Edit by Đào Không Sợ Ma
Đúng như dự đoán của đạo diễn, Dung Thanh Thanh một lần nữa trở thành chủ đề hot search.
Cư dân mạng chưa xem phát sóng trực tiếp đã thấy Dung Thanh Thanh lại lọt vào top tìm kiếm thịnh hành, họ cho rằng người này vẫn chưa kết thúc. Gần đây, Dung Thanh Thanh được tìm kiếm khá thường xuyên.
Cho dù đó là cuộc tranh giành đại ngôn với Dung Nguyệt Nguyệt hay vấn đề giữa cô và Cố Ảnh Đế.
Khi cư dân mạng Weibo cho rằng Dung Thanh Thanh lại làm gì ngu ngốc rồi, họ bấm vào và bật cười.
Blogger đã chỉnh sửa cuộc trò chuyện trực tiếp giữa Dung Thanh Thanh và thỏ, sau đó so sánh với Lý Như, thật sự rất khó chịu.
Sau đó, lượng người đến xem buổi phát sóng trực tiếp của 《Sinh Tồn Nơi Hoang Dã》 đã tăng lên đáng kể nhờ đoạn clip này.
Khối trung học cơ sở của trường quý tộc Kinh Thành.
Cố Hải Vận, người đã ở trong lớp cả buổi chiều, cuối cùng cũng ra khỏi trường, mặt trời dần lặn về hướng Tây, ánh hoàng hôn đang buông xuống, đi ngang qua khuôn viên trường, gió mát thổi nhè nhẹ qua ,đẹp như một bức tranh. Chỉ là hôm nay Cố thiếu gia không có tâm tình lắm, cũng không có ý định quan tâm đến cảnh đẹp xung quanh.
Cố Hải Vận cất điện thoại, cho vào cặp sách: "Đi thôi."
Bạn cùng lớp Cố Hải Vận nhìn thấy điều này cau mày: "Anh Vận, hai ngày nay anh có chuyện gì không ổn à?"
Cả người như mất hồn. Thậm chí còn lén xem điện thoại trong giờ học.
Cố Hải Vận thậm chí còn không nhận ra điều đó, nhưng các bạn cùng lớp xung quanh anh đã nhìn thấy điều đó. Cố thiếu gia, người luôn chăm chú lắng nghe trong lớp, đã mất tập trung trong giờ học và thường xuyên bị giáo viên gọi.
Cố Hải Vận cau mày: "Có sao?"
Kể từ khi Dung Thanh Thanh cùng anh cả đi ghi hình một chương trình tạp kỹ, Cố Hải Vận luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng. Về nhà, ở phòng khách không còn nghe thấy mấy bộ phím truyền hình tệ hại đến mức khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng và muốn trốn khỏi biết thự nữa.
Cố Hải Vận cảm thấy, cuối cùng sau khi rời xa người phụ nữ Dung Thanh Thanh đó, tâm tình của anh hẳn là phải thoải mái hơn.
Bạn của cậu thấy Cố Hải Vận tâm trạng không tốt, cho rằng là do tâm tình không tốt nên đề nghị: "Lâu rồi chưa chơi bóng rổ, hôm nay cậu có muốn thư giãn không?"
Sân bóng rổ sau giờ học luôn là nơi đông đúc nhất. Đây là thời điểm các thanh thiếu niên toát lên vẻ quyến rũ sau giờ học.
Cố Hải Vận cho rằng về nhà sẽ không có việc gì làm, liền gật đầu: "Đi thôi."
Vừa đến cửa sân bóng rổ, có người đặt tay lên vai anh: "Chậc, đây không phải là Cố Hải Vận, thiếu gia nhà họ Cố sao?"
Giọng nói của người này có chút khinh thường, quay người lại, không ai khác chính là tiểu thiếu gia nhà họ Dung, Dung Hạo.
Dù học khác lớp, nhưng giữa Dung Hạo và Cố Hải Vận luôn muốn tranh vị trí nhất khối. Dung Hạo năm nào cũng đứng thứ hai, đứng dưới Cố Hải Vận, trong lòng chắc chắn không phục.
"Nghe nói Dung Thanh Thanh đã cứu mày?" Dung Hạo giọng điệu ác độc nói: "Cẩn thận cô ta dùng ân huệ cứu mạng nào mà ép Cố gia mày phải hứa hẹn điều gì đó."
Dung Hạo mặc dù là em trai của Dung Thanh Thanh, nhưng từ nhỏ cậu ta đã không có quan hệ sâu sắc với Dung Thanh Thanh, người mà cậu ta có quan hệ tốt nhất chính là chị kế Dung Nguyệt Nguyệt, người được đưa về bởi mẹ kế của mình.
