Triệu Vân Lan nhìn người đang ngủ say cạnh mình, tay y vẫn đặt sau lưng hắn, dù động tác vỗ về đã ngừng nhưng miệng vẫn giống như mớ mà lầm bầm lặp lại từng lần tiếng "Không sao" đứt quãng.
Giống hệt với những cơn mộng mị trước đây... Triệu Vân Lan nghĩ.
Người này lúc nào cũng vậy, dù bản thân có chịu bao nhiêu uất ức đi chăng nữa vẫn chẳng bao giờ nói ra, chỉ một mực lo lắng cho hắn, luôn dịu dàng săn sóc như vậy... Cũng có lẽ chính vì điều ấy mà hắn thích y đến nhường này nhỉ?
Hắn nhớ lại chuyện tối qua, lòng có chút tự giễu nghĩ, thì ra hai người bọn họ đúng là nồi nào úp vung nấy.
Hắn đích thật bị phán quan gợi lại rất nhiều ký ức khiến cho bản thân có chút mất khống chế, nhưng những lời ban nãy đa phần là tư tâm, hắn muốn y biết hắn đau khổ thế nào, muốn y áy náy suốt đời, trên trời dưới đất cũng không thể nào nãy sinh ý nghĩ buông tay hắn lần nữa... Giống như năm đó
Có những chuyện cho dù Lý Dịch Phong lấy lại được ký ức của Thẩm Nguy thì cũng chẳng thể nào biết được. Nếu vậy thì cứ để y nói cho hắn biết, chẳng phải được rồi sao?
.......
Lý Dịch Phong không biết mình ở đâu, xung quanh là một không gian u ám tĩnh lặng, không có một chút âm thanh hay ánh sáng nào có thể vọt đến cả. Thứ ánh sáng duy nhất được phát ra từ một góc cây đằng xa, thân cây khô héo, không một chiếc lá, bên cạnh dựng một bia đá. Y tiến lại gần nhìn thử, trên bia đã khắc một loại văn tự xa xưa nào đó mà y chưa từng thấy cũng chưa từng biết đến, nhưng thần kỳ là y vừa nhìn liền hiểu nó có nghĩa gì... Cỏi đại bất kính.
Lý Dịch Phong vươn tay sờ lên, bia đá lạnh lẽo không biết đã sừng sững giữa phiến đại địa này bao nhiêu năm, y cảm thấy bàn tay mình run lên từng đợt từng đợt, cảm giác quen thuộc ào đến, những đoạn ký ức mất đi do linh hồn hao hụt như chỉ trực trào tràn về.
Y còn chưa suy nghĩ kỹ thì từ đằng xa có người chạy đến, thiếu niên dù mới chỉ chừng mười mấy tuổi, khung xương vẫn chưa nãy nỡ hết, nhưng đã có thể nhìn ra được mắt mày như hoạ sau khi trưởng thành. Lý Dịch Phong cảm giác như đang nhìn mình ở phiên bản nhỏ, khoé miệng giần giật nhìn cái thứ kỳ kỳ quái quái trong tay cậu ta, nó giống một chuỗi vòng cổ, chỉ là không phải làm từ hạt ngọc hay trân trâu đá quý mà là được kết thành từ một loại răng không biết của loại sinh vật nào, nom kỳ dị ghê gớm. Trong một khoảng khắc y chẳng biết phải nói như thế nào về mắt thẩm mỹ của chính bản thân mình...
Y đang định lui ra sau bia đá trốn thì thiếu niên quỷ vương đã chạy xuyên qua thân thể của y, cậu ta chạy hướng về gốc cây trụi lũi đằng kia.
Từ trên cây nhảy xuống một người đàn ông, dáng vẽ cao gầy, một chiếc trường sam giản dị màu thiên thanh, người đó nhìn cái thứ kỳ dị thiếu niên đưa cho mình như hiến của báu... Nét cười nơi khoé miềng cứng đờ, hắn không bình luận bất cứ câu nào về cái thứ thần kỳ trong tay cậu, khô khốc nói một câu cảm ơn.
Thì ra duyên phận của hai người họ đã bắt đầu từ lúc xa xưa như vậy.
Rồi khung cảnh xung quanh như những mảnh gương bị rơi vỡ nứt toát, y lại thấy một người áo bào đen đang trốn ở nơi xa, nhìn theo một đứa trẻ mới được sinh ra, được cha mẹ ôm trong lòng như bảo vật quý giá.
Không cần ai nói... Trong lòng y biết rõ, đó chính là 'Thẩm Nguy', còn đứa trẻ kia không biết là kiếp nào của Côn Luân Quân. Vị trảm hồn sứ xuất thân từ quỷ tộc, lấy tấm thân dơ bẩn đứng ngang hàng với thánh thần, một thanh trảm hồn đao trảm hết nhân quả. Y lúc nào cũng xuất hiện trong bóng tối, biến mất trong bóng tối, người đời kính y sợ y, chẳng ai dám lại gần y, y cũng chẳng cần những điều đó.
