Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 4: Vòng cổ




"Tôi phản đối!" Phương Nghiên Duy đẩy chồng sách trên bàn Lộ Chấp 2 lần.

Lộ Chấp lạnh nhạt làm đề toán, chiếc vòng xâu chuỗi hạt gỗ trên cổ tay trái di chuyển theo, tạo ma sát trên giấy phát ra âm thanh sàn sạt.

"Nói xem." Lộ Chấp mở miệng.

Phương Nghiên Duy nằm nhoài lên trên bàn học của Lộ Chấp, gối đầu lên cánh tay nhìn Lộ Chấp.

"Cậu dựa vào cái mà lại trừ tôi chín điểm?"

Cậu đưa tay gạt cái bút chì trong tay Lộ Chấp ra, nét bút vẽ một đường cong cong như rồng bay phượng múa trên bểu thức số học của Lộ Chấp trên giấy

"Lạm dụng chức quyền à học bá." Cậu nhếch khóe miệng.

Cây bút chì lành lạnh dừng ngay ở cần cổ cậu một hồi, đè lên khóa kéo đồng phục của cậu ta trượt xuống, lộ ra áo xám ngắn tay màu xám bên trong, dừng ở vị trí ngực cậu.

Tất cả những động tác khiêu khích của cậu trong nháy mắt dường như bị ấn tạm dừng.

"Đồng phục." Cậu nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Lộ Chấp cất lên, "Chỉ mặc áo khoác."

Bút chì lại tiếp túc dừng trên đầu ngón tay đặt ở mép bàn, gõ gõ: "Móng tay dài, cào học sinh đang trực bị thương."

Phương Nghiễn Duy: "..."

M* kiếp.

"Còn phản đối nữa không?" Lộ Chấp hỏi.

"Tôi hỏi cậu, cậu ta thực sự không phạm lỗi bao giờ sao?" Phương Nghiễn Duy quay đầu đi, hỏi Hà Tuế Tuế bên cạnh.

"Cậu ấy là người đứng đầu lớp, cá nhân gương mẫu, đừng nói phạm lỗi, người ta ngay cả suy nghĩ phạm lỗi cũng chả có." Hà Tuế Tuế khâm phục nói.

Phương Nghiễn Duy nghĩ nghĩ vẻ mặt lãnh đạm kia của Lộ Chấp, nói: "Tôi muốn thấy cậu ta vi phạm nội quy trường học."

"Miêu Cương này, cậu hoàn toàn không biết gì về học bá của chúng tôi rồi." Hà Tuế Tuế nói.

Phương Nghiên Duy tiếc nuối nằm xuống lại trên bàn học, phía sau là tiếng viết chữ sột soạt của Lộ Chấp.

Buổi chiều tan học, cậu nhận được điện thoại của mẹ ruột Phương Gia Di.

"Trải nghiệm ở trường mới như thế nào?" Phương Gia Di hỏi, "Lộ Chấp, có phải là một bạn học tốt không?"

Phương Nghiên Duy: "A."

Số phận tặng cho quả bạn tốt mà đắt giá quá

Chín điểm bị trừ đi kia, mới một ngày, cả lớp đã đều biết cậu.

"Phải ngoan ngoãn ở chung với Lộ Chấp nhớ chưa." Phương Gia Di nói, "Mẹ biết tình tình của mày, mày đừng có bắt nạt Lộ Chấp đấy."

"Ừm." Phương Nghiên Duy lười nhác lên tiếng cho có lệ.

Lúc nghe điện thoại, không chú ý phương hướng, lúc này giương mắt nhìn về bốn hướng, mới phát hiện mình đã tới chỗ cái đình ở phía sau tòa nhà giảng dạy.

Buổi sáng khi cậu đi nghiên cứu địa hàng, đã đánh dấu nơi này thành một nơi hoàn hảo để hút thuốc.

Cậu cúp điện thoại của Phương Gia Di, ngồi trên băng ghế đá, từ trong túi đồng phục học sinh lấy ra hộp Ngọc Khê mới mua ngày hôm qua.

Cậu xé màng nylon, mở hộp thuốc lá ra, đếm số lượng, rút ra một cây, đặt ở trong lòng bàn tay.

Đây là vị gì nhi?

Cậu cúi đầu ngửi ngửi mùi thuốc lá, có chút sặc, cậu ho khan vài tiếng.

Hơi khó chịu

Cái thứ này sao có thể hút được đây? Trình tự thế nào? Trên mạng có không?

"Muốn bật lửa không?" Bên cạnh truyền đến một thanh âm.

"Huynh đệ tốt này, một điếu không." Hóa ra là cậu quên mua cái này.

Đây là trao nhau ấm áp

Góc áo đồng phục màu xanh đậm biến mất trong tầm nhìn thoáng qua, Lộ Chấp đứng trước mắt cậu, đưa tay về phía cậu: "Đây."

Phương Nghiên Duy: "..."

Đây không phải trao ấm ấp, là đang tiễn cậu đi mới đúng.



