Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu

Chương 7: Giặt quần áo cũng bao gồm giặt quần lót sao?




Ứng Lê giật mình một lúc, sau đó cúi đầu nhìn theo tầm mắt của Kỳ Tà, mới phát hiện trong tay mình cầm một cái quần lót màu xám, vừa rồi lúc cầm quần áo không chú ý, thuận tay lấy một cái, không nghĩ tới là quần lót của Kỳ Tà...

Vẻ mặt cậu bắt đầu bối rối, có chút không biết làm sao.

Quần lót là một thứ rất riêng tư, hầu hết mọi người sẽ không nhờ người khác giặt giúp, nhưng cậu là bảo mẫu, chăm sóc bọn họ cơm áo sinh hoạt thường ngày là công việc của cậu, giặt quần áo cũng là việc mà cậu nên làm, giặt quần áo cũng bao gồm giặt quần lót sao...

Cậu có chút không xác định liếc nhìn Kỳ Tà, người sau lưng sắc mặt bình tĩnh, cũng không có biểu tình gì, chỉ cần cậu không ngượng ngùng, xấu hổ chính là người khác.

Vì vậy, cậu hạ quyết tâm, nói: "Tôi sẽ giặt nó, thuận tay mà."

Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, đều là đàn ông, giúp bọn họ giặt quần lót thì sao.

Nói xong lại liếc nhìn Kỳ Tà, lần này Kỳ Tà nhíu mày, đem quần lót trong tay ném trở lại sọt quần áo, ngữ khí cũng không tốt lắm: "Không cần giặt."

"Được..." Ứng Lê cũng không biết vì sao giọng nói của hắn đột nhiên thay đổi, cầm lấy mấy bộ quần áo khác định rời đi.

Thấy cậu vẫn còn hai bộ quần áo trong tay, Kỳ Tà lại hỏi: "Đây là quần áo của ai?"

Ứng Lê: "Của Thẩm Nghiêu."

Kỳ Tà lật một chút, cũng không phát hiện ra thứ gì khác thường: "Ừ."

Máy giặt ở lầu một, Ứng Lê ôm một chồng quần áo đi xuống, Kỳ Tà liền đi theo phía sau cậu, cụp mí mắt, trông có vẻ buồn ngủ.

Trương Thiếu Lăng vừa đến đã nhìn thấy bộ mặt thối này của Kỳ Tà, nếu không phải là biết hắn vẫn luôn như vậy, Trương Thiếu Lăng còn tưởng rằng ai lại chọc hắn.

"Kỳ Tà, gọi tất cả họ xuống, có một cuộc họp."

Các thành viên tập trung tại phòng khách.

Ứng Lê đem quần áo nhét vào trong máy giặt, máy giặt chuyển động phát ra tiếng ong ong, cậu nghe xong liền bắt đầu ngẩn người, đứng đó một hồi lâu, thẳng đến khi chuông điện thoại di động vang lên mới kéo suy nghĩ của cậu trở về.

Là lời mời video Dương Hữu An gửi tới.

Ứng Lê bấm vào để kết nối, đầu tiên Dương Hữu An hỏi cậu đã ăn cơm chưa, sau đó lại hỏi cậu ngày đầu tiên làm việc có quen không, ông chủ có làm khó cậu không.

"Ăn rồi, có quen, ông chủ rất tốt." Ứng Lê thấy sau lưng hắn có người đi qua, cảnh vật xung quanh cũng không quen mắt," Cậu không ở ký túc xá?"

"Ừ.", Dương Hữu An vò đầu bứt tóc, có chút ngượng ngùng nói: "Sau khi cậu rời đi, tôi sống một mình trong kí túc xá cảm thấy rất cô đơn nên đã chuyển về nhà."

"Hữu An đang gọi video với ai vậy?" Có người hỏi qua video.

"Bạn cùng phòng của con, Ứng Lê." Dương Hữu An trả lời xong, hỏi Ứng Lê, "Mẹ của tôi ở đây, có thể chào hỏi không?"