Bên cạnh có người cười nói: "Anh Hạo, sao anh lại nói Dung Thanh Thanh là chị gái ruột của anh? Nói thế này thực sự được chứ?"
Họ nói vậy là vì họ biết Dung Hạo không thích Dung Thanh Thanh, chưa kể người họ thích phần lớn đều là Dung Nguyệt Nguyệt, nhị tiểu thư của Dung gia.
Lần trước đến nhà họ Dung , Dung Nguyệt Nguyệt rất hiền lành và tốt bụng, cô ta còn tự tay làm bánh quy cho họ.
Ở gần Dung Thanh Thanh, người nói chuyện khó ưa, khó hòa hợp, ngay cả bản thân Dung Hạo cũng nghĩ như vậy.
Tại sao Dung Nguyệt Nguyệt không phải là chị ruột của cậu ta? Nhưng dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, hiện tại kẻ gây rối Dung Thanh Thanh đã gả vào Cố gia, người phải đau đầu bây giờ chính là Cố Hải Vận.
Nghĩ tới đây, Dung Hạo cảm thấy nhẹ nhõm.
"Không sao, nhà chúng tao thừa nhận Dung Thanh Thanh lười biếng ,kiêu ngạo." Vì làm khó Cố Hải Vận, Dung Hạo hất cằm khiêu khích nói: "Mày nói đi, Cố tiểu thiếu gia ?"
"Cố tiểu thiếu gia hẳn là hiểu rõ chuyện này." Đám đệ đi theo Dung Hạo cúi đầu cười nói.
Cố Hải Vận vốn là tâm tình không tốt, nhưng sau khi nghe Dung Hạo nói như vậy, anh lại càng cảm thấy cáu kỉnh vô cớ.
" Nói xong chưa?" Cố Hải Vận nhờ bạn chuyền bóng cho mình: "Nếu Dung tiểu thiếu gia không muốn chơi bóng thì cút sang một bên đi."
Bầu không khí giữa hai người thật kiêu ngạo, như thể một tia lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy nó.
Ngược lại, Dung Hạo không chịu bỏ cuộc: "Xem ra Cố tiểu thiếu gia gần đây hình như mất hết can đảm rồi, không phải là do Dung Thanh Thanh làm mất chứ."
Cố Hải Vận vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng không hiểu sao nghe hắn nói như vậy với Dung Thanh Thanh, anh lại càng không vui.
Anh không muốn nghe Dung Hạo nói như vậy về cô.
"Dung Hạo, chị ấy là chị ruột của cậu." Cố Hải Vận rũ mắt nhìn qua.
Một nửa ánh sáng màu cam rơi trên khuôn mặt của Cố Hải Vận, bóng lá đung đưa nửa tối nửa sáng trên khuôn mặt anh.
Cố Hải Vận quay đầu lại, dưới mí mắt phản chiếu có chút u ám.
Dung Hạo lạnh lùng cười: " Vậy thì làm sao?"
Nếu có thể, cậu ta thà rằng Dung Thanh Thanh là chị gái ruột của mình.
Chị Nguyệt Nguyệt ngày hôm qua về nhà với khuôn mặt trông rất xấu xí. Dung Hạo tra hỏi quản lý của cô ta, phát hiện ra rằng chính Dung Thanh Thanh đã làm điều gì đó đằng sau hậu trường để khiến chị Nguyệt Nguyệt xấu hổ.
Hôm nay tình cờ gặp Cố Hải Vận trên sân bóng rổ :"Này, Cố Hải Vận, nếu mày về nhà nói cho Dung Thanh Thanh biết, đừng nhờ họ hàng của mẹ tao dung túng cô ta, để cô ta bắt nạt chị Nguyệt Nguyệt một cách vô đạo đức như vậy. Thật xấu hổ cho Dung gia của chúng tao và mặt mũi của mẹ tao."
"Trước khi tôi đánh cậu." Cố Hải Vận một tay nắm lấy cổ áo Dung Hạo, giọng điệu không tốt nói: "Xin lỗi chị ấy."
Dung Hạo không ngờ rằng Cố Hải Vận dám túm cổ áo hắn ở nơi công cộng. Đây chẳng phải xem hắn là kẻ bắt nạt học đường sao?
"Cố tiểu thiếu gia, mày đang trút giận giùm Dung Thanh Thanh à?" Dung Hạo thoát khỏi tay Cố Hải Vận, dùng giọng khiêu khích nói.