Như mọi khi, nếu như có người năm lần bảy lượt tới khiêu khích như thế này, Phương Nghiên Duy đã sớm đánh người.

Nhưng Lộ Chấp thì không được, cậu ngủ trên giường Lộ Chấp còn không có nói cho người ta.

"Học sinh xuất sắc." Cậu đưa hộp thuốc lá ra, đưa tay giật nhẹ chuỗi hạt gỗ trên cổ tay trái Lộ Chấp, "Tôi dạy cậu hút thuộc?"

Tay Lộ Chấp dừng ở giữa không trung, đẩy tay cậu ra.

Phương Nghiên Duy cúi đầu, đã nhìn thấy ngón tay Lộ Chấp thon dài, cầm lấy bao thuốc.

Học sinh xuất sắc tay chuyên cầm bút, bây giờ lại cầm bao thuốc làm cho Phương Nghiên Duy trong lúc nhất thời còn cảm thấy có chút không thích hợp

Công cụ gây án bị mất, Phương Nghiên Duy cũng không nói lời nào nữa, quay người đi.

Lộ Chấp nhìn theo hướng cậu rời đi, tạm thời bỏ thuốc lá vào trong túi sách của mình.

Tiết tự học buổi tối Phương Nghiễn Duy muốn trốn, Lâm Dữ Tống và cậu hẹn chơi game với nhau, cậu về phòng của Lộ Chấp, ném bài tập còn y nguyên lên trên bàn, mở game điện thoại.

"Phương Đát Kỷ." Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Lâm Dữ Tống, "Còn cần mấy ngày lăn lộn nữa thì cậu mới thành người nổi tiếng trong tường vậy?"

Phương Nghiên Duy: "..."

Nhờ phúc của Lộ Chấp, cậu đã trên bảng nổi danh rồi.

"Đừng gọi tôi lung tung, bớt nói nhảm." Cậu nói, "Tranh thủ thời gian vào đi."

Trong quán bar gần biển, thanh ấm trống rỗng xao động, mấy anh xã hội tóc khoa trường quang vây quanh quầy bar nuốt mây phun sương, trước mặt còn bày biện mấy chén rượu mới.

Hoàng Mao đang kịch liệt mắng chửi người khác, con mắt trông thấy một người đang đi từ cửa bên cạnh đi vào, giơ tay hô to: "Chấp Ca!"

Anh em xã hội quanh quầy bar tự giác giật giật, nhường một chỗ ngồi.

Lộ Chấp đặt đồng phục học sinh lên ghế, ném túi sách sang một bên, chân dài gác trên ghế cao, nhân viên pha chế đặt một ly rượu trước mặt hắn.

"Chấp Ca." Tóc vàng lại gần, "Cây mía hôm qua, anh có muốn hay không, em mang cho anh một bó?"

"Không hứng thú." Lộ Chấp nói.

"Ngày hôm qua là ai vậy." Tóc vàng nói, "Chấp Ca sao ngài bị kéo một phát là đi luôn vậy, em cũng không dám đuổi theo."

Lộ Chấp không nói chuyện.

Hắn đổi sim điện thoại của mình, ngay lập tức hiện ra một loạt tin nhắn mới.

[ mẹ ]: Con trai của bạn mẹ đến nhà mình ở, mẹ để cậu ấy sống tạm ở phòng con trước

[ mẹ ]: Con đừng trọ ở trường nữa, hai đứa con cùng nhau đến trường.

[ mẹ ]: A, đúng, ông ngoại bà ngoại gần đây muốn gặp con, con đừng để mọi người thất vọng.

Lộ Chấp tắt màn hình điện thoại di động, luồn đầu ngón tay vào trong túi, móc ra một hộp thuốc lá.

Hắn thuần thục đẩy hộp thuốc lá ra, lấy chiếc bật lửa trong túi ra châm lửa, hít sâu một cái, mùi thuốc lá chậm rãi tản ra, xoa dịu cảm xúc của anh.

Không quá quen thuộc.

Hắn hơi hơi nhíu mày, lật hộp thuốc ra——

Chữ xa lạ.

Không phải hắn.

Đây là... Phương Nghiên Duy.

Hắn cầm nhầm.

Hắn nghĩ tới góc nhỏ ở trường, thiếu niên đứng tại đó, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc.

Kiêu ngạo như vậy, rêu rao như thể toàn làm chuyện ác, thì ra lại không biết hút thuốc sao?

"Chấp Ca?" Tóc vàng ở một bên hỏi, "Tâm tình anh trông có vẻ rất tốt?"

"Không có." Lộ Chấp nói.

"Cuối tuần anh có đi không?" Hoàng mao thừa cơ lấy lòng nói, "Lớp mười một bên kia mới có một cô nàng chuyển tới, vô cùng chính trực, rất muốn gặp Chấp Ca ngài."

Điếu thuốc trên tay Lộ Chấp lặng lẽ cháy: "Không hứng thú."

