Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June
Thể xác tinh thần Lục Văn Dật thỏa mãn, hắn rút dương vật đã mềm xuống ra, bàn tay dán lên động thịt bị địt không khép lại được của Mục Tinh Thần, nháy mắt đầy tay đều là nước dâm và tinh dịch. Hắn buồn rầu cắm mấy ngón tay vào ngăn chặn miệng huyệt: "Tinh dịch chảy ra hết rồi, Thần Thần không mang thai bé cưng của anh trai được thì làm sao bây giờ?"
Ngón tay cắm trong hậu huyệt cũng không thành thật, Mục Tinh Thần bị đè vào điểm mẫn cảm nhắm mắt lại bắt đầu khóc, trong miệng không ngừng nỉ non Lục Văn Dật biến thái, tên điên.
Lục Văn Dật bị Mục Tinh Thần mắng nhưng không thèm để ý tí nào, hắn dùng môi lưỡi tìm tòi từng tấc da thịt ở cổ em trai, sau khi để lại vô số dấu hôn trên cần cổ trắng nõn xinh đẹp kia, cuối cùng môi lưỡi cũng tìm tới hầu kết nhỏ đáng yêu hắn yêu thích đã lâu.
Lúc em trai tỉnh táo, hầu kết sẽ có ý thức né tránh. Môi lưỡi Lục Văn Dật hưng phấn truy đuổi, cuối cùng đè người lên tường ngậm cắn hầu kết nhỏ tinh xảo đáng yêu liếm một hồi mới lưu luyến không rời rút ngón tay ra: "Ôm chặt anh, anh trai dẫn em đi tắm rửa."
Tay Mục Tinh Thần buông xuôi bên người không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng khi cậu bị Lục Văn Dật nâng hai chân ôm lùi về sau hai bước, trọng lực khiến cậu ngã về sau làm cậu không thể không vươn tay ôm cổ anh trai.
Lục Văn Dật cười nghiêng đầu cọ xát khuôn mặt em trai đang khóc thở không ra hơi, ôm cậu chậm rãi đi tới nhà vệ sinh: "Thần Thần phải ngoan ngoãn nghe lời anh trai, nếu không sẽ chịu khổ đấy."
Bởi vì hai chân mở rộng, nước dâm từ mông của Mục Tinh Thần lúc cậu cao trào và tinh dịch Lục Văn Dật đã bắn vào sẽ chảy xuống mỗi một bước đi, cảm giác có thứ gì đó chảy ra ngoài cực kỳ bất thường, sắc mặt Mục Tinh Thần trắng bệch, giọng khàn khàn hỏi: "Tại sao..."
Lục Văn Dật không trả lời câu hỏi này, hắn ôm Mục Tinh Thần vào nhà vệ sinh, ngoại trừ lời nói đùa giỡn bên ngoài thì không tiếp tục làm chuyện gì quá phận nữa. Tỉ mỉ tắm rửa gội đầu rửa mặt cho em trai xong, chính hắn cũng nhanh chóng tắm một cái dưới vòi hoa sen rồi dùng khăn tắm bao lấy em trai còn đang cúi thấp đầu khóc ra khỏi nhà vệ sinh.
Sàn nhà trong phòng và trên giường là một mớ hỗn độn, Lục Văn Dật đặt Mục Tinh Thần lên một góc giường sạch sẽ, bàn tay sờ khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của em trai, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú hơi phức tạp và xoắn xuýt.
Tại sao em trai đáng yêu xinh đẹp đến vậy, còn luôn luôn quyến rũ hắn chứ?
Một lát sau, Lục Văn Dật khom lưng nghiêng đầu ngửi mùi trên người Mục Tinh Thần, sau khi phát hiện em trai kháng cự, hắn liền đưa tay nắm bàn tay rũ xuống một bên của em trai kéo xuống dưới háng mình, cưỡng ép đặt nó lên trên côn thịt của mình, khàn giọng hỏi: "Cảm nhận được không? Thần Thần khóc làm anh trai lại sắp cứng rồi."
Dù con cặc dưới lòng bàn tay chưa cương cũng có kích thước khá ra gì, Mục Tinh Thần hoảng sợ phát hiện nó đang dần dần cứng lên, bị dọa đến nỗi ngay cả khóc cũng không dám, sắc mặt trắng bệch nhìn ra phía cửa, cả người sợ hãi run rẩy.
Lục Văn Dật cắn thịt trên cổ Mục Tinh Thần, dương vật nửa cương cọ xát hai lần vào lòng bàn tay mềm mại của em trai rồi lui về sau.
Có vẻ lão già còn chưa đi, hắn không muốn huyên náo không kết thúc nổi.
Lục Văn Dật quyết định buông tha em trai trước. Hắn chĩa con cặc nửa cương đi đến tủ quần áo tìm quần áo cho Mục Tinh Thần, nhìn quần áo đầy tủ, bất mãn nói: "Thần Thần không có quần áo mặc, đợi lát nữa anh dẫn em đi mua quần áo."
Mục Tinh Thần ngồi trên giường không có bất kỳ phản ứng gì, cậu giống như mất hồn nhìn chằm chằm cửa, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài một lần nữa thì lông tơ nhỏ khắp người nháy mắt dựng thẳng lên.
