Tôi Tìm Thấy Cậu Rồi

Chương 3




Chiều tối khi từ Lâm gia trở về căn chung cư của mình Lý Dịch Phong liền mệt mỏi ngồi trên bàn làm việc một lúc lâu. Y suy nghĩ đủ thứ chuyện rồi mới đi dọn dẹp tắm rửa leo lên giường ngủ.

Đồng hồ trong phòng điểm 1 giờ, Lý Dịch Phong mở bừng mắt quát khẽ về phía cửa sổ: "Ai!"

Y bật người dậy vụt ra mở cửa sổ

Gió đêm thổi thóc vào mặt, màn đêm dày dặc yên tĩnh chỉ có vài tiếng lá cây lâu lâu xào xạc theo gió.

Chẳng có gì cả...

Ánh mắt y loé tia nghi hoặc, từ lúc đi tắm y đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cảm giác không thoải mái như bị nhìn trộm khiến y luôn đề cao cảnh giác nhưng rồi lại chẳng phát hiện được gì.

Giấc ngủ y rất nông, chỉ cần có một chút tiếng động nhỏ cũng đủ làm y tỉnh giấc, trừ mấy lúc ngất đi do vết thương đầu tái phát. Lúc nãy cảm giác bị nhìn chằm chằm quá rõ ràng, giống như có một ánh mắt nóng bỏng không chớp mắt nhìn mình từ cửa sổ.

Hiện tại cảm giác đó đã biến mất.

Ánh mắt y lạnh lùng nhìn cảnh Ninh Thành về đêm, đèn đường sáng rỡ, dù đã 1 giờ khuya nhưng vẫn còn lác đác người đi qua đi lại.

Sau khi ánh sáng mặt trời lặng, tại những thành phố lớn đông đúc dân cư thường thể hiện ra một mặt tráng lệ xa hoa, để rồi ẩn dưới đó là những thứ dơ bẩn đen tối.

Có lẽ bóng đêm khiến con người ta thả lỏng, dễ phô bày những thứ không muốn cho người khác biết nhỉ?

Lý Dịch Phong đóng cửa sổ phòng lại, ánh mắt chẳng nhìn ra vui buồn mừng giận, khoé miệng khẽ nhếch, không còn là chàng trai dịu dàng khiêm nhường nữa, dường như bóng đêm đã khơi gợi lên những thứ bị y kiềm nén đã lâu.

Đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn, ham muốn giết chóc và bạo lực. Y chớp mắt, sát ý lạnh lùng sâu trong lòng đã bị thu vào, trở lại làm chàng trai vô hại. Lý Dịch Phong leo lên giường, không ai biết trong lòng y đang nghĩ gì cũng chẳng ai biết y có ngủ tiếp hay không...

Bóng đêm bên ngoài vẫn tĩnh lặng như nước.

"Thiếu gia, thiếu gia ngài dậy chưa?" Tiếng gọi từ bên ngoài cửa vọng vào làm cho Lý Dịch Phong mơ màng tỉnh lại.

"Con tỉnh rồi, bác đợi chút." Nhìn lại đồng hồ mới thấy đã 7 giờ sáng rồi. Lý Dịch Phong có chút ngạc nhiên nghĩ chẳng lẽ do mấy hôm nay mình thật sự mệt nhọc quá?

y đã rèn luyện cho mình một thói quen thức dây từ lúc 5 giờ sáng, dù tối hôm đó mệt mỏi hay ngủ trễ cỡ nào thì cứ đến 5 giờ y cũng sẽ tự động tỉnh dậy. Như thế nào hôm nay lại ngoại lệ?

Một ông lão ngoài 50 tuổi đang giúp cậu bày biện đồ ăn sáng lên bàn ăn, ánh mắt ông hiền lành, khoé mắt bị nét chân chim hằn lên, màu da có vài dấu đồi mồi xuất hiện, sắc mặt hồng hào.