Nào ai biết rằng, vị Trảm Hồn Sứ kinh sợ tam giới này chỉ dám lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, chẳng dám để ai phát giác ra, yên lặng trông giữ một lời hứa hẹn mà người trong cuộc đã quên mất rồi... Có lẽ đối với Thẩm Nguy, được trộm nhìn dung nhan đã khắc sâu vào tận xương tuỷ của người kia nhiều một lần thì chính là lời một lần.
Dù sao...Dù sao quỷ tộc sinh ra đã là một sai lầm, y không cần phải làm kinh động người kia, cứ như vậy đã là tốt lắm rồi, y chẳng dám mong cầu nhiều hơn, đến thời điểm thích hợp thì y cũng sẽ theo số phận định sẵn mà bước lên con đường có đi không về như các bậc thần thánh ngày xưa mà thôi.
Lý Dịch Phong chợt thấy khoé mắt hơi cay cay, y không biết 'mình' kiếp trước đã làm như thế nào để mà vượt qua được mấy ngàn năm cô đơn dài đằng đẳng như vậy.
Y lại nghĩ đến Triệu Vân Lan, nước mắt rốt cuộc không kiềm được nữa mà trào khỏi khoé mắt... 20 năm sau khi y biến mất, hắn đã phải giống như mình kiếp trước, chịu những nổi đau này sao?
Y nhớ lại những lời lúc Triệu Vân Lan nói lúc tối, lòng ngực đau nhói, thở không ra hơi, cơn đau từ ngực lan ra tứ chi, tay chân bắt đầu run rẫy. Y rốt cuộc khuỵ một chân xuống, mơ màng nhìn Thẩm Nguy đằng xa vẫn luôn dỗi theo đứa trẻ kia lớn lên, y đột nhiên muốn gặp Triệu Vân Lan kinh khủng khiếp, muốn ôm siết lấy hắn, muốn hôn hắn, muốn nói với hắn rằng y không biết... Nếu biết được hắn phải chịu nổi đau như vậy thì năm đó y chẳng thà tự tay giết hắn đi.
Không đợi y bình tĩnh lại, khung cảnh lại tan vỡ lần nữa.
Lý Dịch Phong có chút mơ màng nhìn ánh mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ, không phân biệt được lúc này là lúc nào.
Triệu Vân Lan ghé lại hôn lên môi y, cười nói: "Đã là 1 giờ trưa rồi, tỉnh dậy ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp cũng được."
Lý Dịch Phong hơi khó chịu nhăn mày do bị ánh nắng chói mắt, rồi dùng vẽ mặt vừa bị đánh thức còn mơ mơ hồ hồ cứ vậy nhìn Triệu Vân Lan một lúc lâu.
Hắn thấy vẻ mặt ngốc ngốc của y liền không quản được cái miệng của mình: "Bà xã, anh nhìn tôi như vậy có ý gì? Sao, lại muốn ông xã hôn anh một cái à?"
Bình thường Triệu Vân Lan quen nói nhăn nói cuội, không nghĩ đến Lý Dịch Phong vậy mà thật sự gật gật đầu.
Hắn bắt đầu thấy y kỳ lạ, thử thăm dò hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Y ghé ghé lại ôm lấy hông Triệu Vân Lan, vùi đầu vào bụng hắn, giọng buồn buồn nói: "Không có gì... Chỉ là đột nhiên rất muốn ôm cậu."
Hắn ngạc nhiên, hai tay đặt lên lưng y, một lúc lâu sau: "Anh nhớ lại chuyện gì rồi?"
Lý Dịch Phong: "Nhìn thấy tôi lúc nhỏ tặng cậu một cái vòng cổ kỳ lạ."
"Chắc do hôm qua thần hồn bị kích thích, tóm lại là có chút mơ hồ rãi rác, nó là những đoạn ký ức không nối liền. Tôi muốn nhìn nhiều hơn thì đầu lại đau." Giọng Lý Dịch Phong không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, y gần như bình tĩnh nói ra những lời này.
Triệu Vân Lan nghe vậy, một lúc lâu sau, một tay hắn sờ vào tóc y, cảm nhận từng sợi tóc quấn lấy ngón tay mình, không hỏi nhiều mà chỉ dịu dàng nói: "Không nhớ lại được thì đừng cố, dù sao bây giờ cũng chẳng còn chuyện gì đủ để chia tách chúng ta ra được nữa. Chỉ cần anh cứ ở bên tôi như vậy là tốt rồi."
"Cậu lấy giúp tôi cái áo khoác tôi hay mặc trong tủ ra đi." Lý Dịch Phong vẫn giữ tư thế ôm lấy hông Triệu Vân Lan nói.
