Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 83: Phá đạo tâm, bị ôm mút vú




Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: Ely

***

Khi dùng nguyên thần tiến vào mộng cảnh của người khác, trước tiên vốn nên nói rõ tình huống cho người trong mộng, để tránh chủ nhân của mộng cảnh không biết rõ tình hình tóm mình vào hiểm cảnh.

Tình huống lần này chính là Trần Uyên chủ quan bị Mục Tinh Thần không có chút phòng bị nào với hắn mê hoặc, hiện tại hắn muốn nói thì đã không cách nào nói ra. Nguyên thần của hắn bị áp chế cực kỳ mạnh trong mộng của Mục Tinh Thần, môi lưỡi bị ngậm mút, khoái cảm tê tê dại dại đáng sợ chưa từng trải qua điên cuồng di chuyển trong cơ thể. Tình huống bây giờ căn bản không cách nào lên tiếng giải thích.

Tiếng nước mập mờ môi lưỡi dây dưa rõ ràng quanh quẩn trong mộng cảnh trắng xóa, cảm giác mông bị một vật cứng chọc vào làm Mục Tinh Thần càng đỏ mặt hơn. Cậu vừa ngượng ngùng nghĩ sư tôn trong mộng quả nhiên không giống với sư tôn trong hiện thực, sư tôn trong mộng cũng có tình dục như người thường, lại vừa thoáng suy nghĩ làm quần áo trên người mình và Trần Uyên đều biến mất.

Không có quần áo trói buộc ngăn cản, dương vật cương cứng của Trần Uyên thẳng tắp chọc vào khe đít của Mục Tinh Thần, quy đầu to lớn bị mông thịt trắng nõn mềm mại đè ép bao bọc.

"Ưm..." Mục Tinh Thần khó nhịn vặn vẹo uốn éo mông. Dưới sự giãy dụa, bàn tay trên mông vươn ra đằng sau nắm chặt con cặc đang đâm mông mình. Tầm mắt cậu run rẩy, nâng mông chủ động nghênh đón.

Cửa huyệt bị quy đầu lạnh lẽo của sư tôn đâm vào, Mục Tinh Thần thoải mái phát ra tiếng hừ nhẹ từ trong cổ. Đầu lưỡi mềm mại quấy nhiễu trong miệng Trần Uyên một vòng rồi lui ra, đồng thời hạ mông xuống. Cậu rên rỉ thở hổn hển nũng nịu: "Ừm ha... Sư tôn, người mát quá à..."

Trần Uyên hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản, lập tức bị túm vào vòng xoáy dục vọng. Khoái cảm đáng sợ điên cuồng từ con cặc bị gắt gao bao bọc vọt ra toàn thân. Trạng thái nguyên thần của Trần Uyên đã có vài lần trong nháy mắt vì quá dễ chịu mà thậm chí mất đi ý thức trong giây lát.

Mục Tinh Thần thở hổn hển nằm sấp trên ngực Trần Uyên, khuôn mặt nhỏ dán lên khuôn mặt tuấn tú phủ kín mồ hôi kia. Cậu hừ nhẹ vặn vẹo mông, bị quy đầu kẹt trong huyệt cắm vào làm thất thần, hừ ra tiếng: "Thật thoải mái..." Cậu còn cho rằng mình đang nằm mơ, lại không biết thật ra bản thân đã cưỡng hiếp sư tôn chân chính.

"Sư tôn... Người sờ con..."

Quy đầu bị mông của đồ đệ ngậm, lý trí Trần Uyên đang dần dần rút đi. Hắn không thể nào khống chế cử động của mình, bị ép giơ tay nắm lấy vòng eo tinh tế mềm mại. Lý trí còn sót lại rõ ràng bảo hắn phải lập tức nghĩ biện pháp rời khỏi mộng cảnh của đồ đệ.

Trần Uyên đè nén âm thanh, nương theo tiếng thở dốc nặng nề của mình nói: "Đứng lên!"

"Cưỡi, sẽ cưỡi lên ngay, đừng nóng vội mà..."

Bản thể của Mục Tinh Thần là Hàn Sương Tuyết Liên thích lạnh, mà dương vật của Trần Uyên cũng lạnh, khi cắm vào trong huyệt ấm áp làm cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cậu cắn môi dưới, hai tay chống lên lồng ngực Trần Uyên chậm rãi ngồi dậy. Nhìn nét mặt chật vật kiềm chế của sư tôn, cậu dùng sức nuốt toàn bộ thân cặc kẹt bên ngoài vào trong huyệt.