Ứng Lê: "Được."

Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện trong ống kính, mặt được bảo dưỡng rất tốt, năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà, khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ, khiến bà trông càng thêm quyến rũ hơn.

Ứng Lê lễ phép chào hỏi mẹ hắn: "Chào dì."

Mẹ Dương Hữu An cười hiền lành, nói: "Con chính là Ứng Lê à, Hữu An lúc nào cũng nói con rất tốt, cảm ơn con đã chăm sóc nó ở trường, rảnh rỗi thì đến nhà chơi nhé."

"Được ạ."

Lại nói hai câu, hình ảnh liền quay về chỗ Dương Hữu An, hắn nói: "Ba mẹ tôi đều rất thích cậu, luôn bảo tôi mời cậu đến nhà chơi."

Video gọi hơn nửa giờ, đều là Dương Hữu An nói chuyện, Ứng Lê cũng không nói nhiều lắm, nhưng cậu sẽ cẩn thận lắng nghe hắn nói, sau đó trả lời.

Trong lòng Dương Hữu An rất phiền não.

Thái độ của Ứng Lê rất ấm áp và khiêm tốn, rất ịch sự, lịch sự đến mức đối với ai cũng tốt như nhau, không thiên vị, chưa bao giờ đối xử dặc biệt với bất kì ai, điều này cũng khiến cậu có vẻ cùng ai cũng đều rất hòa đồng, trên thực tế lại làm cho người ta có một loại cảm giác như gần như xa, để cho người ta cảm thấy thật giống như cùng cậu có quan hệ rất tốt, nhưng lại luôn có một chút khoảng cách.

Cậu càng lịch sự và khách khí, Dương Hữu An càng muốn kéo khoảng cách này lại gần, giống như chỉ có cách gần cậu hơn, trái tim bồn chồn của hắn mới có thể tìm thấy một khoảnh khắc bình yên.

"Hai ngày nữa hình như nhiệt độ sẽ hạ xuống. Cậu có mang theo quần áo dày không? Nếu không tôi có thể mang đến cho cậu."

Ứng Lê mở dự báo thời tiết ra nhìn thoáng qua, ngày mốt nhiệt độ sẽ giảm mạnh: "Không cần, ngày mốt tôi phải quay lại trường để bắt đầu làm luận án, đến lúc đó tôi tự về ký túc xá lấy là được rồi."

"Cũng được."

Quần áo đã giặt xong, nhưng Ứng Lê nói rằng mình đang bận, và Dương Hữu An đã chúc cậu ngủ ngon.

Cậu mang quần áo đã giặt xong ra ngoài phơi.

"Cậu gọi cho ai vậy?"

Tống Tức Mặc ôm cánh tay đứng ở cửa, cũng không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Ứng Lê theo bản năng trả lời: "Bạn cùng phòng của tôi."

Tống Tức Mặc gật đầu, cười nửa miệng nói: "Quan hệ của hai người rất tốt, ngày đầu đi làm đã kiểm tra, lo lắng cậu bị ông chủ khi dễ.

"Tôi không cố ý nghe lén, là do cậu quá mải mê nói chuyện mà thôi." Hắn đứng ở cửa năm phút mà Ứng Lê cũng không phát hiện ra, cho thấy cuộc nói chuyện này thực sự rất nhập tâm.

Ứng Lê sửng sốt trong giây lát, Tống Tức Mặc đã nghe hết tất cả?

Cậu nhớ lại một chút, xác định cuộc nói chuyện vừa rồi không có vấn đề gì, nói: " Cậu ấy chỉ tùy tiện hỏi mà thôi."

Cậu không nói với Dương Hữu An tình hình cụ thể, thứ nhất, cậu cảm thấy rằng đó là việc của chính mình và không cần phải nói cho người khác về mọi thứ, thứ hai, cậu sợ rằng sau khi nói ra sẽ gây nên những rắc rối không cần thiết.

