Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 60: Anh trai là thiên thần (Thế giới 5 | Loạn luân anh em)




"Tạm thời khóa lại tình cảm và ký ức ở thế giới 772 của ký chủ, chúc ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mới ~"

"Thần Thần, mau gọi anh trai nào."

Lần này tiến vào rất đột ngột, không có bất kỳ thứ gì giảm xóc đã trực tiếp tiến vào cốt truyện. Mục Tinh Thần ngồi trên xe lăn vô thức nhìn về phía ba cậu ở thế giới này đang chỉ vào thanh niên, đó là một người mặc áo sơ mi trắng đeo mắt kính viền vàng, thanh niên tuấn mỹ nhã nhặn và sạch sẽ.

Cũng là nhân vật công chính của thế giới này, Lục Văn Dật.

Phát hiện ánh mắt quan sát của Mục Tinh Thần, Lục Văn Dật nở một nụ cười ôn hòa nhã nhặn với cậu: "Chào em, anh theo họ mẹ, tên là Lục Văn Dật. Nếu em không muốn gọi anh là anh trai cũng không sao, có thể gọi thẳng tên anh."

Mục Tinh Thần cũng vội vàng chào hỏi tự giới thiệu, chần chờ một lát vẫn nhỏ giọng gọi hắn: "Anh trai."

Ba Mục thấy lần đầu tiên hai anh em gặp mắt hài hòa như vậy, trên mặt đầy ý cười, quay đầu căn dặn Lục Văn Dật: "Ba phải đi công tác hai ngày, em trai con đi đứng không tiện lắm." Nói đến đây mặt lộ vẻ khó xử.

Lục Văn Dật quan tâm nói tiếp: "Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc em trai thật tốt."

Thế là ấn tượng đầu tiên của Mục Tinh Thần với Lục Văn Dật chính là người này chắc chắn rất dịu dàng. Lúc ba Mục dẫn theo trợ lý đi công tác, Lục Văn Dật còn tự mình đưa người ra cửa, Mục Tinh Thần cũng nhanh chóng tranh thủ làm quen với thân phận ở thế giới này và một xíu cốt truyện cực kỳ đáng thương liên quan đến nhân vật công thụ chính.

Lần này cậu đóng vai người qua đường A là phú nhị đại, cha mẹ cậu kết hôn nhiều năm không có con, ba Mục không nhịn được tìm tình nhân bên ngoài sinh ra nhân vật công chính, sáu năm sau khi nhân vật công chính được sinh ra thì cậu ra đời, nhưng năm mười sáu tuổi bị một tai nạn xe cộ, hai chân bị tổn thương nghiêm trọng, phần lớn thời gian đều phải dựa vào xe lăn.

Hơn nữa, làm người qua đường Giáp cậu có được một câu cốt truyện liên quan đến nhân vật công thụ chính, hai nhân vật công thụ chính đều là con riêng, đều vì từ nhỏ bị nuôi ở bên ngoài mà khi quen biết có chủ đề chung, xem như bạn tốt lớn lên cùng nhau.

"Tôi hoàn toàn không thể bước đi sao?"

"Ký chủ có thể thử một chút."

Mục Tinh Thần gõ gõ chân mình, vẫn có cảm giác, hẳn không phải hoàn toàn phế bỏ.

Lục Văn Dật đưa ba Mục ra cửa, hiện tại trong phòng khách chỉ có một mình Mục Tinh Thần. Cậu chờ giây lát cũng không đợi được Lục Văn Dật trở về, cộng thêm muốn biết xem rốt cuộc mình có thể đi đường hay không, cho rằng Lục Văn Dật đưa cha Mục ra ngoài thôi mà, hẳn sẽ trở về nhanh.

Thấy vậy cậu bèn đưa tay xốc thảm lông trên đùi lên, chớp mắt: "Sao tôi không mặc quần!"

Hai đùi trơn bóng trắng bóc hơi nhợt nhạt, hơn nữa khá gầy không có tí thịt nào, Mục Tinh Thần im lặng trừng mắt nhìn mấy giây, yên lặng nhét thảm lông ra sao lưng, hai tay chống xe lăn tốn sức nhấc chân xuống mặt đất.

Mượn lực xe lăn thì chân vẫn có thể hoạt động, chỉ là đứng trên mặt đất sẽ khiến hai đùi như bị kim đâm, đau nhức dày đặc cấp tốc lan ra hai chân.

