Nữa tháng từ sau sự kiện bị tấn công bằng dao ở cổng trường.
Quan hệ của cả hai người họ cứ như nước chảy thành sông, không ai nói rõ nhưng người ngoài nhìn vào đều sẽ thấy bong bóng hường phấn bay xung quanh bọn họ.
Nhờ nhân duyên của Triệu Vân Lan mà mọi người trong lớp cũng bắt đầu thân thiết hơn với Lý Dịch Phong, thậm chí một số nam sinh còn dùng ánh mắt chòng ghẹo nhìn bọn họ: "Hai người các cậu yêu nhau rồi thì đám chúng tôi mới có đường sống chứ!"
Từ ngày Triệu Vân Lan đến, hai người họ như hình với bóng, Lương Ngọc Y chẳng có bất cứ cơ hội nào để đi riêng với Lý Dịch Phong cả.
Cô theo khoa lịch sử này là vì y, bắt đầu từ năm 15 tuổi ấy, khi thiếu niên ngăn cản cô tự tử, nói với cô trên đời này chỉ có hai chuyện đáng để cô hi sinh chính mình, một là chết cho quốc gia thành toàn trung hiếu đạo nghĩa, hai là chết vì tri kỹ để thành toàn lòng mình thì hồn cô đã bị y bẫng đi mất rồi.
Chỉ là thiếu niên dịu dàng nhã nhặn thực chất lại có một trái tim sắc đá, dù cô làm thế nào cũng chẳng thể cậy được một góc lòng của y.
Lương Ngọc Y trơ mắt nhìn cử chỉ của Triệu Vân Lan và Lý Dịch Phong, lòng như dao cắt nhưng rồi lại tự giễu nghĩ, y đã bao giờ cho mình cơ hội đâu, quan hệ của họ từ trước đến giờ chưa khi nào vượt qua hai chữ bạn bè.
Cô cảm nhận được, là Lý Dịch Phong tự nguyện cho phép Triệu Vân Lan tiến vào thế giới của mình. Không chỉ vậy mà y còn dung túng hết mọi thú vui, trò đùa của hắn, cuối cùng đọng lại luôn là vẽ mặt bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Lương Ngọc Y thẫn thờ bước đi trên con đường lát đá, tâm trí trôi dạt.
Chợt, cô nhìn thấy Triệu Vân Lan và Lý Dịch Phong đang tản bộ đằng xa, không biết người kia đã nói gì mà Lý Dịch Phong khẽ cười một tiếng sau đó quay qua nhìn Triệu Vân Lan bằng ánh mắt như kiểu sao cậu có thể làm được như vậy, nhưng ẩn trong đó là một sự dịu dàng mà chính y cũng chẳng phát giác ra. Triệu Vân Lan cũng nhoẻn miệng cười lại, hai người nhìn một hồi rồi lại cùng nhau cười ha hả.
Rồi cả hai tiến vào vào một căn đình nghỉ mát trong sân trường.
Lương Ngọc Y không biết mình đã dùng tâm trạng gì đi đến trước mặt bọn họ, đến khi Lý Dịch Phong lên tiếng thì cô mới hoàn hồn.
Lý Dịch Phong: "Cậu không khoẻ à? Có muốn lên phòng y tế ngồi một lát không?"
Lương Ngọc Y: "Có thể do tôi bị say nắng, các anh không phiền nếu cho tôi ngồi chung một lát chứ?"
Triệu Vân Lan nhìn Lương Ngọc Y từ nãy đến giờ, chật chật vài tiếng thầm nghĩ, cô gái này thật sự chính là một mỹ nhân a, mặt mày thanh tú, chân mày lá liễu, môi nhỏ mũi cao, mắt to linh động. Lúc này do bị bệnh mà khí sắc hơi kém, khí chất có chút yếu ớt mệt mỏi khiến cho người ta có cảm giác thương tiếc từ trong lòng.
Đang thất thần cảm thán thì hắn nghe thấy Lý Dịch Phong khụ khụ ho khan, quay lại thì thấy y nhìn mình với ánh mắt cảnh cáo. Hắn tặng y một nụ cười tươi rói, ánh mắt cũng đong đầy ánh sáng, ghé qua nói nhỏ: "Anh ho cái gì? Định bắt chước người ta làm một người đẹp ngã bệnh à?"
Lý Dịch Phong nghe xong thì lỗ tai cũng hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói lại: "Ban ngày ban mặt cậu nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy không sợ người ta hiểu lầm à?"