"Tùy tiện hỏi một chút... "Tống Tức Mặc hơi bĩu môi, " Tôi nghe hai người hàn huyên rất nhiều, còn gặp phụ huynh."

Ứng Lê càng chắc chắn rằng hắn đã nghe thấy hết tất cả: "Chỉ là chào hỏi thôi."

"Ồ." Tống tức Mặc nhướng mày.

"Lão Tống, còn chưa tìm được Ứng Lê à?" Tống Tức Mặc rời đi quá lâu, Thẩm Nghiêu đi tìm hắn, nhưng khi quay đầu ánh mắt lại sáng lên, nhìn về phía Ứng Lê, bất giác cười nói: " Cậu ở đây à, quần áo giặt xong rồi?"

"Ừ, tôi mang đi phơi." Ứng Lê nói, "Cậu tìm tôi?"

Thẩm Nghiêu: "Lão Trương tìm cậu."

Ba người cùng nhau tiến vào phòng khách, Trương Thiếu Lăng chờ đến có chút không kiên nhẫn: "Bảo các cậu đi tìm người, như thế nào lại đi lâu như vậy?"

Tống Tức Mặc ngồi trên sô pha, hai chân khoanh lại, nhàn nhạt nói: "Ta nghe được mấy chuyện thú vị."

Thẩm Nghiêu nháy mắt, nhỏ giọng hỏi Tống Tức Mặc: "Anh nghe thấy cái gì?"

"Muốn biết sao?"Tống tức Mặc liếc hắn lười biếng cười, "Không nói cho cậu."

Thẩm Nghiêu:...

"Các cậu đang thì thầm cái gì vậy?" Trương Thiếu Lăng ho hai tiếng, quay sang Ứng Lê, " Tiểu Ứng cũng đừng bận làm việc, tới thương lượng chút chuyện."

Ứng Lê: "Được, tôi phơi quần áo xong sẽ tới."

Trở lại phòng khách, Trương Thiếu Lăng đang cho bọn họ họp.

Công ty đã mở một buổi biểu diễn cho Number, hy vọng rằng họ có thể nắm bắt cơ hội để thu hút và củng cố nhiều người hâm mộ hơn

Nền tảng hợp tác là truyền thông Tinh Việt, truyền thông Tinh Việt là tân binh mới nổi lên trong hai năm gần đây, nhưng đã đưa ra không ít chương trình giải trí chất lượng. Sau này đội ngũ đã trở nên thành thục, chế tác chương trình khẳng định được đảm bảo, nhưng chương trình lần này có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, lần đầu tiên áp dụng tính năng phát sóng trực tiếp.

Việc ghi hình và phát sóng còn có thể cắt nối biên tập, nhưng phát sóng trực tiếp là để thể hiện khía cạnh chân thực nhất của khách mời với khán giả, hình thức phát sóng này quá táo bạo, cho đến nay vẫn chưa có ai làm, điều này chắc chắn sẽ gây ra hậu quả lớn. Công ty quản lý đã lấy nó sau khi cân nhắc những lợi thế và bất lợi.

Điểm dừng chân đầu tiên của chương trình là ở Nam Thành, chủ yếu quay một số cảnh cuộc sống hàng ngày, thuận tiện tạo đà cho buổi biểu diễn, khi đó buổi biểu diễn sẽ được phát sóng trực tiếp độc quyền trên nền tảng Tinh Việt. Nếu nền tảng này thu hút được nhiều lượng truy cập thì Number cũng sẽ trở nên nổi tiếng, một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Trương Thiếu Lăng kéo bọn họ vào một nhóm: "Sau khi vào nhóm mọi người nên tự giới thiệu bản thân, lịch sự một chút."

Ứng Lê trăm triệu lần không nghĩ tới mình cũng bị kéo vào.

"Trương tiên sinh, có phải anh nhầm hay không, cũng kéo tôi vào rồi."

Trong nhóm có hơn bảy mươi người, nhiều hơn một người cũng không đáng chú ý.

Trương Thiếu Lăng giải thích: "Nhân viên hậu cần đều ở trong nhóm."