Nửa phút ngắn ngủi, Mục Tinh Thần đau đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp người, đã thế xuống đất rồi còn không có cách nào ngồi lại về xe lăn. Cậu bất lực cắn môi dưới gắng gượng chống mấy giây, cuối cùng đau không nhịn được, bờ môi run rẩy lên tiếng xin giúp đỡ: "Lục Văn Dật anh ở đâu?"

"Anh Lục?"

"Anh trai ơi?"

Gọi liên tiếp ba tiếng mới có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Mục Tinh Thần đầu đầy mồ hôi quay lại nhìn về phía cửa, thấy Lục Văn Dật ngược sáng chạy chậm đến, cậu cảm giác mình thấy được thiên thần.

"Giúp, giúp em một chút."

Nháy mắt bị ôm eo, Mục Tinh Thần không chịu nổi nữa, lập tức giao trọng lượng toàn thân cho đối phương, thở hổn hển vuốt vuốt mồ hôi trên trán, cậu vô thức làm nũng: "Em còn tưởng anh sẽ trở về nhanh thôi."

Lục Văn Dật ôm Mục Tinh Thần im lặng hai giây, trên khuôn mặt tuấn tú lần nữa nở nụ cười dịu dàng không có kẽ hở: "Ba và anh nói chuyện một lát nên hơi chậm. Anh xin lỗi."

Mục Tinh Thần được xin lỗi liền vội vàng đỏ mặt khoát tay: "Không sao không sao cả, anh xin lỗi em làm gì."

Lục Văn Dật cười cười, dịu dàng thả Mục Tinh Thần lên xe lăn, đồng thời tri kỷ lấy thảm lông che hai chân trắng bóc lại: "Anh có thể gọi em là Thần Thần giống ba không?"

Mục Tinh Thần nói cảm ơn trước rồi dùng sức gật đầu: "Đương nhiên là có thể!"

Nụ cười trên mặt Lục Văn Dật càng dịu dàng hơn, thậm chí còn khá vui vẻ đẩy Mục Tinh Thần đi ra sân: "Thần Thần, anh trai đẩy em ra ngoài phơi nắng mặt trời nhé."

"Được." Mục Tinh Thần vô thức gật đầu đồng ý bỗng nét mặt cứng đờ, không đúng, ra ngoài phơi nắng cái gì, phía dưới cậu không mặc quần!

Nghĩ đến bây giờ mình chỉ mặc cái quần lót, vội vàng ngăn cản: "Anh, em về phòng mặc quần đã!"

"Không sao, trên đùi Thần Thần đắp thảm lông, chỉ cần Thần Thần không lấy thảm lông ra, sẽ không có ai nhìn thấy đâu."

Mục Tinh Thần vẫn muốn trở về mặc quần, nhưng mặc dù giọng điệu nói chuyện của Lục Văn Dật rất ôn nhu, hành động của hắn lại không hề dịu dàng chút nào. Trước khi câu từ chối của cậu nói ra miệng lần nữa, xe lăn đã bị đẩy tới sân.

Thấy tòa biệt thự riêng biệt, Mục Tinh Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thả lỏng thì đã bị hướng đẩy tới cửa đi ra đường của Lục Văn Dật hù dọa.

Cậu cũng không màng gì dùng tay đè thảm lông trên đùi, bị dọa đột nhiên xoay người bắt lấy tay Lục Văn Dật nắm xe lăn, ánh mắt cầu xin: "Anh, đừng đi ra ngoài mà."

Lục Văn Dật rất cao, thời điểm nhìn xuống từ trên cao, đôi mắt giấu sau kính mắt viền vàng dường như hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hắn hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo như búp bê của em trai, cảm xúc trong mắt được nét dịu dàng thay thế.

"Thần Thần không muốn ra ngoài sao?"

Mục Tinh Thần vội vàng lắc đầu.

Lục Văn Dật liền gật đầu, cười nói: "Vậy được rồi, Thần Thần không muốn ra ngoài thì thôi, chúng ta sẽ ngồi trong sân."

Thấy hắn từ bỏ ý định ra cửa, Mục Tinh Thần nhẹ nhàng thở phào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp hiện ý cười: "Cảm ơn anh~"

Rõ ràng là cậu trai thành niên hai mươi tuổi nhưng lúc nói chuyện ngữ khí lại mềm không tưởng nổi, cái tay níu lấy hắn cũng mềm nhũn giống như không có xương cốt. Ánh mắt Lục văn Dật rơi lên hàng lông mi cong vểnh của em trai, rút cái tay bị nắm lại đẩy kính mắt: "Đừng khách khí."