Ông nhìn thấy Lý Dịch Phong đi ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt có chút khó coi thì hỏi: "Thiếu gia cậu sao vậy? Bệnh cũ lại tái phát à? Như thế nào hôm nay lại dậy muộn như vậy?"

"Tôi không sao, chỉ là tối qua có suy nghĩ một ít chuyện nên ngủ hơi trễ." Cậu cười lễ độ với ông: "Bác không cần lo lắng."

"Thiếu gia à, cậu phải giữ gìn thân thể mình đó, đừng có lao lực quá độ. Hôm nay tôi nấu cháo cá, cậu chịu khó ăn nhiều chút."

"Cảm ơn bác." Lý Dịch Phong cảm ơn ông rồi mới ngồi vào bàn ăn sáng.

Bác Trương là người hầu của Lý gia. Năm Lý Dịch Phong 10 tuổi, bị sốt mà không ai trong Lý gia phát hiện, bởi vì chậm trễ mà lên cơn co giậc. Nếu không phải lão Trương phát hiện kịp thời, gọi bác sĩ đến thì có lẽ y đã đi đời nhà ma. Nên từ đó gia gia y– gia chủ Lý gia lúc đó liền giao nhiệm vụ chăm sóc y cho lão Trương.

Năm 15 tuổi Lý Dịch Phong dọn ra ngoài ở riêng, ông cũng đi theo y. Lý Dịch Phong dùng tiền túi mua một căn chung cư sát bên cho lão Trương ở. Bởi vì bản thân y giữ hơi nhiều bí mật, còn cả chất lượng giấc ngủ của y rất kém, một chút tiếng động cũng đủ làm y tỉnh giấc nên y chẳng định ở chung với ai cả.

Bắt đầu từ lúc ra ở riêng Lý Dịch Phong đã tự học nấu cơm. Bình thường chỉ có mỗi buổi sáng là y sẽ đúng giờ qua nhà lão Trương ăn cùng ông. Còn trưa và chiều tự Lý Dịch Phong sẽ giải quyết. Phòng trường hợp y lại bị như năm 10 tuổi nên lão Trương có chìa khoá nhà của y.

Ánh mặt trời chiếu sáng khắp mọi ngõ ngách, làm cho những mặt đen tối của thế giới này tạm thời ngủ yên.

Lý Dịch Phong vừa vào lớp thì có một cô gái đi đến, thấy sắc mặt cậu hơi trắng thì hỏi thăm: "Dịch Phong, sao sắc mặt cậu kém thế?"

Lý Dịch Phong thản nhiên nở nụ cười với cô: "Không có gì, tối qua tôi bị trúng gió nên có chút đau đầu thôi. Không sao đâu."

Cô gái nghe vậy thì quan tâm: "Cậu đi khám chưa? Nếu trở nặng thì không tốt đâu. Cậu muốn xin nghỉ một ngày không?"

Lý Dịch Phong kiên nhẫn trả lời, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút vô vị: "Không sao đâu, tớ quen rồi, là bệnh cũ thôi."

Cô ta nhạy cảm phát giác ra Lý Dịch Phong không muốn đề cập đến chuyện này liền chuyển chủ đề bắt chuyện với y. Sau một hồi thấy Lý Dịch Phong không có ý muốn nói chuyện với cô thì thức thời tìm cớ rời đi.

Cô gái ấy tên Lương Ngọc Y, là con gái của hiệu trưởng trường đại học Ninh thành – nơi bọn họ đang học.

Bởi vì mặt mày thanh tú, vóc người cân đối cao gầy, tính tình lại nhã nhặn, cả người Lý Dịch Phong toát ra khí chất quân tử như ngọc, học thức lại cao. Năm y cấp 3 đã bắt đầu có đủ nam nam nữ nữ đến làm quen tiếp cận, nhưng không hiểu tại sao mà từ bạn cùng bàn cho đến những người điên cuồng theo đuổi y đều gặp xui xẻo. Có người bị bệnh, có người bị quẹt xe, có người đi thi bị điểm kém,... Không chết người nhưng số lượng những người bị xui khi tiếp cận Lý Dịch Phong lại quá nhiều, dần dần lời đồn thổi cũng nổi lên bốn phía, chẳng ai dám ngồi cùng bàn với y nữa.