Phương Nghiễn Duy chơi game không được bao lâu, đã bị một cú điện thoại cất ngang.

"Có việc gì?" Cậu hỏi.



"Ta gửi đồ của con và con chó gì đó, ta đã phân biệt rõ để ngoài cửa." Điện thoại bên kia chính là giọng nói của ba cậu, "Mẹ con cho con địa chỉ, đoán chừng là đã đến rồi, con nhớ tới lấy, chúc mọi người vui vẻ."

"Biết rồi." Cậu cúp điện thoại.

Nhân vật của cậu dừng tại chỗ quá lâu, đã bị thua game.

"Không đánh nữa, tao đi tắm rửa đây." Cậu đột nhên mất hứng thúc, trả lời tin nhắn của Lâm Dữ Thông.

Cậu xuống lầu, tìm chiếc hộp chuyển phát nhanh của mình ở sân, mang lên lầu, dự định tắm rửa xong rồi mở ra.

Trong nhà có khách, Lộ Chấp từ trong quán bar đi ra ngoài cũng không về ký túc xá, mà trực tiếp về nhà mình.

Trong phòng khách đèn sáng rỡ, cậu kéo cửa tủ lạnh, muốn tìm bình nước trái cây.

Lộ Chấp: "."

Lộ Chấp: "?"

Hắn trông thấy một tủ lạnh chất dầy nấm dại, lớn nhỏ cũng có, chủng loại phong phú.

Mí mắt hắn giựt một cái.

Hắn lên lầu hai, muốn vào trong phòng vệ sinh rửa cái mặt cho thanh tỉnh một chút, hắn đẩy cửa ra, đèn phòng vệ sinh cũng lóe lên, hai tay Phương Nghiễn Duy đặt lên vạt áo bên trên, vừa kéo lên một cái vừa đang muốn cởi.

Chân trần của thiếu niên giẫm lên nền gạch đen trong phòng tắm, quần đồng phục học sinh vắt qua thành bể, quần lót màu đen ôm sát chiếc eo, có chút lộ ra độ cong của eo.

Phương Nghiên Duy: "..."

Phương Nghiên Duy: "...?"

Lộ Chấp đóng sầm của lại.

Phương Nghiễn Duy vốn tưởng là Lộ Chấp đêm nay sẽ không về.

Dù sao lời mời kết bạn của cậu, Lộ Chấp vẫn chưa chấp nhận.

Cậu mấy hôm nay tìm không ít phiền phức cho Lộ Chấp, Lộ Chấp cũng không cho cậu bớt ngột ngạt chút nào, hai người gặp mặt trong tình huống như thế này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Cậu mở nước rất to, toàn bộ trong phòng tắm đều là tiếng nước ào ào, hơi nước bốc hơi, làm cho gương mặt của cậu nhiễm lên một tầng ửng đỏ.

Cậu lau sạch nước trên người, mới phát hiện ảo ngủ mà cậu lấy đã sớm rơi trên mặt đất, bị nước thấm ướt một nửa.

Không gì là dễ dàng mà.

Lộ Chấp là người văn minh, học bá nói chuyện nhã nhặn, nếu như cậu để "trần mông lưu điểu" ra ngoài, làm không tốt sẽ bị nói là khiếm nhã.

("Trần mông lưu điểu": đoạn này mấy bà tự dịch đi nghen, mông=mông, điểu= bird:v)

Cho nên cậu mở một khe nhỏ cửa phòng tắm.

"Học bá."

Không có tiếng.

"Lộ Chấp."

Không có tiếng.

"Chấp Ca?"

"Chuyện gì?" Cửa phòng tắm xuất hiện một bóng người.

"Giúp một chút." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi để một chiếc thùng giấy ở cửa phòng tắm, cậu mở ra, tùy tiện lấy một bộ quần áo cho tôi với, áo ngủ của tôi rơi xuống đất rồi."

Trong thùng cũng toàn là quần áo cậu hay mặc, tìm một bộ đồ ngủ chắc cũng không có vấn đề gì.

Lộ Chấp không nói chuyện, hẳn là đang đi.

Phương Nghiên Duy chờ năm phút đồng hồ, cũng không đợi được kết quả.

"Cậu có thể nhanh lên hay không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

Đơn giản như vậy, cũng không thể giúp đỡ sao?

Lộ Chấp nhìn chằm chằm cái ổ cho chó rong thùng, thức ăn cho chó, đồ chơi cho chó, quét mắt cửa phòng tắm, không nói chuyện.

"Khó như vậy sao?" Phương Nghiễn Duy đẩy cửa dự định ra ngoài, "Ngoài học ra cậu còn làm được cái gì nữa?"

"Rất khó, tôi cảm thấy chỉ có cái này là dùng được thôi." Giọng nói lãnh đạm của Lộ Chấp từ ngoài cửa truyền đến, trên tay ôm lấy mấy cái vòng cổ chó, "Nếu không tự cậu chọn một cái đi?"