Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 74: Tình yêu bệnh hoạn.




Edit: Thư Lạc | Beta: June

***

Mục Tinh Thần nhìn lòng bàn tay trống không của Lục Văn Dật một thoáng rồi dời tầm mắt đi. Không sao cả, cậu đã nhờ hệ thống ghi lại số điện thoại của Lý Chúc, có bị xóa cũng không ảnh hưởng gì.

Lục Văn Dật đẩy Mục Tinh Thần đi ra ngoài mà không ngờ lại chọn đúng hướng Lý Chúc với bạn bè đang ngồi ăn. Khi đi ngang qua bàn của Lý Chúc, ba người không khỏi chạm mắt nhau.

"Em về đây, tạm biệt."

Lý Chúc nghe Mục Tinh Thần nói "em" chứ không phải "bọn em", lại nhìn ánh mắt trở nên rõ lạnh lùng của Lục Văn Dật, anh ta vừa cảm thấy vui vẻ yên lòng vừa hơi lo lắng, cau mày gật đầu: "Đi đường cẩn thận."

Ngay cả Lý Chúc cũng hoàn toàn không để ý đến Lục Văn Dật thì hắn cũng không buồn quan tâm đến phản ứng của Lý Chúc, hắn cúi xuống xoa nhẹ trán Mục Tinh Thần, giọng ôn tồn: "Em nói sai rồi, phải là muốn về nhà với anh trai."

Em trai không chịu đáp lại càng kích thích dây thần kinh nhạy cảm và bệnh hoạn của Lục Văn Dật, hắn cười u ám: "Không ngoan rồi." Hắ ngồi dậy, đút tay vào túi tìm công tắc máy rung rồi thản nhiên bật lên, ngón tay nán lại ở nút tăng tần số rung hai giây nhưng cuối cùng vẫn không nhấn.

Lý Chúc chỉ thấy Mục Tinh Thần căng người lên, khóe mắt chảy nước chứ không biết chuyện gì đã xảy ra, thế là đứng phắt dậy: "Lục Văn Dật, anh đã làm gì — cẩn thận!"

Giữa tiếng hét hoảng loạn, tầm mắt Lục Văn Dật nhận thấy có thứ gì đó bay về phía mình bèn lập tức đổi hướng xe lăn, bàn tay ấn mạnh đầu Mục Tinh Thần xuống. Cơ thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, hắn ấn đầu em trai xuống xong thì nhào lên, hai cánh tay vững vàng ôm chặt em ấy vào lòng, lấy cơ thể chắn lại bát canh nóng bỏng kia.

Khi tiếng cái bát rơi xuống đất vỡ tan tành vang lên bên tai, Lục Văn Dật lập tức đứng dậy lùi ra sau để nước canh nóng trên người không chảy xuống người Mục Tinh Thần. Hắn nhìn lướt qua cổ em trai, thấy chỉ có mấy giọt nước canh thì vừa thở phào nhẹ nhõm cũng vừa cau mày lại, lấy khăn giấy trên bàn ra cẩn thận lau sạch mấy giọt canh đó.

Cả quá trình hắn không hề để ý đến lưng và bả vai mình.

Nói thì dài nhưng thực ra từ lúc nhân viên phục vụ trượt chân ngã đến khi Lục Văn Dật làm hết từng ấy chuyện cũng chưa tốn hết mười lăm giây.

Nhân viên phục vụ ngã trên đất cũng bị bỏng canh nhưng anh ta lập tức bò dậy, mắt đỏ hoe xin lỗi: "Đầu tiên, quý khách, thưa ngài—"

Giọng nói sợ hãi của Lý Chúc át cả tiếng nhân viên phục vụ: "Anh điên rồi! Anh không thấy đau à?! Mau vào phòng vệ sinh xối nước lạnh đi!"

Vừa nãy bát canh nóng đổ thẳng lên vai và lưng Lục Văn Dật, phần cổ bị ít nước canh bắn lên đã đỏ lên vì nóng. Thế mà Lục Văn Dật như không có cảm giác, hắn hất cái tay đang kéo của Lý Chúc ra rồi lấy khăn giấy lau sạch nước canh nơi ngón tay Mục Tinh Thần, xong xuôi mới đẩy xe lăn đi đến nhà vệ sinh của nhà hàng.

Phản ứng của Lục Văn Dật làm Lý Chúc tức gần chết, anh cưỡng chế giành xe lăn với hắn, hét to: "Đm anh mau đến nhà vệ sinh xối nước đi! Em sẽ đưa Tinh Thần đi sau!"

Mục Tinh Thần đang bị trứng rung giày vò cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn Lục Văn Dật, thấy hắn cũng đang nhìn xuống mình. Mục Tinh Thần chợt hiểu Lục Văn Dật đang đợi cậu, đang đợi sự quan tâm và quyết định của cậu. Thậm chí cậu còn cảm thấy giờ phút này chỉ cần cậu tự nói một câu "về nhà", Lục Văn Dật sẽ mang cả một thân bị bỏng rộp đi về ngay.

