đạo diễn hỏi: “Không có vấn đề gì sao?”

Đạo diễn nhìn số người trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng tăng, vỗ nhẹ vai trợ lý đạo diễn: " Bỏ đi, số người trong phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên. Đội diễn viên Cố được chú ý nhiều nhất ."

Dung Thanh Thanh không chỉ lén lấy đồ gia vị mà ở các đội khác, Tô Vi còn bí mật bỏ vài túi bánh quy nén vào mũ của cô ấy.

Ngay cả Thành Du và Quý Khắc cũng bí mật mang theo kem chống nắng và khoai tây chiên.

Tổ chương trình chỉ nhắm mắt làm ngơ và bỏ qua, chương trình cần một số nhân vật tương phản để tạo nên sự hấp dẫn.

Đảo hoang nằm ở phía tây Thái Bình Dương, mặt trời lặn nhanh ở phía tây, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn màu cam trải dài trên mặt nước biển.

Điều quan trọng nhất đối với du khách lúc này là chỗ ở.

Các cặp đôi khác đã thảo luận về việc sẽ ở đâu tối nay.Nhưng Dung Thanh Thanh tựa hồ cũng không có vội vàng, dọc theo bãi biển chậm rãi đi tới.

Có người xem không nhịn được, tại sao Cố Ảnh Đế lại dựng lều ở đó, còn Dung Thanh Thanh một mình ngắm biển?

[ Dung Thanh Thanh đang làm gì vậy? Đây là tống nghệ vợ chồng, tại sao cô ta lại để Cố Ảnh Đế làm hết việc mọi việc? ]

[ Cố Ảnh Đế ngay từ đầu đã cố gắng rất nhiều, không ai cảm thấy bọn họ đối xử với nhau rất đáng yêu sao? ]

[Dung Thanh Thanh đi đâu vậy? Trời đã gần tối và cô ấy lại đi một mình, nếu cô ấy gặp nguy hiểm trên đảo hoang này thì sao? Cô ấy thực sự không nghĩ đến sao? ]

Dung Thanh Thanh càng ngày càng đi xa khỏi nơi dựng lều.Nhưng chẳng bao lâu, Dung Thanh Thanh đã tìm thấy thứ cô muốn tìm.

Có một con tàu bị trôi dạt vào đảo, Dung Thanh Thanh tìm thấy trên đó một số vật liệu hữu ích, một vài sợi dây thừng và một thanh sắt.

Cố Thạc lựa chọn dựng lều ở gần khu rừng, không quá gần bờ biển cũng không quá xa rừng, đề phòng khi xuất hiện thú dữ sẽ chạy trốn dễ dàng.

Khi Dung Thanh Thanh quay lại, cô nhìn thấy trán Cố Thạc đầy mồ hôi, tốt bụng lấy khăn tay ra nói: “Anh đổ mồ hôi rồi.”

Cố Thạc chớp chớp mắt, Dung Thanh Thanh lại chủ động bảo anh lau mồ hôi?

Cố Ảnh Đế sắc mặt có chút căng thẳng, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại có chút xao động.

Sắc mặt đờ đẫn, lấy khăn tay từ tay Dung Thanh Thanh, lau mồ hôi trên mặt.

Trong khoảnh khắc Cố Thạc lau mồ hôi, anh nhìn thấy Dung Thanh Thanh đang nhanh chóng nhìn vào bảo bối cô tìm được, đôi mắt sáng ngời, cô chia sẻ niềm vui với Cố Thạc.

"Hãy nhìn những thứ tôi tìm thấy này?"

Chớp mắt, Dung Thanh Thanh đặt những thứ cô tìm được đến trước mặt Cố Thạc.

Cố Thạc không biết cô tìm những thứ này để làm gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Dung Thanh Thanh, anh xấu hổ nói: "Những thứ này dùng để làm gì?"

Dung Thanh Thanh không khỏi mỉm cười khi nhìn vào hơn 999 điểm kinh nghiệm trên bảng kinh nghiệm.

"Anh muốn có một bữa tiệc lớn không?"

Khuôn mặt tươi cười của Dung Thanh Thanh bày ra trước mắt Cố Thạc, hắn ho nhẹ một tiếng: “Tiệc gì thế?”

Hai gói bánh quy nén trong chiếc balo do tổ chương trình đưa chỉ đủ bữa tối hôm nay.

Cố Thạc thực sự không nghĩ đến Dung Thanh Thanh thật sự có thể tạo ra bữa tiệc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Dung Thanh Thanh, anh nhớ tới cảnh cô xem phim truyền hình của anh mà khóc.

