Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 67: Có phải trong sữa bò có bỏ thuốc không?




Mục Tinh Thần đã khóc ngất tất nhiên không phản ứng được, Lục Văn Dật cụp mắt liếm láp môi Mục Tinh Thần, bàn tay hưng phấn vuốt ve xoa nắn cơ thể trơn mềm của em trai, dương vật vừa mới phát tiết lập tức lại có phản ứng.

Lục Văn Dật cười nhẹ, vừa ngậm tai Mục Tinh Thần liếm láp, vừa ác nhân cáo trạng trước: "Thần Thần dâm quá, lại quyến rũ anh trai cương rồi." Đề phòng lát nữa không khống chế nổi thật sự chịch em trai, tạm thời hắn vẫn nên nhịn khát vọng xuống, cầm vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa cho Mục Tinh Thần.

Thân thân mật mật tắm rửa xong, Lục Văn Dật ôm em trai trần truồng rời khỏi nhà vệ sinh quay về giường. Hắn đặt người trong lòng mình, cơ thể nóng hổi dính sát vào nhau, bàn tay xoa phần bụng và bụng dưới của Mục Tinh Thần hồi lâu mới sờ về phía đóa hoa nhỏ nguyên ngày hôm nay chưa từng được vuốt ve.

Dù gì em trai chỉ khóc ngất đi, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, Lục Văn Dật sờ soạng mấy cái đỡ thèm rồi thu tay lại, cầm điện thoại vẫn rung từ nãy giờ.

Tiểu Ngư: Anh Lục, bữa cơm tối anh có tới không?

Lục Văn Dật híp mắt cọ cằm lên đỉnh đầu Mục Tinh Thần, ác liệt nghĩ, mình vừa mới khẩu giao cho em trai bắn, nếu như giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì dẫn em trai đi gặp bạn bè, phản ứng của em trai sẽ rất thú vị nhỉ?

Có phải sẽ xấu hổ đến nỗi cả người đều biến thành màu hồng không?

Chỉ mới suy nghĩ một chút mà thôi mà Lục Văn Dật phát hiện dương vật của mình lại có phản ứng, hắn hơi phiền não thò tay xuống nắm chặt côn thịt cứng ngắc, đầu gối đẩy một chân Mục Tinh Thần ra, chen dương vật vào giữa bắp đùi em trai, bị thịt mềm kẹp thoải mái dễ chịu khiến hắn khẽ hừ một tiếng.

Lục Văn Dật thở hổn hển, chậm rãi thẳng lưng rút ra đút vào giữa hai chân Mục Tinh Thần, trong mắt tràn đầy hưng phấn và đói khát không che giấu được. Ưmm. Sau khi gặp em trai hắn như biến thành một con thú dâm dục, bất kỳ chỗ nào đều muốn nhét cặc vào trong cơ thể, muốn ân ái với em trai bất cứ lúc nào bất cứ địa điểm nào, còn muốn địt em trai bắn nước tiểu.

Nhưng giờ chưa được, vẫn nên nhịn một chút.

Mục Tinh Thần nằm mơ, trong mơ cậu bị anh ruột cầm hai chân đặt dưới người hung hăng địt, bất kể cậu kêu khóc cầu xin tha thứ thế nào, người đàn ông đè cậu đều mặc kệ không hỏi, từ đầu đến cuối vẫn treo nụ cười ấm áp đè ép địt cậu. Nháy mắt bị địt lên cao trào, người đàn ông khom lưng dùng giọng nói cực kỳ ôn hòa nói: "Bị anh trai ruột địt đến cao trào, quả là người lẳng lơ."

Mục Tinh Thần co quắp ngón chân, la lên: "Em không thế!"

"Thần Thần, tỉnh lại."

Mục Tinh Thần bị lay tỉnh, khóe mắt còn vương nước mắt. Lúc nhìn thấy Lục Văn Dật ngồi bên giường nét mặt đầy vẻ lo lắng, cậu cho rằng mình còn đang mơ, sắc mặt trắng bệch giải thích: "Em không, không lẳng lơ."

Mặc dù giọng em trai rất nhỏ nhưng Lục Văn Dật vẫn nghe rõ, hắn kinh ngạc nhíu lông mày, giả bộ như không nghe thấy, điềm nhiên như không có việc gì khom lưng, nét mặt tràn đầy lo lắng hỏi: "Thần Thần nói gì cơ? Có phải mơ thấy ác mộng không?"

Là mơ sao?