Sau này lên đại học rồi Lý Dịch Phong vẫn đi đây đi đó một mình, chỉ khi cần làm việc nhóm thuyết trình báo cáo y mới tụ tập lại với họ cùng làm. Chỉ duy nhất Lương Ngọc Y là có thể cùng nói chuyện với Lý Dịch Phong, ngày xưa còn có lời đồn hai người bọn họ quen nhau.

Nhưng Lương Ngọc Y kịch liệt đứng ra bát bỏ, cô nhấn mạnh bọn họ chỉ là bạn bè, thậm chí cô còn vì chuyện này mà ra sức điều tra chèn ép những người tung tin đồn trong âm thầm. Dần dần chuyện này cũng đi vào quên lãng, lắng xuống.

Thực ra Lương Ngọc Y thích Lý Dịch Phong là thật, nhưng cô từ nhỏ đã được trời phú cho giác quan thứ sáu nhạy cảm, cô nhận ra y không thích bị người khác làm phiền. Nên cô chưa từng thổ lộ, do vậy Lý Dịch Phong cũng chẳng có lý do gì để từ chối ra mặt. Một nguyên do quan trọng là Lương Ngọc Y rất giỏi quan sát sắc mặt, cô không bao giờ làm Lý Dịch Phong khó chịu, thế là quan hệ của họ cứ như bạn bè thân thiết đến hiện tại.

... Lý Dịch Phong kết thúc một ngày của mình vào lúc 11 giờ đêm, cậu đóng quyển sách đang đọc lại, để mắt kính lên tủ đầu giường rồi kéo chăn đi ngủ.

......

"Liệu có khi nào anh gạt tôi không?" Lý Dịch Phong nghe có người hỏi mình, y chưa kịp hiểu rõ tình hình thì lại nghe người kia gặng lại hỏi tiếp bằng chất giọng nhẹ nhàng hơn mà cũng trầm lắng hơn: "Liệu có thế không?"

Rồi một thoáng im lặng y nghe thấy "mình" trả lời:

"Tôi sẽ không gạt cậu, cũng vĩnh viễn không làm hại cậu" mặc dù chất giọng có chút trầm thấp hơn nhưng bằng một cách nào đó Lý Dịch Phong chắc chắn giọng nói đó là của mình.

Không hiểu tại sao mà Lý Dịch Phong cảm thấy nhoi nhói ở tim như có ai đó dùng một cây kim rất mảnh rất mảnh châm nhẹ vào. Cảm giác da diết không sao tả được làm y chợt bừng tỉnh giữa đêm, không khí trong lồng ngực như bị hút sạch, y gấp gáp hít lấy hít để không khí xung quanh như thể người sắp chết đuối.

Mãi một lúc sau, Lý Dịch Phong lấy lại nhịp thở, y nhớ về giấc mơ đó, còn có giọng nói đã đi vào giấc mơ của mình từ 7 8 năm về trước.

Bắt đầu từ năm Lý Dịch Phong 12 tuổi, lần đầu tiên gặp Lâm Vĩnh Thái, cảm nhận được cái gọi là linh lực và ma quỷ thì cậu y bắt đầu mơ thấy những giấc mơ như vậy.

Trong giấc mơ y không thấy hình ảnh gì cả, giống như mất đi thị giác. Chỉ có thể nghe được giọng nói. Lâu lâu có thể sẽ là những hình ảnh mơ hồ rãi rác không nhìn rõ.

Lý Dịch Phong chỉ biết hai người trong mơ, một người tên là A Lan, còn một người khác chính là mình. Lúc nhỏ không hiểu, nhưng hiện tại y đã biết những giấc mơ này là ký ức kiếp trước của mình.

Đối với người tên A Lan này y có một vài suy đoán, mặc dù hơi khó tin nhưng Lý Dịch Phong thấy khả năng rất lớn đây là người mình thích.