"Đừng mà bảo bối, tôi không nhìn nữa, chỉ nhìn anh thôi được không? Với lại người ta có người coi trọng rồi, là coi trọng đồ ngốc bên cạnh tôi đó." Triệu Vân Lan ra vẻ đạo mạo, biết điều nhận sai
Lương Ngọc Y nhìn hai người bên kia mắt đi mày lại to nhỏ nói thầm, cô nghĩ hoài không ra rốt cuộc tay Triệu Vân Lan này có gì tốt chứ?
Cô mở lời hỏi: "Mấy ngày nay cậu đã quen thuộc với khí hậu ở đây chưa Triệu Vân Lan?"
Lương Ngọc Y có giọng nói rất nhẹ, âm sắc rõ ràng, thanh trong như tiếng suối chảy róc rách từ trên núi, làm người ta bất giác cũng cảm thấy yên tĩnh vui vẻ.
Hắn lại chợt cảm thấy khí chất của Lương Ngọc Y này thật là giống với bà xã nhà mình. Vừa nghĩ vậy liền bực mình, trong bụng mắng: "Đồ treo hoa ghẹo nguyệt."
Triệu Vân Lan trong bụng ghen tuông nhưng mặt ngoài vẫn tỉnh bơ cười nói: "Tôi đã quen rồi, cảm ơn cậu. Sao hôm nay khí sắc cậu kém quá vậy? Có chuyện gì à?"
Lương Ngọc Y: "Không có gì, chỉ là mấy hôm nay tớ suy nghĩ một vài chuyện nên có chút ngủ không ngon thôi."
"Nói đi phải nói lại, hai người mới gặp nhau có một tháng mà tôi cứ có cảm giác như hai người đã biết nhau từ lâu vậy. Hai người quen nhau trước rồi à?" Lương Ngọc Y thăm dò hỏi
Lý dịch Phong ngước mắt nhìn cô, cười nhẹ: "Chắc là do duyên phận, có những người vừa gặp chính là đã cảm thấy quen thuộc. Chắc kiếp trước chúng tôi đã từng gặp nhau rồi cũng nên." Triệu Vân Lan nghe nói vậy thì quay đầu qua nhìn Lý dịch Phong, chỉ thấy ánh mắt y rất có thâm ý nhìn.
Lương Ngọc Y thích thầm Lý Dịch Phong đã hơn 5 năm, cũng quan sát y hơn 5 năm, cô vừa nghe câu này liền hiểu.
Cơn gió nhẹ thổi, cuốn theo những chiếc lá bay qua, có một chiếc vươn lại trên sợi tóc của Triệu Vân Lan.
Cô chưa kịp mở miệng nhắc nhỡ thì thấy Lý Dịch Phong rất tự nhiên vươn tay lấy cái lá ra. Triệu Vân Lan quay qua hỏi y cái gì. Ánh mắt y vươn đôi phần ý cười nhẹ nhàng đưa chiếc lá cho hắn nhìn.
Lương Ngọc Y ngây ngẫn nhìn cảnh tượng này, trong lòng chua sót. Cô biết mình thua rồi, thua ngay từ những ngày đầu tiên. Thì ra y còn có thể nhìn một người dịu dàng như vậy, như thể trong mắt chẳng chứa được bất cứ ai khác.
Cô chưa từng biết...
Lương Ngọc Y đứng lên, nói mình đã khoẻ hơn, gương mặt tái nhợt cảm ơn họ rồi xoay người rời đi.
Đợi cô ấy đi xa rồi, Triệu Vân Lan nói: "Cô ấy thích anh." Là một câu trần thuật.
Lý Dịch Phong: "Ừ, nhưng tôi chưa từng cho cô ấy cơ hội."
Triệu Vân Lan quay qua hỏi tại sao? Lý Dịch Phong lại bảo: "Chỉ đơn thuần là không có tình cảm thôi."
"Vậy tôi thì sao? Anh có thích tôi không?" Một lúc sau hắn nhỏ giọng hỏi, giọng nói rất nhẹ gần như thủ thỉ, nếu không chú ý sẽ chẳng thể nghe được.
Lý Dịch Phong nhìn vào đôi mắt của Triệu Vân Lan một hồi lâu, không trả lời hắn mà hỏi lại: "Có phải trước đây chúng ta từng là người yêu không?"
Triệu Vân Lan nhìn Lý Dịch Phong thật sâu, trong ánh mắt đó Lý Dịch Phong nhìn thấy ảnh ngược của mình, hắn nhìn lâu đến mức y tưởng mình sẽ không nhận được câu trả lời.