Ánh mắt mê mang của Mục Tinh Thần dần trấn tĩnh, nhưng nhìn nét mặt Lục Văn Dật đầy lo lắng, cậu lại cảm thấy sợ hãi vì giấc mơ kia, bởi vì trong mơ anh trai... Cũng dùng giọng nói ôn hòa như vậy, không để ý cậu kêu khóc hung hăng đâm côn thịt vào chỗ sâu trong cơ thể cậu.

Cộng thêm trước đó bị khẩu giao bắn trong nhà vệ sinh, hiện tại Mục Tinh Thần không quá muốn nhìn thấy Lục Văn Dật. Cậu im lặng kéo chăn mền che mặt lại, trong đầu rối ren hỗn loạn, không rõ tại sao mình lại vi phạm luân lý đạo đức như thế, mơ loạn luân với anh trai ruột.

Thật là đáng yêu.

Lục Văn Dật nhếch môi cười không ra tiếng mấy giây mới hư tình giả ý xin lỗi: "Có phải sau khi anh uống say đã bắt nạt em không? Anh xin lỗi, sau này anh sẽ không tùy tiện uống rượu, nếu Thần Thần chịu tủi thân thì đánh anh một trận đi."

Cũng không biết trong lời nói có gì kích động Mục Tinh Thần, bỗng cậu kéo chăn xuống, trừng mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy áy náy của Lục Văn Dật: "Thật sự có thể đánh anh một trận à?"

Lục Văn Dật cúi xuống dựa vào càng gần, trong hai con ngươi chứa đầy áy náy: "Thần Thần muốn đánh anh chỗ nào cũng được."

Mục Tinh Thần bị tức giận choáng váng đầu óc, không để ý hiện tại tư thế hiện tại thân mật gần như bị anh trai vây trong ngực. Cậu nhớ lại Lục Văn Dật không để ý cậu chống cự giãy dụa nhất định phải tắm cho cậu, lại còn nhất định phải khẩu giao cho cậu, nghĩ đến cảnh tượng bị sỉ nhục trong mơ, tức đến rơi nước mắt.

"Đến đi, đánh vào mặt anh."

Mục Tinh Thần quả thật giơ tay đánh lên mặt Lục Văn Dật, rõ ràng trong lòng nghĩ sẽ đánh liên tục, nhưng khi thật sự chạm vào mặt anh trai, sức lực vẫn không tự chủ đánh rất nhẹ, nhụt chí buồn bực nói: "Được rồi, sau này anh đừng như thế."

Đầu lưỡi Lục Văn Dật dùng sức chống vào răng, dùng hết sức mới chịu đựng mới không đè em trai xuống dưới thân liếm láp, giọng căng thẳng hỏi: "Thần Thần có thể nói cho anh biết, anh trai đã làm gì Thần Thần không?"

Quên mất rồi ư?

Biết Lục Văn Dật không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, Mục Tinh Thần nhẹ nhàng thở phào, tất nhiên là thề thốt phủ nhận nói không có chuyện gì xảy ra cẩ.

Ra khỏi khách sạn đã là bốn giờ hơn sắp năm giờ chiều, Lục Văn Dật không giả bộ hỏi xem Mục Tinh Thần muốn về nhà hay không mà trực tiếp dẫn cậu đến nơi hắn hẹn ăn cơm với bọn Tiểu Ngư.

"Anh Lục bên này!"

Lục Văn Dật đẩy Mục Tinh Thần về phía Tiểu Ngư kích động vẫy tay: "Xin lỗi, đi đường bị chậm trễ chút thời gian."

"Không sao không sao, bọn em cũng vừa mới tới một lát thôi." Nụ cười trên mặt Tiểu Ngư phai nhạt rất nhiều khi nhìn thấy Mục Tinh Thần nhưng vẫn nhiệt tình kéo vị trí bên cạnh mình ra: "Anh Lục ngồi đi."

Lý Chúc vẫn luôn im lặng nhìn Mục Tinh Thần cúi thấp đầu, bỗng hỏi: "Em trai ngồi cạnh anh nhé?"

"Không..."

"Vâng!"

Lời từ chối của Lục Văn Dật không thể nào nói tiếp nữa, hôm nay em trai đã bị kinh sợ hù dọa, hắn chưa muốn làm em trai nghi ngờ, đành phải đeo mặt nạ dối trá mỉm cười đưa người đến bên cạnh Lý Chúc: "Thần Thần, có gì cần thì gọi anh."

Mục Tinh Thần gật gật đầu, chờ đến khi Lục Văn Dật đi đến chỗ bên cạnh ngồi xuống, cậu mới im ắng nhẹ nhàng thở phào.