Giọng nói của ba Mục theo tiếng gõ cửa vang lên: "Thần Thần? Con rời giường chưa?"
"Ba, Thần Thần dậy rồi."
Mục Tinh Thần hoảng sợ nhìn Lục Văn Dật vừa lên tiếng trả lời, hai tay bỗng nắm chặt ga giường, muốn bảo hắn đừng làm như thế, nhưng yết hầu giống như bị nhét đầy bông, rõ ràng cậu đang điên cuồng la hét lại không thể phát ra tiếng nào.
"Văn Dật? Con ở trong phòng em trai hả? Sao lại khóa cửa? Mở cửa đi."
Lục Văn Dật không thèm để ý tí nào với lời chất vấn bất mãn của ông ba bên ngoài, hắn thích nhìn dáng vẻ em trai trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, bên trong chứa đầy sợ hãi.
Thật là đáng yêu.
Lục Văn Dật nhìn em trai run lẩy bẩy ngồi trên giường, đầu lưỡi chọc chọc hàm răng, cầm quần áo đã chọn xong đi đến bên giường. Bàn tay hắn phủ sau gáy Mục Tinh Thần, khom lưng tới gần miệng nhỏ mím thật chặt kia, hôn mổ lên hai lần mới đáp lại trong tiếng thúc giục của ba Mục: "Ba, bây giờ không tiện mở cửa."
Bên ngoài truyền đến tiếng chất vấn tức giận của cha Mục, Lục Văn Dật đặt quần áo lên đùi Mục Tinh Thần, bàn tay vuốt ve da thịt tràn đầy dấu hôn của em trai: "Làm sao bây giờ, ba muốn vào xem Thần Thần, anh trai đi mở cửa có được không?"
Mục Tinh Thần sợ hãi vươn tay bắt lấy Lục Văn Dật đứng dậy có vẻ thật sự định đi mở cửa, cuối cùng khạc ra hai tiếng khàn đặc từ trong cổ họng: "Không muốn!"
"Không muốn? Nhưng ba đang giục anh mở cửa mà."
"Không muốn! Xin anh..."
Lục Văn Dật nhìn xuống đôi mắt ướt át sắp khóc của em trai từ trên cao, dùng tay điều chỉnh mắt kính, bàn tay giơ nửa đường mới nhớ còn chưa đeo kính liền thuận thế để bàn tay rơi lên mái tóc mềm mại của em trai, cười dịu dàng: "Thần Thần làm anh trai dễ chịu, anh sẽ không đi mở cửa."
Hai mắt Mục Tinh Thần đẫm lệ mông lung ngửa đầu nhìn Lục Văn Dật, ánh mắt bị nước làm mờ không nhìn rõ được, nhưng cậu lại cảm giác rõ ràng ác ý đến từ anh trai ruột.
Rõ ràng Lục Văn Dật cũng không mặc gì, hiện tại hắn đi mở cửa, người đứng mũi chịu sào chuyện loạn luân này hẳn phải là hắn mới đúng, nhưng ngay cả em trai ruột của mình hắn cũng dám đụ, hắn sẽ quan tâm đến điều này sao?
Ba Mục không thấy mở cửa cũng không nghe trả lời bắt đầu gắt gỏng đạp cửa, thần trí trôi nổi bồng bềnh của Mục Tinh Thần quay về, nỗi sợ hãi ba Mục thật sự đá tung cửa làm cậu không để ý đến đau đớn ở đùi, hai tay nắm lấy cánh tay Lục Văn Dật đùi dùng sức, cưỡng ép mình quỳ trên giường.
Nhưng Lục Văn Dật thật sự quá cao, hắn lại không hề có ý tứ muốn cúi đầu xuống phối hợp, hai chân Mục Tinh Thần run rẩy cố gắng quỳ thẳng, chịu đựng đau đớn vòng tay lên cổ Lục Văn Dật, vẻn vẹn hai động tác như vậy thôi đã đau túa mồ hôi đầy trán.
Có lẽ đã thấy tư thế này đối với em trai mà nói quả thật rất khó khăn, Lục Văn Dật vốn không định nhúng tay không thể không vươn tay ôm eo Mục Tinh Thần đỡ cho cậu, khẽ cúi đầu: "Nhanh lên, cửa sắp bị ba đạp hỏng rồi."
Trọng lượng cơ thể được đỡ khiến chân Mục Tinh Thần thoải mái hơn nhiều, cảm giác da thịt dán sát làm cậu không nhịn được run lên, sợ hãi bị ba phát hiện lên giường với anh trai cuối cùng chiếm ưu thế, cậu không nhìn vào mắt Lục Văn Dật, bờ môi run rẩy chậm rãi tới gần.
Lục Văn Dật hé miệng, cho rằng em trai muốn hôn hắn nên tránh đi, khiến miệng của cậu hôn lên hầu kết, cánh tay ôm eo Mục Tinh Thần chợt siết chặt, hầu kết cũng không chịu không chế dùng sức trượt lên xuống hai lần.
"Ưm... Em trai ngoan thật, ngậm rồi dùng đầu lưỡi liếm đi."