Sau khi y đứng lên gọi Triệu Vân Lan đến giờ vào lớp rồi thì hắn như hoàn hồn, nói khẽ: "Đúng vậy, chỉ là anh đã quên mất tôi rồi." Nói xong Triệu Vân Lan đứng dậy đi về phía trước.
Lý Dịch Phong cảm thấy tim mình nhói lên như có người dùng con dao cùn đâm vào, y nhìn ra được sự bi thương từ trong ánh mắt đó, cảm giác đau lòng quen thuộc trong những giấc mơ thoáng qua giữa đêm lại trào lên trong lòng.
Lý Dịch Phong có chút không biết làm sao, y chợt bắt lấy tay Triệu Vân Lan đang đi phía trước, nắm trong tay mình: "Tôi xin lỗi, tôi..." Không đợi lý Dịch Phong nói xong hắn liền quay lại cười nói cắt ngang: "Bảo bối, là tôi nguyện ý đợi anh."
Cả hai im lặng, rồi Triệu Vân Lan đưa tay tháo sợi dây chuyền trên cổ ra đưa cho Lý Dịch Phong, mặt dây chuyền là một quả cầu thuỷ tinh, bên trong không biết có chứa cái gì mà lại phát ra ánh sáng màu cam. Không hiểu sao Lý Dịch Phong cảm giác đó như một ngọn lửa đang nhảy múa, thứ ánh sáng đó như đang thu hút linh hồn của y.
Triệu Vân Lan nói: "Tặng anh."
"Đây là?" Lý Dịch Phong đưa tay nhận lấy
Hắn bỉ ổi cười, ánh mắt trêu chọc: "Tính vật đính ước. Nhận nó rồi thì từ đây chính là người của tôi."
Lý Dịch Phong có chút dỡ khóc dỡ cười nhìn hắn, cảm giác quen thuộc với sợi dây ngày ngày càng mãnh liệt, y có cảm giác đây chính là đồ của mình, buộc miệng nói: "Đây là đồ của tôi."
"Ây ây, ai nói đây là đồ của anh? Rõ ràng là tôi lấy từ trong người mình ra nhé, anh muốn ăn cướp giữa ban ngày à? Sao? Thích rồi phải không? Nhận rồi thì từ đây về sau chính là người của tôi đấy. Có hối hận cũng muộn rồi."
Lý Dịch Phong nghe hắn nói hưu nói vượn mỗi ngày riết cũng thành quen, thuần thục tự nhiên đeo lên người, tay vẫn vân vê viên ngọc, cảm nhận hơi ấm toả ra từ nó, khẽ cười rồi cùng Triệu Vân Lan lên lớp.
Triệu Vân Lan vẫn còn cố chấp nói: "Nói rồi nhé, Anh nhận rồi thì từ đây xem như là bà xã của tôi đó, cấm có trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu nghe chưa! Thật là, có một bà xã xinh đẹp cũng chẳng nhẹ nhàng gì sất."
Lý Dịch Phong: "..."
.......
Sáu giờ sáng, Lý Dịch Phong như thường lệ thay đồ xuống công viên ở chung cư chạy bộ, từ xa hắn nhìn thấy Triệu Vân Lan tay ôm mèo đen múp míp, vừa đi bộ vừa ngáp.
Ánh mắt Lý Dịch Phong loé lên đôi chút, đưa tay đẩy mắt kính lên rồi tiến về phía Triệu Vân Lan. Hỏi ra mới biết thì ra Triệu Vân Lan cũng ở trong toà chung cư này, ngay ở tầng phía dưới y.
Triệu Vân Lan thả Đại Khánh xuống, nó liền nhào qua kéo quần Lý Dịch Phong đu lên người y tỏ ý muốn được ôm. Lý Dịch Phong ngồi xuống ôm lên, lúc đặc trong lòng còn ướm thử sức nặng của lão mèo: "Tôi thấy con mèo nhà anh hơi thừa cân rồi đấy, nên giảm béo thôi, nếu không dễ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
Nghe xong con mèo đen yểu xìu, đầu dụi vào ngực y, Triệu Vân Lan đang cười ha hả, nhìn thấy động tác đó của Đại Khánh liền xù lông: "Con mập chết bầm kia, mi dám xàm sở bà xã của ta trước mặt ta á?" Nói rồi túm gáy nó lên: "Đồ mèo thành tinh còn bày đặt ra vẻ." Đại Khánh tức mà không nói được, giơ vuốt lên cào quần hắn kêu một tiếng méoooooo dài.