Ồ, hóa ra cậu được đưa vào hậu cần.

Các nhân viên trong nhóm rất nhiệt tình, từ khi vào nhóm đã có người rải hoa chào mừng, Ứng Lê có thể cảm nhận được sự nhiệt tình qua màn hình.

Kỳ Tà tự giới thiệu bản thân trước: "Đội trưởng Number, Kỳ Tà."

Cũng chỉ có mấy chữ ngắn gọn, qua loa biết bao.

Trương Thiếu Lăng trừng mắt liếc hắn một cái, cảnh cáo những người khác: "Các cậu không được học theo cậu ta."

"Chào các vị lão sư, em là Biên Kiều của Number, xin chỉ giáo thêm."

.....

"Chào lão sư, ta là Tạ Văn Thời, rất vui được hợp tác với tất cả mọi người."

"Mọi người đã giới thiệu xong về bản thân chưa? Còn ai chưa làm không?" Trương Thiếu Lăng kéo màn hình lên trên, nói "Tiểu Ứng à, cậu cũng giới thiệu bản thân đi."

"À? Tôi cũng cần nó sao?" Ứng Lê đang lặn, đột nhiên bị gọi tên một cách bất ngờ. "Tôi giới thiệu như thế nào đây?"

Trương Thiếu Lăng: "Tùy tiện nói một chút là được."

Ứng Lê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cúi đầu gõ chữ, "Chào mọi người, tôi tên là Ứng Lê, năm nay 20 tuổi, đến từ đại học Nam Thành, năm cuối..." Hình như không cần phải chi tiết như vậy, xóa đi -- đánh lại lần nữa: "Chào mọi người, tôi tên Ứng Lê."

Quá ngắn, xem ra có thái độ không thích hợp, lại xóa đi.

Cậu xóa đi, lại viết rồi lại tiếp tục xóa xóa xóa, phát hiện cái gì cũng viết sai, còn khó hơn lần đầu tiên giới thiệu bản thân vào năm nhất đại học.

Trương Thiếu Lăng thấy lông mày cậu gần như nhăn lại, vỗ một cái: "Tự giới thiệu bản thân khó như vậy sao. Hử?" Ứng Lê thành thật gật đầu, nói: "Tôi không biết nên nói gì."

Trương Thiếu Lăng: "Chỉ cần nói tên cậu là gì, làm gì, không được sao?" Ứng Lê giật mình, bắt đầu đánh đầu đánh chữ, bấm gửi đi.

"Chào mọi người, tôi là Ứng Lê, là bảo mẫu của Number."

Ai đó trong nhóm liên tục đăng biểu tượng cảm xúc, rất nhanh đã đẩy tin nhắn của Ứng Lê lên.

Sau khi giới thiệu bản thân xong, đạo diễn còn nói vài câu khách sáo: "Thay mặt toàn thể nhân viên, tôi hoan nghênh Number và cũng hoan nghênh dì bảo mẫu tham gia. Vui lòng sửa lại biệt danh của nhóm để tiện liên hệ sau này."

Bảo mẫu, dì? Nhìn thấy bốn chữ này, trán của Ứng Lê nặng nề nhảy dựng lên, sao lại cho rằng cậu là dì? Cậu nhìn ảnh đại diện rồi nhìn tên hiển thị, chắc là vì nguyên nhân này.

Trong cuộc phỏng vấn trước đó, để có vẻ thành thục ổn trọng, Ứng Lê đã thay đổi hình đại diện và tên hiển thị, toát ra khí chất của người trung niên, nếu chỉ nhìn vào hình đại diện và tên, cậu quả thực có thể được coi là một người trung niên. Mà công việc bảo mẫu này thường sẽ là phụ nữ làm, không có gì ngạc nhiên khi coi cậu là dì bảo mẫu.

Cậu đang do dự có nên giải thích hay không, thì đã có người đi trước một bước.

Number - Kỳ Tà: "Cậu ấy là nam."