Mặc dù Lục Văn Dật uống say không nhớ rõ chuyện gì xảy ra nhưng cậu vẫn nhớ rõ việc bị khẩu giao trong nhà vệ sinh đó! Cộng thêm giấc mơ làm người sợ hãi lúng túng kia, đối mặt với người anh trai cùng cha khác mẹ này, Mục Tinh Thần cảm thấy không quá dễ chịu.

Lý Chúc vẫn luôn quan sát cậu, phát hiện ra sự biến hóa này. Cậu ta do dự một lát, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt như mang theo vụn băng nào đó, nhỏ giọng hỏi: "Có phải giữa trưa xảy ra chuyện gì rồi không?"

"... Không có gì!"

"Thật sự không có gì?"

Mục Tinh Thần dùng sức gật đầu.

Lý Chúc thấy cậu mặc dù có chút bối rối nhưng cảm xúc coi như ổn định, liền đoán giữa trưa có lẽ thật sự không xảy ra chuyện gì quá phận. Cậu ta nhẹ nhàng thở phào đồng thời cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, trên lưng em trai đều là dấu hôn, còn câu nói kia của anh Lục... Cậu ta không xác định được anh Lục đã tiến hành đến bước nào.

Nhưng mặc kệ đã tiến hành đến bước nào, chắc chắn người em trai kia không rõ tình hình. Cậu ta vừa định tìm chuyện nhắc nhở hai câu, giọng nói mang ý cười của Lục Văn Dật vang lên: "Lý Chúc, gọi món."

Lý Chúc ngẩng đầu nhìn nhau với Lục Văn Dật mấy giây, lần đối mặt này, cậu ta thấy được rất nhiều thứ trong mắt Lục Văn Dật, bỗng hiểu rõ rằng Mục Tinh Thần đã là con mồi bị Lục Văn Dật cắn trong miệng, trốn không thoát.

Bầu không khí của bữa cơm này thật sự rất cổ quái, ngoại trừ Tiểu Ngư cứ líu ríu tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Lục Văn Dật, những người khác gần như không nói lời nào.

Lục Văn Dật ăn cơm xong còn muốn dẫn Mục Tinh Thần đi dạo phố nhưng bị Mục Tinh Thần từ chối kịch liệt, đành tiếc nuối dẫn em trai về nhà.

Vì chuyện xảy ra hôm nay cộng thêm giấc mơ kia, lúc Mục Tinh Thần thật sự xấu hổ khi đối mặt với Lục Văn Dật. Sau khi về nhà liền bắt đầu cố tình né tránh, đồng thời bảo ba Mục mời người chăm sóc về, sau một tuần liên tục không có quá nhiều tiếp xúc, loại xấu hổ kia mới chậm rãi phai nhạt.

Lục Văn Dật bị người chăm sóc chiếm mất việc chăm sóc em trai cũng bắt đầu đi sớm về trễ, liên tục bận rộn gần một tháng mới lần nữa xuất hiện trước mặt Mục Tinh Thần vào ban ngày.

"Thần Thần, anh về rồi."

Mục Tinh Thần dời lực chú ý khỏi TV, nhìn thấy mặt mũi Lục Văn Dật tràn đầy mỏi mệt, thậm chí ngay cả mắt cũng thâm quầng thì hơi sửng sốt: "Anh, gần đây anh bề bộn nhiều việc lắm sao?"

Lục Văn Dật cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Mục Tinh Thần, tự nhiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của em trai, cụp mắt đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của em trai, cười nói: "Ừm, giờ đã hết bận rồi, sau này đều có thời gian ở cùng với Thần Thần."

Hơn một tháng lắng đọng, Mục Tinh Thần đã sớm quên giấc mơ trong khách sạn và chút xấu hổ kia, cậu vô thức cọ vào lòng bàn tay Lục Văn Dật, uất ức nũng nịu: "Anh~ anh có thể nói với ba một chút không, bảo ba đừng cho em xem mắt."

Tháng này Lục Văn Dật tăng ca không kể ngày đêm, vì vậy chuyện cho Mục Tinh Thần xem mắt lần nữa quay về với ba Mục, Mục Tinh Thần đã bị ép xem mắt ba lần.

Lục Văn Dật phiền não cau mày: "Nhưng nếu Thần Thần không có người yêu, ba sẽ không yên tâm Sau này anh trai đi xem mắtcùng Thần Thần, đi cho có quy trình, được không?"

Thấy vẫn không thể tránh việc xem mắt, Mục Tinh Thần mất mát gật đầu, rất muốn thẳng thắn với ba Mục gần đây bận rộn chân không chạm đất rằng cậu thích đàn ông, đừng xếp đi xem mắt với phụ nữ nữa.