"Vậy thì sao." Cố Hải Vận dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được: "Dung Hạo, mày thật sự không xứng làm em trai của chị ấy."
Dung Hạo cười lạnh: "Tao không muốn có một người chị gái xấu hổ như cô ta."
Những năm gần đây, Dung Thanh Thanh dựa vào gia tộc bao dung cùng mặc cảm tội lỗi, cô cũng không làm gì sai.
Cố Hải Vận nghĩ tới Dung Thanh Thanh dịu dàng bảo vệ anh, tuy rằng cô thích xoa đầu anh, xem mấy bộ phim truyền hình kỳ lạ, nhưng Dung Thanh Thanh có thực sự giống như người ta nói không?
KHÔNG! Câu này tự động hiện lên trong đầu anh.
Tất cả những gì Cố Hải Vận có thể nghĩ đến là sự yêu thương của em trai đối với Dung Thanh Thanh và sự bao dung của mẹ anh, Khương Thanh Vân đối với cô. Nếu Dung Thanh Thanh thực sự không tốt, gia đình anh đã không chấp nhận cô.
Đôi môi mỏng của anh mím lại, Cố Hải Vận nghĩ tới điều đó. Vì mọi người trong gia đình đều đã cố gắng xem Dung Thanh Thanh như một thành viên của Cố gia nên tại sao anh không thử.
"Dung Hạo, mày thật sự hiểu Dung Thanh Thanh sao?" Cố Hải Vận nhìn chằm chằm Dung Hạo hồi lâu : "Thậm chí mày có biết chị ấy có thể làm được những gì không?"
Dung Hạo cười không biết xấu hổ: "Dung Thanh Thanh ngoài việc bắt nạt người khác còn có thể biết cái gì?"
Cố Hải Vận chớp mắt, quay người hừ lạnh: "Tao nói lại lần nữa, Dung Hạo, mày thật sự không xứng làm em trai chị dâu tao."
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Hải Vận tâm tình rất tốt, chuẩn bị về nhà xem Dung Thanh Thanh, anh ở đây nói nhảm với Dung Hạo làm gì?
"Đi thôi, hôm nay tới nhà tôi tụ tập, xem số mới của chị dâu tôi, cho chị ấy chút nhân khí." Cố Hải Vận cong môi nói với bạn.
Trước khi rời đi, anh lắc đầu với Dung Hạo, cười tinh nghịch.
Trên sân bóng rổ rộng lớn, Dung Hạo cùng đám người đi theo bị bỏ lại phía sau.
"Anh Hạo, chúng ta vẫn chơi bóng à?"
Dung Hạo đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: "Chơi cái gì mà chơi, Cố Hải Vận đi mất rồi."
Đi được nửa đường, chợt nhớ ra chị Nguyệt Nguyệt hình như đã nói rằng Dung Thanh Thanh đã tham gia một chương trình.
Dung Hạo suy nghĩ một chút, hắn muốn xem lần này Dung Thanh Thanh có thể nghĩ ra chiêu trò gì mới: "Mày có biết gần đây Dung Thanh Thanh tham gia chương trình tạp kỹ nào không?"
Đàn em lắc đầu, làm sao cậu biết được.
Họ thường không chú ý đến Dung Thanh Thanh và tất cả tin tức về Dung Thanh Thanh đều được người hâm mộ Dung Nguyệt Nguyệt của họ tự động lọc.
Người tốt bị bỏ qua, người xấu bị mắng chết.
Dung Hạo vẻ mặt ủ rũ, cầm điện thoại lên tìm kiếm phòng phát sóng trực tiếp của Dung Thanh Thanh.
Nhấp vào màn hình chứa đầy các chướng ngại vật.
[Vẫn là chị Dung của tôi lợi hại! ! ]
[Cả đời tôi phát điên vì chị Dung, phát điên vì chị Dung, và trèo tường lớn vì chị Dung. ]
[Ở đây mị tuyên bố, Dung Thanh Thanh, chị, chị là chị gái duy nhất của mị! ]
Dung Hạo: "?"
Đều phát ngôn ngốc nghếch thế này.
Dung Hạo vốn tưởng rằng đây có thể là thủy quân do Dung Thanh Thanh mua, vừa muốn thoát ra.
Kết quả là trên màn hình xuất hiện một người tên là Dung Thanh Thanh, người mà cậu ta đã nửa năm không gặp.
Dung Hạo nhìn Dung Thanh Thanh xử lý con thỏ rất thuần thục, cô nghịch dao quân sự trong tay, cắt con thỏ ra làm bốn phần với các cạnh sắc nét.