"A..." Khoái cảm được sư tôn hoàn toàn lấp đầy khiến Mục Tinh Thần mềm nhũn eo, đùi co rút ngã oặt vào lòng Trần Uyên. Khuôn mặt nhỏ nóng hổi dán lên lồng ngực lạnh lẽo, nhẹ nhàng thúc giục: "Sư tôn, động một chút..."

Con cặc lạnh buốt bị kẹp trong hậu huyệt chặt chẽ ấm áp của đồ đệ, bên trong giống như có năm vạn cái miệng nhỏ và đầu lưỡi hút hắn liếm hắn. Một lát sau, nguyên thần của Trần Uyên bị Mục Tinh Thần kẹp chặt đến hơi bất ổn.

"Sư tôn..."

Tiếng làm nũng mềm nhũn của đồ đệ gần trong gang tấc, bàn tay Trần Uyên nắm eo Mục Tinh Thần đột ngột nắm chặt, trong đôi mắt luôn luôn phẳng lặng kia bị màu đỏ bao trùm. Hắn tu tâm mấy trăm năm, lại bị phá cảnh loạn tâm trong mộng cảnh của đồ đệ, thậm chí còn xuất hiện tâm ma.

Mục Tinh Thần chờ mãi không thấy Trần Uyên chuyển động, không thể không lần nữa dùng hai tay chống lên lồng ngực lạnh buốt, mềm eo ngồi dậy. Cảm nhận chiều sâu bị cắm vào, cậu không lập tức di chuyển mà ngồi trên dương vật của Trần Uyên, nhẹ nhàng thì thầm: "Chẳng lẽ trong mơ của tôi, sư tôn cũng bị lãnh cảm hả?"

Nói thầm xong lại cố gắng vặn eo chủ động phun ra nuốt vào cặc của Trần Uyên, linh hồn bị dương vật thô cứng cắm vào trong rung động: "Ừm ha... Quá... Quá sâu.. Sư tôn..."

Tiếng kêu của tiểu đồ đệ tiến vào đầu. Trần Uyên nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh mắt hắn trượt xuống, rơi lên phần thân dưới gắn kết chặt chẽ. Nhìn thấy côn thịt của mình bị cái mông trắng nõn tròn trịa của tiểu đồ đệ phun ra nuốt vào, dây cung kéo căng từ đầu đến cuối trong đầu cuối cùng cũng đứt mất.

Mục Tinh Thần đắm chìm trong khoái cảm đã mất đi áp chế với Trần Uyên, nhưng Trần Uyên có được tự do cũng không chọn rời đi. Hai mắt hắn đỏ hồng bóp eo đồ đệ, xoay người đặt cậu xuống mặt đất trắng xóa, tức giận phun ra hai chữ từ giữa răng môi: "Nghịch đồ! Phí công vi sư dạy con nhiều năm như vậy!"

Nhưng con cặc cắm sâu trong cơ thể đồ đệ lại vừa hung ác vừa tàn nhẫn xông mạnh vào mị thịt. Hắn biết không nên như thế, nhưng dưới tình huống này đã không dừng lại được.

"Ừm...!" Mục Tinh Thần bị cắm cặc mặt mũi ửng đỏ, nhìn sư tôn phủ phục trên người mình cũng không cảm thấy mắt hắn biến thành màu đỏ có gì không đúng. Cậu nâng hai cánh tay trắng nõn ôm cổ Trần Uyên: "Sư tôn... Ưm... Nữa... Ưm ha... Dùng sức nhiều hơn nữa..."

Trần Uyên cụp mắt, tóc dài rải rác rơi lên mặt Mục Tinh Thần, hắn thở hổn hển kịch liệt, hai mắt đỏ hồng chăm chú nhìn đồ đệ xinh đẹp tinh xảo.

Trần Uyên rút cặc ra đến khi chỉ còn lại quy đầu kẹt bên trong, suýt nữa bị mị thịt trong huyệt điên cuồng giữ lại hút mất lý trí. Con cặc bị nước dâm thấm ướt sũng, hắn dùng sức lực dường như có thể xuyên thủng người cắm vào chỗ sâu nhất một lần nữa. Quy đầu khổng lồ hơi vểnh hung ác đâm vào nơi gồ lên ở nơi sâu đó.