Mục Tinh Thần cụp mắt xuống, ngón tay cuộn lại thành đấm, khàn giọng: "Đến nhà vệ sinh."

Mấy nhân viên phục vụ và quản lý nhà hàng đều đến. Khi họ vào thì thấy chiếc áo sơ mi bên trong của Lục Văn Dật đã dính chặt vào da hắn, chỉ cần nhìn mảng đỏ trên cổ là có thể đoán được phần lưng đằng sau bị bỏng diện rộng sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Mấy nhân viên phục vụ sợ quá bèn vội lấy nước xối lên lưng hắn.

"Đưa quần áo cho tôi."

Nhân viên phục vụ vội vàng đưa cái áo khoác hắn vừa cởi ra cho hắn.

Lục Văn Dật túm túi áo khoác, xác nhận đồ bên trong vẫn còn thì đưa ngay cho Mục Tinh Thần từ lúc vào vẫn cúi đầu mãi: "Thần Thần, cầm áo giúp anh."

Mục Tinh Thần từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, vành mắt cũng rất đỏ, ngay cả lông mi cũng dính đầy nước mắt.

Nhìn em trai yếu đuối như vậy, Lục Văn Dật rất muốn đi tới ôm em ấy vào lòng, yêu yêu thương thương một trận ngay tức khắc. Hắn biết rõ em trai trở nên như thế là vì trứng rung trong lỗ sau, nhưng... Tạm thời hắn chỉ muốn cho là em trai đang vì hắn bị thương mà quá đau lòng xót xa.

Tốt quá, em trai yêu mình, em ấy yêu mình... Em ấy yêu mình.

Mục Tinh Thần đưa tay nhận chiếc áo khoác ướt nhẹp nước canh của Lục Văn Dật, tay sờ được điện thoại và công tắc trứng rung trong túi áo, bèn lần mò tắt công tắc đi. Cậu thở hổn hển, mắt nhìn xoáy vào áo của Lục Văn Dật

Gần như toàn bộ phần lưng áo khoác đều dính canh, với diện tích rộng như thế thì lẽ ra cậu đang ngồi không động đậy được trên xe lăn phải hứng chịu trước. Nhưng không, ngoài nước canh từ trên người Lục Văn Dật nhỏ xuống cổ và áo quần cậu thì không hề bị bỏng canh chút nào.

Khi xe cứu thương đến, Lục Văn Dật vẫn tỉnh táo, trừ ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra vẻ đau đớn thì gương mặt điển trai kia không có vẻ gì là người bị bỏng nặng.

Khi đến bệnh viện, Lục Văn Dật được đẩy vào phòng cấp cứu ngay, bác sĩ bận rộn khử trùng và xử lý vết bỏng cho hắn. Mục Tinh Thần và Lý Chúc đợi ở ngoài, hai người không nói gì với nhau.

Đến khi đèn phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh thì Lý Chúc mới nhìn sang gương mặt tái nhợt của Mục Tinh Thần, do dự mãi vẫn không thể hỏi ra miệng. Anh vốn cho rằng Mục Tinh Thần bị bức ép, nhưng những phản ứng anh vừa thấy lại không thể hiện điều đó.

Anh Lục bị bỏng, Mục Tinh Thần tỏ ra rất khó chịu rất đau lòng, có lẽ cậu ta... cũng có tâm tư hơi vượt quá tình cảm anh em như anh Lục?

Lý Chúc rất bối rối, dù sao một người ép buộc một người khác với hai người có tình cảm với nhau, hai trường hợp này khác nhau nhiều lắm.

Sau khi xử lý vết bỏng, Lục Văn Dật một hai muốn đưa Mục Tinh Thần về nhà như thể không sao cả, Lý Chúc có khuyên nhủ hắn thế nào cũng vô ích, anh chỉ có thể nhìn Mục Tinh Thần đang cúi đầu im lặng.

Mục Tinh Thần biết Lý Chúc đang mong đợi điều gì, nhưng cho đến khi Lục Văn Dật đưa cậu rời hỏi bệnh viện, cậu vẫn cứ giữ im lặng.

Thấy Mục Tinh Thần như thế, Lý Chúc lại bắt đầu nghi ngờ suy đoán vừa rồi của mình. Nếu Mục Tinh Thần cũng có tình cảm hơn cả anh em với anh Lục thì không nên chỉ nhìn hắn cứ thế ra viện về nhà chứ hả?

Vì Lục Văn Dật bị bỏng nặng, dì giúp việc đang trong kỳ nghỉ lại quay về làm việc, dĩ nhiên chủ yếu là dọn dẹp và nấu ăn, vốn là còn chăm sóc Lục Văn Dật, nhưng hắn không cho người khác đụng chạm..

"Lại đây, anh đưa em đi tắm."

Mục Tinh Thần ngồi trên xe lăn yên lặng nhìn Lục Văn Dật tái mặt, đẩy cái tay hắn đưa tới: "Không cần anh."