Phơi mãi đến khi mặt trời xuống núi, Mục Tinh Thần hơi đói bụng, quay đầu nhìn Lục Văn Dật đang chơi điện thoại: "Anh."

Nửa phút sau Lục Văn Dật mới phản ứng kịp là đang gọi mình, ngước mắt nhìn Mục Tinh Thần ngồi đối diện: "Ừm? Sao thế?"

"Em đói ạ."

Lông mày Lục Văn Dật nhíu nửa giây ngắn ngủi sau đó tắt điện thoại bỏ vào túi: "Được, anh làm cơm, em chơi ở đây một lát."

"Ừm ừm."

Trong nhà vốn có dì giúp việc nhưng ba Mục muốn lần đầu tiên hai anh em gặp mặt có nhiều tiếp xúc hơn, buổi sáng dặn dì đừng đến hai ngày này , cho nên bây giờ trong nhà chỉ lại hai anh em cùng cha khác mẹ.

Sắc trời dần tối, trong sân không mở đèn, Mục Tinh Thần ngồi một mình trong bóng tối, cậu đoán có lẽ Lục Văn Dật quên bật đèn cho cậu. Nghe thấy âm thanh xào rau binh binh bang bang trong phòng bếp, cậu liền bỏ ý định gọi hắn tới bật đèn.

Được rồi, không phải chỉ tối chút thôi sao, không có gì to tát.

Đợi trong sân đen thui gần hai giờ, Mục Tinh Thần nhàm chán nằm sấp trên bàn: "Biết trước đã mang theo điện thoại, chán quá đi."

Trong phòng khách cũng tối thui, Lục Văn Dật mặt không biểu cảm đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn Mục Tinh Thần co thành một nắm nhỏ bên ngoài, điện thoại đặt trong túi rung lên, hắn yên lặng quay người trở về phòng bếp, lấy điện thoại trong túi ra.

[Anh Lục, thứ anh muốn em đã lấy được, chừng nào anh tới lấy?]

[Bây giờ đưa tới cho tôi (địa chỉ)]

[Được, có điều anh Lục anh cần thứ này làm gì?]

[Bớt can thiệp.]

Lục văn Dật tắt điện thoại ném vào túi, đặt món ăn cuối cùng lên đĩa, bưng đồ ăn đi tới phòng ăn, sau khi các món đều được bưng lên mới đi bật đèn.

Đèn bỗng nhiên sáng lên xua đi bóng tối trong sân, Mục Tinh Thần tinh thần chấn động bò dậy, quay đầu nhìn Lục Văn Dật mặc tạp dề vội vàng chạy đến, không biết sao cậu lại thấy hơi tủi thân: "Anh."

Nét mặt Lục Văn Dật đầy vẻ áy náy đi đến trước mặt Mục Tinh Thần, đưa tay vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của em trai: "Anh xin lỗi, anh quên bật đèn."

Tủi thân ban nãy tiêu tan dưới lời xin lỗi của Lục Văn Dật, Mục Tinh Thần lắc đầu: "Không sao." Nói rồi nhìn vào trong phòng, híp mắt hưng phấn nói: "Anh, anh làm món ngon gì thế? Ngửi thơm quá."

"Không biết em thích ăn gì nên anh tùy tiện làm vài món, hi vọng em bỏ qua cho."

Khi Mục Tinh Thần được đẩy tới phòng ăn, nhìn thức ăn đầy bàn, cậu thật sự cảm thấy Lục Văn Dật quả thật quá khiêm tốn. Đến khi ăn rồi cậu cảm thấy đằng trước từ khiêm tốn còn phải thêm n chữ 'quá', bởi vì không chỉ mùi thơm mà ăn vào cũng siêu siêu ngon.

Lục văn Dật được Mục Tinh Thần khen không ngừng vẫn khiêm tốn như cũ: "Không tốt vậy đâu. Em ăn chậm chút, đừng để nghẹn."

"Vâng vâng!"

Vì Lục Văn Dật nấu ăn thật sự quá ngon, Mục Tinh Thần nhất thời không nhịn được nên ăn quá no, cậu khó chịu tựa vào lưng ghế xe lăn xoa bụng: "No quá."

Lực Văn Dật đứng dậy đẩy xe lăn của Mục TInh Thần: "Em xem TV đi, anh rửa chén."

"Anh, anh tốt quá đi."