"Anh ngủ một lát."

Mục Tinh Thần vừa gật đầu, Lục Văn Dật liền lấy mắt kính xuống, cởi dép lê chen lên ghế salon, cơ thể cao lớn ôm trọn em trai trong ngực, dưới kháng nghị của em trai, mỏi mệt nói: "Ngoan, anh tỉnh ngủ sẽ nấu cơm cho Thần Thần." Dứt lời liền nhắm mắt lại.

"..." Nhìn quầng mắt Lục Văn Dật thâm đen, Mục Tinh Thần dần dần không giãy dụa nữa, nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Lần này Lục Văn Dật thật sự quá mệt, ôm em trai mềm nhũn ngủ một giấc đến hơn tám giờ tối. Trong phòng khách tối thui, bên tai còn có âm thanh TV, hắn cụp mắt nhìn em trai ngủ rất say sưa trong lòng mình, sau một hồi mới phát ra tiếng cười nhẹ xen lẫn hưng phấn.

Cuối cùng... Có thể không cần cố kỵ, hoàn toàn có được em trai rồi.

Lục Văn Dật đưa tay nắm mông Mục Tinh Thần xoa xoa, rồi thu tay xoay người rời khỏi ghế sô pha.

Hôm nay ba Mục không về nhà, người chăm sóc và dì giúp việc trong nhà cũng bị Lục Văn Dật mưu tính cho nghỉ từ sớm. Hắn đã nhịn quá lâu, nếu không ăn em trai vào bụng, cặc sẽ nhịn đến hỏng.

Nhưng Lục Văn Dật là một thợ săn rất giỏi, trước khi hoàn toàn bại lộ bản tính của mình, hắn sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt Mục Tinh Thần.

Chờ Mục Tinh Thần bị mùi thơm của thức ăn gọi tỉnh thì đã hơn chín giờ, dưới dẫn dụ của mùi thơm bụng phát ra tiếng ùng ục, cậu quay đầu nhìn thấy Lục Văn Dật đi tới đi lui trong phòng bếp và phòng ăn, không tự chủ được bắt đầu nũng nịu với anh trai: "Anh ơi ~ em đói."

Lục Văn Dật nghe tiếng em trai gọi thì nhanh chóng đi ra từ phòng bếp, ôm em trai mềm nhũn nũng nịu với mình đến phòng ăn, đồng thời thấp giọng dặn dò: "Hôm nay không thể ăn quá no, không thì lát nữa sẽ không thoải mái."

Mục Tinh Thần không rõ lắm nên gật mạnh đầu, sau khi đợi Lục Văn Dật đưa đũa qua liền không chờ kịp bắt đầu ăn, một hồi sau mới nhận ra hôm nay trong nhà chỉ có hai người là mình và Lục Văn Dật, nghi hoặc hỏi: "Anh, hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà sao?"

"Ừm, công ty ba có việc phải xử lý, hôm nay không về." Về phần tại sao người chăm sóc và dì giúp việc không đến, hắn không giải thích.

Trong lúc Mục Tinh Thần ăn cơm, Lục Văn Dật nhắc nhở ít nhất ba lần bảo cậu đừng ăn quá no, mặc dù Mục Tinh Thần vốn muốn ăn nhiều một chút hơi nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn chỉ ăn no bảy phần.

Sao có thể ngoan như vậy nghe lời như vậy?

Đầu lưỡi Lục Văn Dật liếm liếm hàm răng, cổ họng khô khốc cầm điện thoại lên nhìn giờ: "Mười giờ rồi, tiêu hóa nửa giờ rồi đi ngủ."

Mục Tinh Thần lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ: "Nhưng em mới tỉnh ngủ, lát nữa không ngủ được đâu."

"Không sao, Thần Thần sẽ ngủ."

Lục Văn Dật bảo tiêu hóa nửa giờ, thật sự chỉ cho Mục Tinh Thần nửa giờ, nửa tiếng vừa qua, ly sữa bò mỗi buổi tối đã duy trì hơn một tháng liền được đưa đến bên miệng.

Thành thật uống sữa bò xong, Mục Tinh Thần dùng khăn giấy lau nước đọng ở khóe miệng, nghi ngờ hỏi: "Anh, có phải anh bỏ thuốc giúp ngủ ngon trong sữa bò không? Hình như mỗi em uống sữa bò đều ngủ rất ngon."