Lý Dịch Phong: "..."
Triệu Vân Lan và Đại Khánh mặt dày đi theo Lý Dịch Phong lên nhà lão Trương ăn ké bữa sáng, lúc nhìn thấy một người một mèo ở trong nhà mình thì ông hơi ngạc nhiên, nhưng lướt qua rất nhanh rồi trở lại bình thường.
Đợi bác Trương dọn đồ ăn xong rồi Lý Dịch Phong mới chỉ vào Triệu Vân Lan, nói: "Cậu ấy tên Triệu Vân Lan, ở cùng khu nhà với chúng ta, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt. Còn có, sẳn tiện bác cũng giúp tôi chuẩn bị thêm ít sữa cho Đại Khánh."
Rồi chỉ về phía bác Trương: "Đây là bác Trương, bác ấy chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ cho đến giờ, nhà tôi ở căn bên cạnh. Đây là nhà bác Trương. Mỗi sáng sau khi chạy bộ tôi đều qua đây ăn sáng. "
Lão Trương nghe mà như lọt vào sương mù, kinh ngạc nhìn người tên Triệu Vân Lan này, cảm thấy có chút kỳ quái, từ xưa đến nay không phải Lý Dịch Phong chưa từng dẫn bạn về nhà ăn cơm, nhưng chưa bao giờ nghe cách nói chuyện như vậy. Thế nào là sẽ thường xuyên gặp mặt?
Còn có, từ lúc vào ông đã để ý thấy cả người thiếu gia nhà mình có gì đó không đúng, mà đổi ở đâu thì ông không nói rõ... cảm giác có chút... dịu dàng?
Còn chưa đợi ông kinh ngạc xong thì Triệu Vân Lan đã đứng lên chào ông, hắn nở nụ cười tự cho là rất đủ tiêu chuẩn, rất chân thành: "Ôi chao, cháu chào bác, bác cứ gọi cháu là Tiểu Triệu hoặc cả họ lẫn tên cũng được, sau này phải làm phiền bác chăm sóc nhiều hơn rồi."
Lão Trương có chút choáng váng: "ôi, Triệu thiếu gia, ngài đừng nói vậy, đây là bổn phận của tôi."
Triệu Vân Lan lại niềm nở nói: "Bác nói vậy là không phải rồi, sao lại gọi là thiếu gia xa lạ vậy chứ? Bác gọi Dịch Phong thế nào thì cứ gọi cháu thế ấy là được. Đừng khách khí đừng khách khí, người một nhà cả."
Lão Trương đơ mặt ra: "Hả?? Người một nhà?"
Lý Dịch Phong có chút nhìn hết nổi, vội xua tay với lão Trương nói: "Được rồi, ăn sáng thôi, bác đừng nghe cậu ta nói linh tinh." Nói rồi có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Vân Lan.
Ăn xong Lý Dịch Phong xách theo Balô lái xe đi học, chỉ là trên xe lúc này nhiều thêm một người nữa.
Triệu Vân Lan hỏi: "Thứ sáu này không học, anh có dự định gì không? Nếu không thì chúng ta đi chơi đi. Anh muốn đi xem kịch không? Hay đi coi phim cũng được."
Lý Dịch Phong: "Thứ sáu này tôi có việc, để hôm khác tôi đi với anh."
Triệu Vân Lan nghe vậy thì làm bộ đáng thương, giọng nói cũng có chút giọng mũi: "Ngày nghỉ không đi chơi với tôi, còn lấy công việc ra làm cớ, anh không thương tôi nữa đúng không? Rõ ràng hôm qua còn nhận tính vật đính ước tôi đưa, hôm nay liền lật lọng, đàn ông chính là một đám không đáng tin như vậy..."
Lý Dịch Phong mặc dù nghe được ai kia đang làm nũng nhưng nhìn thấy dáng vẽ này của hắn vẫn không chịu nổi, y lấy tay xoa xoa thái dương cắt ngang lời lảm nhãm của hắn: "Được rồi được rồi, cậu đừng làm vẽ mặt đó với tôi nữa. Tôi dẫn cậu đi cùng là được chưa gì? Đợi bàn chuyện xong sẽ đi chơi với cậu."
Nói rồi y thở dài chẳng biết làm sao với tên này, còn Triệu Vân Lan ngồi bên kia thì cười hì hì giơ tay say hi với y ra vẻ chiến thắng.