Triệu Vân Lan phất tay, cửa tủ mở ra, cái áo khoác y hay mặc tự động rời móc bay đến tay hắn. Lý Dịch Phong ngồi dậy nhận lấy cái áo, thò tay vào túi trong lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ bằng nhung.
Đúng như dự đoán, bên trong là một cặp nhẫn, hai chiếc nhẫn nam cùng kiểu, chẳng có bất kỳ hoa văn nào.
Y không hỏi cũng không nói bất cứ cái gì sến súa, chỉ cầm lấy một chiếc trong đó rồi đeo lên tay Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan nhìn chiếc nhẫn trên tay mình khoảng 10 giây, rồi bình luận không chút khách khí: "Bảo bối à, sao anh tuỳ tiện quá vậy? 999 đoá hoa hồng của tôi đâu? Màn cầu hôn quỳ một gối của anh đâu? Còn có, sao anh không nói câu gì hết vậy? Chưa hỏi tôi đồng ý không đã đeo nhẫn cho người ta rồi?"
Miệng thì càm ràm nhưng tay lại rất thành thật lấy ra một chiếc trong đó ngấm nghía một lúc rồi đeo lên tay Lý Dịch Phong.
Lý Dịch Phong nhìn hắn, cười tươi hỏi: "Vậy cậu không đồng ý à?"
Triệu Vân Lan bị nụ cười của mỹ nhân đánh gục, lập tức không có tiết tháo mà nói: "Đồng ý, đồng ý chứ! Khó khăn lắm mới đợi được anh chủ động một lần. Không đồng ý lỡ anh chạy rồi tôi biết tìm ai khóc đây?"
Mặc dù nghe người nọ đùa giỡn đã quen, nhưng có lẽ vừa mới tặng nhẫn nên Lý Dịch Phong chợt cảm thấy ngượng đến lạ.
"Ủa mà không đúng! Anh mua từ lúc nào chứ? Rõ ràng chúng ta ở cạnh nhau 24/24 mà, sao tôi lại không phát hiện ra?" Triệu Vân Lan chợt khó hiểu hỏi.
Lý Dịch Phong: "..." Y chợt thấy mặt mình hơi nóng lên chút đỉnh, không trả lời mà chỉ đứng lên kéo Triệu Vân Lan dậy: "Đi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo rồi chúng ta đi kiếm gì đó ăn, tôi đói quá."
Hắn đương nhiên không cho y toại nguyện, không ngừng truy hỏi: "Bảo bối, anh nói xem anh dự mưu từ lúc nào chứ? Sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ? Này này, anh đừng có giả điếc với tôi, nói tôi nghe xem nào?"
Lý Dịch Phong rốt cuộc không chịu nổi, y đóng cửa phòng tắm lại nhốt cái tên kia bên ngoài. Giọng hắn cách một cánh cửa vẫn còn đang nói: "Này, anh ngượng cái gì chứ? Nhẫn cũng đã tặng, ngủ cũng đã ngủ chung, hôn cũng đã hôn rồi cơ mà! Này, anh đừng có giả làm đà điểu á, anh mua từ lúc nào vậy? Không thể nào là lúc tôi chưa tới chứ?"
Y thở dài, nhìn gương mặt ửng hồng trong gương, là lúc lão Trương bị gãy tay, trong lúc đi mua đồ ăn y đã thấy một cặp nam nữ đeo nhẫn dắt thay nhau đi trên đường
Chẳng biết lúc đó đã nghĩ gì, đến khi hoàn hồn thì trên tay đã cầm một cặp nhẫn rồi.
....
Tay Triệu Vân Lan đang múc viên hoành thánh, lúc chuẩn bị bỏ vào miệng thì chợt dừng lại giữa không trung, 1 giây sau hắn ngẩn đầu hỏi: "Này, anh có nhớ tối qua Đại Khánh đi đâu rồi không?"
"Hình như tối qua chúng ta để nó ở lại với đám người Lâm gia thì phải..." Lý Dịch Phong có chút không dám chắc nói.
Tội nghiệp Đại Khánh, bị tay chủ nhân thấy sắc quên bạn bỏ quên lúc nào cũng chẳng hay.
Đại Khánh được đoàn người xem như mèo thần mà cung phụng giờ đang ngồi chểnh chệ ăn cá chiên uống sữa nóng, nhìn địa phủ và Lâm gia bận bù đầu tối cổ. Khoé miệng mèo ta giật giật, trong lòng nghĩ không biết Triệu Vân Lan và Lý Dịch Phong chừng nào mới nhớ đến việc họ bỏ quên nó.
Rốt cuộc Triệu Vân Lan vẫn sót lại được tí lương tâm, lấy điện thoại Lý Dịch Phong gọi hỏi Lâm Vĩnh Thái hỏi có phải Đại Khánh đang ở chổ họ không. Sau khi xác nhận thì hắn bảo chiều nay sẽ đến Lâm gia đón Đại Khánh, nhờ họ chăm sóc nó một lúc.