Tối Thượng Đa Tình Giả

Chương 94: Lạc lối 2




Một cái thôn trang nhỏ xuất hiện trước mắt Vô Minh, vài người nông phu ăn mặc bình dị đi lại trên con đường nhỏ thế nhưng họ lại chẳng mảy may gì để ý đến hắn cứ xem hắn như một người vô hình.

--“ Giết... Giết... “.

Quái vật do thằng nhỏ hóa thành cứ lầm bầm trong thanh âm lạnh lẽo, nó bước từng bước đến gần thôn trang.

--“ Á... Quái vật... “.

--“ Yêu quái.... “.

--“ Chạy mau... “.

Vừa nhìn thấy nó dân trong thôn đã khiếp đảm bỏ chạy tán loạn, vừa nhìn thấy người việc đầu tiên nó làm chính là giết, giết không từ một ai, già trẻ lớn bé, chỉ cần lọt vào mắt xanh của nó liền sẽ bị nó tóm lấy xé xác, mau tươi văng tung tóe, tiếng la hét đầy trời. Vô Minh nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này mà bàng hoàng chết chân một chỗ, con quái vật kia chính là thằng bé vừa rồi sao, hung tàn, khát máu, sao mọi thứ lại có thể thay đổi đến như vậy.

--“ Dừng lại đi.. “.

Hắn hét lên rồi chạy lại muốn ngăn cản nó, hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nhào tới ôm chặt lấy nó thế nhưng nó mạnh mẽ hơn hắn tưởng chỉ vung vun một cái đã hất hắn ngã sóng soài, nó xoay người lại nhìn hắn bằng cặp mắt mở trừng trừng sau đó lại tiếp tục tàn sát người dân.

--“ Chết tiệt ta bảo là dừng lại cơ mà... “.

Vô Minh tức giận gào lên, bỗng dưng trên tay hắn không biết từ đâu xuất hiện một thanh kiếm, không nghĩ nhiều hắn nắm chặt thanh kiếm rồi lồm cồm đứng dậy, hắn không thể để nó tiếp tục giết người như vậy, kiếm trên tay hắn như chim rời cành bay vèo đến chỗ nó, vung kiếm thật mạnh, mũi kiếm xuyên qua lớp thịt màu đen, máu tươi chảy ra. Lúc này hắn mới giật mình tỉnh táo lại, hắn giật mũi kiếm ra, máu trên vết thương không ngừng chảy, cơ thể nó từ từ teo lại rồi trở về hình dáng ban đầu, thế nhưng lúc này nó đã lảo đảo không vững, nó nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn hắn rồi mỉm cười, mắt nhắm, tay buông nó ngã ngửa xuống đất tắt thở.

Vô Minh đứng lặng nhìn thằng bé cứ như vậy mà chết, tay kiếm hắn run run, đây là lần đầu tiên hắn giết người, trong lòng hắn tự hỏi chuyện hắn làm là đúng hay sai, nó là quái vật, nó giết người, thế nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương. lương tâm giày xé, hắn không biết bản thân nên làm gì vào lúc này, hắn ngẩn đầu nhìn sang xung quanh, có rất nhiều người tụ họp, thế nhưng chẳng có ai nhìn nó bằng ánh mắt thương xót, chỉ có khinh thường chán ghét, họ thậm chí còn buông lời khó nghe.

--“ Hừ.. Thứ quái vật yêu nghiệt chết là đáng... “.

--“ Đúng đúng.. Nó chết như vậy vẫn còn nhẹ, nếu là ta nhất định sẽ chặt đầu, phanh thây xẻ thịt nó... “.

--“ Chết rất đáng... “.

--“ Nó chết rất vừa tội.. Ta thật hổ thẹn khi sinh ra nó... “.

Vô Minh nghe xong những lời đó bỗng nhiên một cổ tức giận dân lên tận họng, hắn quát lớn.

--“ Các người im đi, nó thành ra như vậy cũng chính là do các người đó... “.

Thế nhưng những người kia hoàn toàn không thay đổi cách nhìn mà ngược lại còn buông những lời khinh bỉ hắn.

--“ Hứ.. Ngươi là cái thứ gì chứ, ai cho ngươi cái quyền lên tiếng.. “.

--“ Có lẽ hắn chính là đồng bọn của yêu ma, mọi người mau mau ném chết hắn “.

Sau đó vô số những đồ vật từ tay của những người kia bay đến đập vào người Vô Minh, xoong, nồi, chảo, dĩa, rau, củ quả... Tất cả những thứ mà họ có thể với lấy được.

--“ Ngừng lại.. Các người dừng lại mau.. “.

Vô Minh vừa gồng mình chịu đựng vừa gào lên, thế nhưng những cơn mưa đồ vật cứ không ngừng bay đến cùng với những âm thanh miệt thị.

--“ Chết đi.. Đồ quái vật... Gớm ghiếc.... Kinh tởm.... Chết đi.. Chết đi... Chết đi........ “.

Rồi một khối sắt dài ba tất bỗng nhiên bay đến rồi đập mạnh vào đầu hắn, máu tươi tuôn ra, cơn giận dữ trong hắn dân cao tột độ, hắn gào lên sau đó phóng tới một người vung kiếm chém thẳng, người đó trong phút chốc ngã xuống chết tươi, hắn cuối người thở hồng hộc, máu từ thanh kiếm trên tay hắn tụ thành giọt rồi nhỏ xuống, hắn sau đó ngửa mặt lên trời gầm thét. Nội tâm giận dữ, hắn bắt đầu giết người, hắn giết, giết hết những kẻ đáng ghét kia. Máu tươi không ngừng bắn lên người hắn, hắn đã giết đến đỏ ngầu mắt, mỗi một giọt máu bắn lên người hắn điều hóa thành một vết đen bấu chặt vào da thịt, trong lúc hắn không để ý hắn đã hóa thành một hắc nhân, những vết đen kia đã sắp lan ra toàn bộ cơ thể hắn.

Hắn cứ thế lao vào giết chóc, không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn, và những vết đen kia cũng sắp chiếm hữu cơ thể hắn, chỉ một chút nữa thôi hắn cũng sẽ như thằng nhỏ kia, lâm vào ma đạo.

Trong thời khắc cuối cùng ấy bỗng nhiên một âm thanh vang vọng trong đầu hắn.

--“ Tiểu tử, mau ngừng lại.... “.

Âm thanh ấy nhưng hồi chuông cảnh tỉnh khiến hắn ngừng lại cơn điên loạn cuồng sát. Hắn thở hồng hộc những hơi thở nặng nề, hắn chợt nhận ra bản thân mình đã biến thành một con quỷ khát máu, hắn nhìn lại những kẻ đã bị hắn giết chết, nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức không thể đếm xuể, bàn tay hắn đã nhuốm đầy máu tanh.

--“ Aaaaaa... “.

Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, đau đớn, hối hận, hắn cầm chặt thanh kiếm, hướng mũi kiếm vào tim mà đâm mạnh một nhát.