Hắn không cho đồ đệ bất kỳ thời gian giảm xóc nào, lại một lần nữa gần như rút ra cả cây rồi hung ác cắm vào.

"A a..." Điểm mẫn cảm của Mục Tinh Thần bị va chạm lặp đi lặp lại, thoải mái đến nỗi đùi cũng bắt đầu co giật. Cậu mất hồn kéo đầu Trần Uyên xuống, ưỡn ngực đưa đầu vú cương cứng đến bên miệng sư tôn: "Sư tôn... Liếm... Ưm ha... Nhẹ... Nhẹ một chút..."

Hai mắt Trần Uyên đỏ hồng căn bản không cách nào khống chế động tác của mình. Hắn vừa giận vừa hận đồ đệ phá vỡ đạo tâm của mình, nhưng ngoại trừ giả bộ trừng phạt cậu bằng động tác va chạm hung ác này, căn bản không nỡ làm gì người ta.

Đây là đồ đệ hắn trông nom gần một trăm năm, dù bị phá vỡ đạo tâm cũng không nỡ thương tổn mảy may.

Trần Uyên hoàn toàn không để ý đồ đệ cầu xin tha thứ, động tác cắm vào không hề nhẹ đi chút nào, thậm chí còn vừa cọ xát vừa dùng răng cắn núm vú của Mục Tinh Thần. Hắn mang theo cảm xúc oán hận dùng thêm chút sức, nghe thấy trong tiếng rên rỉ lẩm bẩm mềm nhũn trên đỉnh đầu có thêm tiếng kêu đau bèn bất đắc dĩ nhả răng ra, ngậm lấy núm vú phấn hồng bị mình cắn đau liếm hai lần.

Nước ngọt sền sệt bị đầu lưỡi liếm vào trong miệng, dược lực nồng đậm tự nhiên bắt đầu trấn an nguyên thần bị tâm ma quấy nhiễu, cơn đau âm ỉ trong đầu Trần uyên giờ phút này cũng giảm đi nhiều.

Nguyên Thần Trần Uyên được xoa dịu, hắn gần như theo bản năng ngậm lấy núm vú của đồ đệ mà bú liếm, hút toàn bộ dược lực hóa thành nước vào trong miệng. Hắn hoàn toàn không cần nuốt, nước vào trong miệng liền hóa thành dược lực nồng đậm nhất, tâm ma sinh sôi không cách nào nghịch chuyển, nhưng giờ khắc này lại có dấu hiệu chuyển biến.

Mục Tinh Thần bị đè ép mạnh mẽ địt cũng phát hiện núm vú mình có cái gì bị hút ra. Cậu hơi hoảng loạn nắm chặt mái tóc mượt mà của Trần Uyên, kéo hắn lên: "Sư... Sư tôn..."

Trần Uyên đã được dược lực nồng đậm dày đặc hóa thành nước của đồ đệ nghịch chuyển tâm ma, màu đỏ trong mắt đã biến mất, ánh mắt hắn hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh, dương vật cắm trong cơ thể đồ đệ cũng không động nữa. Hắn nhìn đồ đệ sợ hãi sờ núm vú chính mình, im ắng thở dài.

Trần Uyên vươn tay ôm Mục Tinh Thần nằm dưới đất, không ngờ rằng tư thế này làm côn thịt cắm ở bên trong tiến vào sâu hơn: "Ưm..." Hắn khẽ hừ một tiếng, cuối cùng vẫn bại bởi dục vọng mãnh liệt, ôm cơ thể đồ đệ trắng trắng mềm mềm thẳng lưng rút ra đút vào.

Giọng nói khàn khàn trấn an: "Là dược lực bị vi sư hút ra."

Mục Tinh Thần được sư tôn ôm vào lòng thoải mái liên tục hừ nhẹ, nghe thấy lời giải thích liền vui mừng, sau đó lại hơi sợ hãi lên tiếng xác nhận lần nữa: "Không... Ưm... Không phải sữa... Ưm ha... Sữa à..."

Nghe thấy câu hỏi này, cánh tay Trần Uyên ôm Mục Tinh Thần đột nhiên siết chặt, trên trán toát một tầng mồ hôi mỏng: "Không phải."