Lục Văn Dật bị đầy ra vui vẻ nhếch khóe môi, cúi người hôn lên trán Mục Tinh Thần, mạnh mẽ vươn tay ôm cậu lên khỏi xe lăn, hạ giọng: "Không cần lo cho anh, anh ôm được."

"Em không lo cho anh!" Mục Tinh Thần bị ôm mà gồng người lên, cậu cảm giác được hai cánh tay Lục Văn Nghĩa đang run, lúc này chỉ cần cậu muốn thì có thể dễ dàng làm người đàn ông đã cưỡng ép cậu này bị thương, nhưng...

"Em sẽ không cảm ơn anh."

Lục Văn Dật cười cười: "Thần Thần yêu anh là đủ rồi."

"Em không yêu anh."

"Không sao, sau này sẽ yêu."

Đặt người vào bồn tắm, mặt Lục Văn Dật căng ra nhợt nhạt hẳn đi nhưng lại nhanh chóng lột sạch Mục Tinh Thần như thể không có chuyện gì. Hắn nhìn chiếc quần lót ren em trai đang mặc, hơi ngứa họng, khàn giọng khen ngợi: "Thần Thần đẹp thật."

Mục Tinh Thần chợt đơ mặt: "Biến thái."

Lục Văn Dật cười khẽ hai tiếng, dùng lòng bàn tay to chạm vào viền quần lót ren, bước vào bồn tắm, một tay ôm Mục Tinh Thần vào lòng nói khẽ: "Thần Thần phải ngoan, không được làm anh mất vui. Sau này em đi gặp ai với anh, có chào tạm biệt thì phải nói là chúng ta về nhà, biết chưa?"

Rõ ràng đã bị bỏng canh nghiêm trọng nhưng hắn vẫn hơi cảnh giác lẫn nghi ngờ câu nói kia của Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần giơ tay đè lên vai Lục Văn Dật, dù biết rõ ngón tay cậu đang đè lên chỗ bị bỏng của hắn nhưng cậu vẫn giữ nguyên, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn về phía tường, nói khẽ: "Anh buông tha cho em đi."

"Không tha." Tay Lục Văn Dật đã mò đến mông Mục Tinh Thần, ngón tay gấp gáp xoa nắn cặp đào đầy đặn mềm mại vài phát rồi nhấn vào kẽ hở không hề có vải vóc che chắn: "Anh trai yêu em."

Vừa dứt câu, những ngón tay thon dài đó đã mạnh mẽ xâm nhập vào lỗ sau của Mục Tinh Thần. Trứng rung được ngậm cả ngày vẫn còn ấm, Lục Văn Dật hơi dùng sức mới lôi được nó ra, hắn không thể chờ nổi nữa đút ngón tay vào thay thế trứng rung, đè vào điểm nhạy cảm của em trai, giọng khàn khàn đến bệnh hoạn rên rỉ: "Trần Thần ngoan, anh yêu em..."

Mục Tinh Thần ngồi trên đùi Lục Văn Dật bị ấn vào điểm mẫn cảm, cơ thể nhanh chóng nhũn ra, hai tay cũng mềm như mất hết sức lực nhưng vẫn cố chấp đè lên vết bỏng trên vai Lục Văn Dật.

Lục Văn Dật như không cảm giác được cơn đau truyền đến từ vai và lưng, tần suất ngón tay cắm rút càng lúc càng nhanh, khi cảm nhận được em trai sắp bị ngón tay đâm lên đỉnh thì hắn đột ngột rút tay ra, thay cặc khủng đã cứng từ lâu vào, đâm một phát đến nơi sâu nhất.

Khoái cảm khi linh hồn và thể xác kết hợp cùng cơn đau trên cơ thể khiến Lục Văn Dật càng kích động hưng phấn hơn, chỉ như thế này hắn mới cảm nhận được rằng em trai thực sự chỉ thuộc về một mình hắn.

Lục Văn Dật thở dồn dập nghiêng đầu hôn cổ Mục Tinh Thần, đưa tay hơi kéo chiếc quần lót ren trên mông em trai xuống, nắm lấy dương vật đã cương cứng vuốt ve lên xuống, vừa hôn vừa mơ hồ âu yếm: "Anh trai yêu em, anh trai yêu em..."

Đến cuối cùng, Mục Tinh Thần khóc vùi mặt vào cổ Lục Văn Dật, ngón tay đè trên vai hắn lỏng ra, mềm nhũn yếu ớt trượt xuống, lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt, mười ngón tay đan quấn vào nhau.

Cậu nghĩ, cậu xong rồi, cậu mềm lòng, nhưng thế này là sai lầm.

--------------------

Lời tác giả:

Còn khoảng 2,3 chương nữa là bùng cháy rồi. Có tiên nữ tò mò rằng tại sao Thần Thần đang làm nhiệm vụ mà lại kháng cự với anh trai như vậy, để tôi giải thích một chút.

Thụ ở thế giới thật đang chết, công không muốn cậu chết não nên cũng đang kích thích não cậu, ý nghĩ này cũng truyền qua tư tưởng nên công ở thế giới này mới biến thái vậy, thực tế là bị công ở thế giới thực cưỡng ép.