Bỏ đi, chịu đựng thêm một chút là được thôi.

[Dung Thanh Thanh có thể tổ chức một bữa tiệc không? ]

[Người phụ nữ này có biết mình đang nói cái gì không vậy? ]

[ Vốn là tới đây vì Cố Ảnh Đế, bây giờ lại nhịn không được, Dung Thanh Thanh làm như vậy thật sự là không chịu nổi. ]

Trong lúc đó, những nhóm khác cũng đang dựng lều, ban đêm trên hoang đảo quan trọng nhất là phải có nơi ở, nếu không thì không ai biết ban đêm sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Tô Vi và Vương Gia Vĩ đã kết hôn được mười năm, họ làm việc nhanh chóng và ăn ý, một chiếc lều không phải là vấn đề gì cả, chưa đầy nửa giờ họ đã dựng xong, lúc này họ đang ăn đồ ăn được cung cấp bởi tổ chương trình.

Thành Du và Quý Khắc không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn hoang dã nào,nên chiếc lều lúc này không ổn lắm.

Thành Du nhìn chằm chằm lều trại trước mặt không nói gì: “ Quý Khắc, anh nghĩ chúng ta nên vào từ đâu?”

Quý Khắc thầm nghĩ: “Hay là từ trên trời bay vào?”

Cả hai còn dựng ngược phần đáy lều khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp phải bật cười.

[Hahahaha, Thành Du và Quý Khắc có chút ngốc, lúc dựng lều đều không cảm thấy có gì đó không ổn sao? ]

[Điều buồn cười hơn nữa là Quý Khắc còn thề rằng lần này sẽ thành công. ]

[Có phải tôi là người duy nhất nghĩ rằng đội của Quý Khắc là thú vị nhất không? ]

Nhóm Trần Thần và Lâm Uyển Như thờ ơ với lều, Lâm Uyển Như ban đầu muốn giúp đỡ, nhưng Trần Thần ngay từ đầu đã không muốn cô tham gia, vì vậy anh ta liên tục nói Lâm Uyển Như.

“Vợ à, anh thật ngốc, ngay cả một cái lều đơn giản cũng không dựng được.” Trần Thần nhìn Lâm Uyển Như, giọng điệu rất có lỗi, “Tối nay chúng ta phải ngủ ở ngoài trời, em sẽ không trách anh đúng không?"

*một tiếng vợ ơi hai tiếng vợ à mà nói chuyện sốc thật chứ:))

Lâm Uyển Như lúc này trong lòng tràn đầy cảm giác áy náy, nếu không phải cô kiên trì muốn quay, Trần Thần cũng sẽ không chịu khó cùng cô.

*chị gái à đừng mềm lòng!!!

Lâm Uyển Như cúi đầu: “Vốn là em muốn tới, sao có thể trách anh được?”

Trần Thần nhìn thấy Lâm Vạn Như cúi đầu, không ngừng nói: "Nếu đã không được, chúng ta sau khi tham gia điểm đến này sẽ rời khỏi show. Không phải chỉ là bồi thường thiệt hại thôi sao? Chúng ta còn có thể trả được."

Lâm Uyển Như gật đầu: “Ừ.”

Ngay khi hai người đang im lặng tựa vào nhau, ánh mắt tràn đầy tình cảm thì cách đó không xa lại có tiếng bước chân .Có ai đó đang đi về hướng này.

Trần Thần và Lâm Uyển Như sợ hãi ôm nhau, đây không thể nào là dã thú được.

Cho đến khi một giọng nam nhẹ nhàng vang lên từ đằng kia: “Bữa tiệc lớn ở đây à?”

Một giọng nữ khác kiên quyết nói: “Tin tôi đi, đi với chị đây chắc chắn anh sẽ không đói đâu.”

Dung Thanh Thanh đã sống ở tận thế mười năm, cô đương nhiên có khả năng tìm kiếm thức ăn.

Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả những gì cần là một cơn gió đông.

Dung Thanh Thanh bước về phía trước, nhưng chân cô như dẫm lên thứ gì đó, sau đó ánh đèn pin chiếu vào hai người đang ôm chặt nhau.

Dung Thanh Thanh cúi đầu, hơi hé môi: “Hả?”

Hết chương 5.

----------+------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Ảnh Đế: Thôi đi, Dung Thanh Thanh lúc khóc trông thật đáng thương, tạm thời chịu đựng một chút.

_________________

huhuhu tớ buồn ngủ quá đi mất sắp thi rồi mà tâm trạng cứ ba chấm kiểu gì ấy:)))

tớ nhớ edit rồi mà giờ đọc lại mới thấy chưa sửa một khúc:)))