Bởi mỗi lần khi nghe thấy giọng nói của người kia, y đều có những cảm giác mà chưa bao giờ y được trãi nghiệm trong thực tế. Cái cảm giác đau sót, ý muốn độc chiếm người kia, dùng môi mình chặn lại lời nói của hắn, ghìm hắn vào lòng mình, còn có cái cảm giác muốn che chở cho hắn, tất cả trộn lại làm lòng y xao động.

Hơn nữa, mỗi lần mơ thấy người này thì hôm sau y không còn tâm trạng làm gì nữa, đầu cũng đau, càng muốn nhớ đến lại không nhớ được. Bên người luôn cảm giác bị thiếu gì đó, mặc dù trái tim đập ban ban trong lồng ngực nhưng y vẫn cảm giác nó trống rỗng, vô vị.

......

Một tuần kể từ lúc Lý Dịch Phong cảm nhận được có người nhìn trộm mình.

Hôm nay y có tiết, là môn lịch sử đại cương nhàm chán.

Vừa lên lớp liền thấy một nam sinh có chút xa lạ ngồi cạnh chỗ mình hay ngồi. Nam sinh đó hình như còn ngủ chưa đủ giấc nên dựa vào bàn ngủ ngon lành, người đó nằm nghiên, để lộ một bên quai hàm góc cạnh sắc bén, chân mày rậm, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng tắp. Mặc dù chỉ một bên mặt nhưng cái cảm giác quen thuộc thanh niên đó mang đến cho y quá rõ ràng. Chưa cần hắn ngẩn mặt lên y gần như đã hình dung được gương mặt của đối phương như thế nào, cứ như dung nhan của hắn đã khắc sâu vào tận linh hồn y, dù có trãi qua bao nhiêu kiếp luân hồi vẫn chẳng thể nào xoá được.

Cảm nhận được có người nhìn mình, nam sinh mở đôi mắt có chút mơ màng ra nhìn lại, hắn lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi nói: "Chào anh, tôi họ Triệu, tên Triệu Vân Lan, sinh viên mới chuyển đến đại học Ninh thành. Xin hỏi quý tính của anh?"

Lý Dịch Phong có chút ngỡ ngàng nhìn chàng trai đối diện, thất thần một giây rồi cụp mắt xuống che giấu đi tâm tình dao động của mình, đưa tay nắm tay hắn: "Chào cậu, quý tính thì miễn, tôi họ Lý, Lý Dịch Phong, sinh viên khoa lịch sử đại học Ninh Thành."

Quả nhiên, cậu ta chính là A Lan trong giấc mơ của mình.

Lý Dịch Phong đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh Triệu Vân Lan, cười lễ độ nói: "Chỗ này bình thường chỉ có một mình tôi ngồi, nay cậu đến khiến tôi có chút ngạc nhiên."

"ah, tôi không biết, lúc nãy vào chỉ tìm một chỗ tuỳ tiện ngồi, nếu vậy có phải chúng ta rất có duyên không?" Triệu Vân Lan cười hì hì nhìn Lý Dịch Phong.

Lúc họ đang nói chuyện thì mọi người trong lớp cũng lục tục đi vào, thấy một người ngồi bên cạnh Lý Dịch Phong thì có chút ngạc nhiên.

Lương Ngọc Y đến gần muốn chào hỏi thì chợt nghe nam sinh xa lạ kia nói: "Thương lượng với anh chút, sau này tôi ngồi chung với anh luôn được không?"

Lý Dịch Phong có chút dỡ khóc dỡ cười, nói: "Cậu muốn ngồi ở đâu thì ngồi chứ, tôi làm gì có quyền đuổi cậu đi."

Lương Ngọc Y không biết tại sao nhưng cô cảm giác mình nghe ra bất đắc dĩ trong giọng nói của Lý Dịch Phong, cô có chút không tin vào lỗ tai mình, cảm thấy chắc chắn bản thân nghe lầm rồi.