Không khí im lặng một lúc.
[Trời đất ơi, con thỏ này không có xương à? ]
[Làm sao làm gọn gàng như vậy? Dung Thanh Thanh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao? ]
[Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phấn khích đến thế khi xem ai đó giết một con thỏ. ]
Mí mắt Cố Thạc giật giật nhìn Dung Thanh Thanh di chuyển lưỡi dao điêu luyện: "Em học được điều này lúc nào?"
Kể từ khi trong đầu xuất hiện một cảnh tượng không hề có trong ký ức ban đầu, Cố Thạc luôn cảm thấy kỳ lạ.
Anh muốn cố gắng nắm bắt một số manh mối.
Khi hoàng hôn đến gần, các vị khách đốt lửa trong rừng nhiệt đới để sưởi ấm. Những tia lửa nhảy múa trên mặt Dung Thanh Thanh, không phản ánh được biểu cảm của cô.
Khi Dung Thanh Thanh ở tận thế, những gì cô học được về cơ bản đều được dùng để sinh tồn. Trong đó có việc dùng dao, nên dùng bao nhiêu sức để kết liễu mục tiêu một cách nhanh nhất mà không bắn máu tung tóe.
Bởi vì khi tìm kiếm thức ăn, cô không biết mình sẽ săn mục tiêu trước hay sẽ bị quái thú đột biến săn đuổi.
Dung Thanh Thanh đã chứng kiến quá nhiều đồng đội ra đi trước mắt mình, cho nên muốn sống sót, cô nhất định phải cẩn thận, cẩn trọng và thận trọng.
"Không có gì làm nên tôi liền học đi." Dung Thanh Thanh nhún vai, lật con thỏ trong tay lại, nhân cơ hội rắc một nắm bột thì là.
May mắn thay, bây giờ cô đã quay về, đây là kỷ nguyên hòa bình.
Cố Thạc nhìn Dung Thanh Thanh nụ cười càng ngày càng rộng, nhưng sao anh lại cảm thấy trong đó có một loại cảm xúc kỳ lạ.
Nụ cười của Dung Thanh Thanh ẩn chứa nỗi buồn vô tận.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Dung Thanh Thanh cười xinh đẹp.
Trong trí nhớ của Dung Hạo, Dung Thanh Thanh chưa bao giờ cười như thế này. Cô thường hay mỉa mai hoặc châm chọc, và không bao giờ có thiện cảm với các thành viên trong gia đình mình. Thậm chí còn cãi nhau với cha vì chị Nguyệt Nguyệt.
Lúc đầu, bố Dung sẽ cảm thấy có lỗi và không thể chịu đựng được việc quá khắt khe với cô. Về sau, Dung Thanh Thanh càng quá đáng hơn. Cô học không tốt ở trường, tất cả những gì cô muốn làm là nhắm vào chị Nguyệt Nguyệt.
Cuối cùng là do chị Nguyệt Nguyệt bước vào làng giải trí nên cô cảm thấy mất công bằng và muốn bước vào. Bố Dung cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, từ đó trở đi, Dung Thanh Thanh lại càng phung phí tiền bạc của gia đình một cách thái quá để gây rắc rối cho chị Nguyệt Nguyệt.
Dung Hạo lúc này cũng hoàn toàn thất vọng với Dung Thanh Thanh. Tại sao cô không cố gắng tiếp nhận chị Nguyệt Nguyệt?
Rõ ràng chị ấy là một người tốt bụng và hiền lành.
Nhưng mí mắt Dung Hạo giật giật khi xem phòng phát sóng trực tiếp.
Điều khiến cậu ta nhớ nhất là những gì Cố Hải Vận nói trên sân bóng rổ vào buổi chiều: " Mày có thực sự hiểu Dung Thanh Thanh không? Mày thậm chí có biết cô ấy có thể làm được những gì không?"
Câu nói này như đang thiêu đốt trong đầu cậu ta, khơi dậy một đám cháy trên thảo nguyên.
Dung Thanh Thanh có thực sự khó chịu như cậu ta nghĩ không?
Dung Thanh Thanh lúc này đang nướng thỏ thì nhận được một lượng điểm kinh nghiệm đặc biệt, tay đang rắc bột thì là cũng ngưng lại.
【--Ting, chúc mừng ký chủ đã nhận được 99+ điểm kinh nghiệm từ người quan trọng Dung Hạo. Hãy tiếp tục phát huy nhé.】
Dung Hạo? Làm thế nào có thể cung cấp điểm kinh nghiệm mà không có lý do?
Hết chương 28.