Nghe em trai ngây thơ tra hỏi, Lục Văn Dật không thể khắc chế tiếng cười ở cổ họng, vui vẻ cười mấy tiếng, mới dùng giọng nói vừa nhẹ vừa khàn nói: "Anh còn tưởng Thần Thần vĩnh viễn sẽ không phát hiện cơ."

Mục Tinh Thần ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra lời này có gì đó là lạ, nhưng chưa kịp nghĩ sâu thì đã bị Lục Văn Dật ôm lên khỏi ghế.

"Hôm nay Thần Thần sẽ không ngủ sâu như vậy đâu."

Mục Tinh Thần sửng sốt, muốn hỏi rõ lời này có ý gì, nhưng cơn buồn ngủ xông lên đầu làm cậu không cách nào suy nghĩ, nhanh chóng không chống đỡ nổi nghiêng đầu ghé lên vai Lục Văn Dật ngủ thiếp đi.

Lục Văn Dật ôm em trai không nặng mấy bước chân dồn dập trở về phòng. Hắn không lập tức nhấm nhấp em trai ngày nhớ đêm mong ngay, sau khi thả người lên giường bèn nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm một phát, xác nhận trên người không còn bất kỳ mùi khói dầu nào mới trần như nhộng về phòng.

Hôm nay lượng thuốc không nhiều, em trai sẽ ngủ say nhưng không hoàn toàn ngủ sâu, em trai có thể cảm nhận hắn làm gì.

Nghĩ tới đây, Lục Văn Dật không ức chế nổi hưng phấn. Hắn bước nhanh đến bên giường, lên giường đè Mục Tinh Thần xuống dưới thân, cơ thể thân mật dính nhau khiến hắn thoải mái khẽ thở dài một tiếng, chỉ mới ôm một cái mà thôi mà dương vật đã ngẩng đầu.

Hắn nghiêng đầu hôn bú liếm lỗ tai và cổ Mục Tinh Thần, thở dốc nói: "Anh trai không nhịn được, hiện tại chỉ muốn cắm vào lỗ đít dâm của Thần Thần, chờ anh trai bắn vào trong Thần Thần rồi sẽ làm Thần Thần dễ chịu có được không?"

Rõ ràng là câu hỏi nhưng trong lúc nói chuyện, Lục Văn Dật đã gấp gáp lột quần và đồ lót của Mục Tinh Thần, ngón tay thon dài tìm tòi đến thịt hoa đóng chặt, vội vàng nhét một đốt ngón tay vào trong.

"Ừm..."

Cổ họng Mục Tinh Thần tràn ra một tiếng hừ nhẹ ngọt ngào làm động tác của Lục Văn Dật càng gấp hơn, ngón tay dùng sức tiếp tục chen vào trong. Những ngày qua hắn vội vàng phát triển công ty, bận rộn làm công ty của ba Mục sụp đổ, coi như ban đêm có cho em trai uống sữa bò bỏ nhiều thuốc hơn cũng mệt mỏi không làm được quá nhiều chuyện.

Hôm nay cuối cùng cũng đạt được ước muốn, nếu không sợ hậu huyệt mảnh mai của em trai sẽ bị thương, Lục Văn Dật đã đâm con cặc cứng ngắc vào.

Toàn bộ ngón tay Lục Văn Dật tiến vào, lập tức bắt đầu tìm kiếm điểm mẫn cảm trong hậu huyệt Mục Tinh Thần, ngay khi ngón tay tìm thấy một nơi hơi gồ lên, lúc đụng vào liền nghe thấy tiếng rên rỉ thở gấp ngọt ngào của em trai, hắn lập tức không ngừng đè xuống nơi đó.

Mục Tinh Thần không hoàn toàn ngủ say bị khoái cảm tóm được, cậu cho rằng mình đang nằm mơ, thoải mái không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ càng dễ nghe hơn: "Ừm ha..."

Lục Văn Dật bị cậu kêu đến mức cặc phát đau, vừa vội vàng chen thêm một ngón tay vào hậu huyệt ẩm ướt của em trai, vừa nghiêng đầu dùng sức mút mát cổ em trai, phấn khởi thầm thì: "Dâm quá, lúc nào cũng quyến rũ anh trai."

Lúc chen được bốn ngón tay vào, Lục Văn Dật thình lình rút ngón tay ra, nắm chặt con cặc cương cứng sắp nổ của mình chống lên miệng huyệt đang không ngừng mấp máy kia, dùng sức đụ vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Spoil! Anh Lục ngày càng biến thái hơn, về sau đó là cưỡng ép và hỏa táng tràng, không hề nhẹ nhàng. Ai không chịu nổi Lục ca biến thái thì đi tàu nha hẹn thế giới sau lại lên xe.