Thấy có người đến gần, Triệu Vân Lan quay đầu lại cười nói: "Chào cậu"

Lương Ngọc Y đi đến bàn họ, cười đáp: "Xin chào, tớ tên Lương Ngọc Y, cậu là sinh viên mới à?"

Triệu Vân Lan nói: "Đúng vậy, tôi tên Triệu Vân Lan, là sinh viên mới chuyển đến."

Lúc nghe giảng bài, Lý Dịch Phong có chút thất thần, còn Triệu Vân Lan lúc nào cũng chú ý đến y thì ánh mắt loé lên chút kinh ngạc nhưng chớp mắt liền trở lại bình thường.

Lúc ra về Triệu Vân Lan lại hỏi: "Này, chuyện lúc nãy tôi thương lượng với anh anh thấy như thế nào? Từ đây về sau tôi ngồi cạnh anh nhé!"

Lý Dịch Phong liếc mắt nhìn hắn, cười nhẹ, có chút lãnh đạm nói: "Cậu không thắc mắc tại sao không ai ngồi cùng tôi à? Cậu có thể đi hỏi những người khác lý do, sau đó quyết định cũng không muộn."

Triệu Vân Lan ngã ngớn nói: " À, Lúc nãy làm quen đã có người nói với tôi rồi. Họ nói bắt đầu từ năm cấp 3, những người ngồi cạnh cậu thì sức khoẻ đều kém hoặc là có người còn bị tai nạn xe cộ nữa. Nhưng sau khi mấy người đó không ngồi cạnh cậu thì mọi thứ liền trở lại bình thường. Mấy bạn học đó bảo cậu xui xẻo."

Lý Dịch Phong nhìn Triệu Vân Lan rồi hỏi: "Cậu không sợ à? Những lời đó là thật đấy. Năm đó có 3 người đổi qua đổi lại chỗ ngồi với tôi, chỉ là chưa được 5 ngày liền chuyển đi chỗ khác, từ đó tôi liền ngồi một mình đến giờ."

Triệu Vân Lan vẫn giữ thái độ không sao hết: "Không sao, tôi từ xưa đến giờ không tin chuyện quỷ thần, anh cứ ám tôi đi, xem coi thật sự là thể chất anh xui xẻo hay mạng tôi lớn hơn."

Rồi hắn ghé lại gần Lý Dịch Phong một chút, giọng nói cũng đè thấp hơn: "Tôi lại cảm thấy hẳn là do anh không muốn ai làm phiền mình nên đã cố tình ra tay, để những người đó biết khó mà lui thì đúng hơn."

Lý Dịch Phong nhìn thẳng vào mắt Triệu Vân Lan, hắn cũng nhìn lại. Y cảm giác trong đôi mắt biết cười của đối phương như có một thứ gì đang chuyển động, giống như hắn đã biết hết mọi bí mật y đã giấu vào lòng bấy lâu nay. Không hiểu sao Lý Dịch Phong lại cảm thấy trong đôi mắt đó còn chứa đựng một sự cưng chiều không rõ, tim y bất giác lệch đi một nhịp, lần đầu tiên trong đời y biết cái gì gọi là ngượng ngùng.

Lý Dịch Phong quay mặt đi không nhìn hắn nữa, tay trái đẩy mắt kính trên sóng mũi, trầm mặt im lặng.

Mãi đến khi họ đi đến gần cổng,

Lý Dịch Phong đang định nói gì đó thì Triệu Vân Lan đã mở miệng nói trước: "Nói chứ, mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng tôi đã thấy anh rất quen thuộc, cảm giác này thật kỳ lạ. Anh nói coi, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?"

Lý Dịch Phong quay qua nhìn hắn một cái không rõ ý nghĩa, một lúc sau mới cười nhạt tiếp lời: "Cũng có thể chứ, thế giới này nhỏ như vậy, ai biết được có phải là duyên phận từ kiếp trước hay không?"

Ngày đầu gặp mặt, hai con người một tâm cơ, một tâm kế ngoài mặt cười nói, bên trong thì đang âm thầm thăm dò lẫn nhau.