Lục Văn Dật cười cười không nhận lời nói, đưa Mục Tinh Thần ra phòng khách rồi khom lưng ôm người đặt lên sô pha, sau đó xoay người về phòng ăn thu dọn bát đũa. Lúc quay đầu nhìn, người nằm trên ghế sô pha một tay cầm điều khiển từ xa, một tay vén áo lên để lộ cái bụng trắng nõn căng tròn dùng tay xoa nhẹ bên trên.

Lục Văn Dật liếc qua rồi dịch chuyển tầm mắt, cuốn tay áo sơ mi trắng lên bắt đầu thu dọn bát đũa.

Ăn uống no đủ ngồi xem TV, Mục Tinh Thần ngồi trên ghế sô pha bắt đầu buồn ngủ, lúc chuông cửa vang lên, cậu cũng chỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Lục Văn Dật tự mình đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Ngủ một lát đi, để anh xem là ai tới."

"Ừm ~"

Bước chân Lục Văn Dật hơi khựng lại, hắn nhìn Mục Tinh Thần nhắm mắt rồi nhanh chân rời khỏi phòng khách ra cửa, chưa tới ba phút đã trở lại.

Mục Tinh Thần không bị tiếng động này đánh thức, nhắm mắt trực tiếp tiến vào mộng đẹp. Đáng tiếc còn chưa ngủ say, đang lúc nửa tỉnh nửa mê lại bị Lục Văn Dật đánh thức, tức giận nho nhỏ khi rời rời giường khiến cậu bất mãn hừ hừ: "Làm gì đó."

Lục Văn Dật nhẹ nói: "Uống sữa bò rồi ngủ tiếp."

Một ly sữa bò được đưa tới trước mặt, Mục Tinh Thần chỉ muốn ngủ, lắc đầu muốn từ chối, nhưng ngón tay đặt trên cằm căn bản không cho cậu toại nguyện. Đau đớn truyền từ cằm làm cậu mở to mắt, còn chưa kịp cảm nhận đàng hoàng đau đớn trên cằm thì ly sữa bò càng gần miệng hơn.

"Tốt cho cơ thể, uống đi."

Mục Tinh Thần ngủ gật trốn quá nửa cũng không tiện nổi nóng với Lục Văn Dật, được hắn đỡ ngồi dậy, cầm cái ly ừng ực ừng ực uống hết sữa bò.

Uống xong còn úp ngược cái ly rỗng cho Lực Văn Dật xem: "Uống xong rồi."

Lục Văn Dật nhận cái ly rỗng, dịu dàng cười vuốt vuốt tóc Mục Tinh Thần, nhẹ giọng khen: "Thần Thần nghe lời nhỉ."

Giọng điệu giống như dỗ trẻ em làm Mục Tinh Thần nóng mặt: "Anh, em hai mươi tuổi rồi."

"Ừ. Anh đi rửa ly, rửa xong về xem tivi với em." Nói rồi bổ sung: "Nếu em không ngủ thì cùng em xem tivi."

"Em tỉnh rồi, chắc chắn sẽ không ngủ tiếp."

Lục Văn Dật cười gật đầu, cầm cái ly rỗng vào phòng bếp, điện thoại đặt trong túi rung lên cơ hơi đáng ghét. Hắn rửa sạch ly, dùng khăn giấy tỉ mỉ lau sạch nước trên tay rồi mới đút tay vào túi lấy điện thoại ra, trực tiếp tắt máy.

Phòng bếp được thu dọn rất sạch sẽ, ánh mắt Lục Văn Dật quét một vòng, cởi tạp dề ra bỏ vào trong ngăn kéo rồi tắt đèn phòng bếp trở lại phòng khách.

TV còn đang chiếu nhưng người nằm trên ghế sô pha đã ngủ say từ lâu.

Lục Văn Dật không nhanh không chậm đi đến trước sô pha, khom lưng nhặt điều khiển từ xa rớt dưới đất. Sau khi tắt TV, ít nhất năm giây sau mới xoay người từ trên cao nhìn Mục Tinh Thần ngủ say.

Hai con ngươi giấu sau kính mắt viền vàng nào có nửa điểm dịu dàng, ánh mắt âm u hung ác giống như ác quỷ. Hắn ngồi xổm xuống dùng ngón tay chọc chọc dấu tay bị hắn bóp ra trên cằm Mục Tinh Thần, môi mỏng cong thành một độ cong rất nhạt, nói nhỏ: "Ngốc thật."