Mục Tinh Thần yên tâm. Cậu ngượng ngùng lui ra khỏi ngực Trần Uyên, ngón tay trắng nõn sờ lên núm vú vừa mới bị hút đỏ, mềm mại hừ hừ mời mọc: "Sư tôn hút khẽ thôi..."

Hơi thở Trần Uyên trì trệ, máu toàn thân đều đang điên cuồng vọt xuống bụng dưới, thậm chí hắn không dám nhìn vào mắt Mục Tinh Thần. Hắn là sư phụ, lại ôm đồ đệ nhỏ nhất của mình làm quan hệ bất chính.

Người ôm mình không có phản ứng, Mục Tinh Thần chủ động sáp tới liếm cổ và hầu kết của Trần Uyên.

Trần Uyên thở dài, lần nữa áp đảo đồ đệ lên mặt đất trắng xóa, cúi đầu ngậm lấy núm vú tràn ngập dược lực, hút dược lực bên trong đã hóa thành nước. Bàn tay dù vận động dữ dội cũng không ấm lên mò xuống phía dưới, cầm lấy côn thịt sắp bị địt bắn của Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần chỉ cảm thấy sư tôn của mình đã nhẹ nhàng hơn nhiều, mặc dù cảm giác vừa nãy sư tôn hung ác rất gợi cảm, nhưng sư tôn ôn nhu như vậy cậu cũng rất thích. Trong lúc bị ba luồng khoái cảm giày vò lẩm bẩm, còn không quên mềm giọng yêu cầu: "Sư tôn... Ưm ha... Người đừng chỉ ở... Ưm... Chỉ ở trong mộng của con mới như vậy... Ưm ha... Thật thoải mái..."

Đừng chỉ ở trong mộng?

Trần Uyên cười lạnh, trừng phạt cắn núm vú Mục Tinh Thần kéo hai lần, cực kỳ oán hận đồ đệ đến giờ vẫn chỉ cho rằng mình đang nằm mơ.

Tại sao lại thu một nghịch đồ đại nghịch bất đạo ngu ngốc như thế này?!

Mặc dù thời gian trong mộng chảy nhanh hơn bên ngoài, nhưng hiện tại đã chậm trễ không ít thời gian, nếu không ra ngoài thì người sẽ bị truyền tống đi.

Trần Uyên đè Mục Tinh Thần đang lẩm bẩm rên rỉ, thúc mấy trăm cái vào động thịt chặt chẽ tiêu hồn kia, rên rỉ bắn ra tinh nguyên. Đạo tâm bị phá, tâm ma lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng hắn đã ăn rất nhiều dược lực nồng đậm trong người Mục Tinh Thần, tâm ma còn chưa hình thành đã bị đánh tan.

Quy củ gì cũng đều phá hết rồi. Trần Uyên thở dài, ôm đồ đệ ngất đi sau cao trào thoải mái, rời khỏi mộng cảnh từ chỗ vào, vừa lúc có thể tiến vào di tích cùng nhóm người cuối cùng.

Mục Tinh Thần tỉnh lại trong ngực sư tôn còn tưởng rằng vẫn đang nằm mơ, ngẩng đầu lên liếm liếm cổ Trần Uyên. Cậu vừa định nói chuyện liền thấy người bên cạnh, bấy giờ mới nhận ra mình đã tỉnh.

Nhớ đến khoái hoạt phiên vân vũ phúc trong mơ cùng sư tôn, Mục Tinh Thần vừa vui vẻ vừa uất ức. Vui vẻ vì cậu đã làm với sư tôn trong mơ, uất ức là vì hiện tại lại phải đối mặt với sư tôn lạnh như băng, căn bản cậu không hề chú ý việc mình vừa liếm cổ sư tôn một cái nhưng không bị quở mắng.

"Có thể đi không?"

"Không thể, sư tôn ôm con ~"

Trần Uyên ừ, ôm Mục Tinh Thần đi theo một đệ tử cùng tông khác vừa mới tiến vào, đi chưa được hai bước liền nghe thấy người trong ngực nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi hắn: "Sư tôn ~ vừa nãy con mới nằm mơ, người đoán xem con mơ thấy cái gì đi?"

------------------

Cá: Không có chương này thì suýt quên mình edit truyện H, mấy chương trước thanh thủy quá =)))