Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao
***
Đương nhiên Mục Tinh Thần không đồng ý yêu cầu uống thêm một viên của Hình Chu, dù sao thuốc tránh thai cũng không phải không có bất kỳ tác dụng phụ nào, uống nhiều chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề với cơ thể.
Kết quả Alpha rõ ràng vừa nãy còn phát cáu vì cậu muốn uống thuốc tránh thai lại không vui, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm bụng nhỏ bị giấu dưới quần áo một chút, đôi khi còn muốn vươn tay sờ sờ, buồn rầu trong mắt căn bản không giấu được.
Vì sáng sớm đến trường Mục Tinh Thần bị Hình Chu phát hiện khiêng đi, hoang đường suốt mấy tiết trong phòng chứa đồ ở tòa nhà bỏ hoang của trường học, rồi bị Hình Chu mang về nhà ngủ, sau khi bị liếm tỉnh lại tiếp tục ân ái, nên một lần nữa quay về trường học đã là hơn bảy giờ tối.
Mục Tinh Thần đeo khẩu trang đội mũ che kín kẽ mặt cả ngày chưa ăn cơm, còn bị buộc tiêu hao phần lớn thể lực, đói đến bắp chân như nhũn ra, thấy Hình Chu không hề có ý định ăn cơm, đành bất đắc dĩ bám lấy Alpha đang ôm cậu không ngừng đi dạo quanh trường học, mềm giọng nói: "Tôi đói, có thể đi ăn cơm trước không?"
Hình Chu ôm Mục Tinh Thần ngênh ngang đi quanh trường ít nhất ba vòng, bấy giờ mới ảo não nhớ ra mình quên cho Omega mảnh mai ăn. Hắn dừng bước chân đang chuẩn bị đi tiếp lại, dưới vô số ánh mắt kinh hãi, ôm người tới nhà ăn.
Chờ hai người đi xa, mọi người đã nhẫn nhịn rất lâu mới dám bàn luận khe khẽ: "Tôi không nhìn lầm chứ? Người vừa nãy đúng là tiểu vương tử hả???"
"Nói nhảm, ngoài tiểu vương tử ra còn ai có ngoại hình đó nữa?" Có người không nói gì liếc mắt: "Có điều điện hạ ôm Omega hay Beta vậy? Hẳn là Beta ha?"
"Chắc chắn là Beta, trường học của chúng ta không thể xuất hiện Omega, thật là hâm mộ cậu ta, thế mà có thể được điện hạ coi trọng."
Alpha đi ngang qua nghe thấy đám Beta không ngửi thấy pheromone bàn tán cũng muốn trợn mắt trừng một cái, Beta cái rắm. Mặc dù cả người Omega kia đều là mùi hương của điện hạ nhưng cẩn thận ngửi vẫn có thể ngửi thấy chút pheromone thuộc về Omega.
Hơn nữa người được điện hạ bảo vệ chặt chẽ như thế, vừa nhìn là biết đến kỳ mẫn cảm, không có bất kỳ Alpha nào trong kỳ mẫn cảm có thể rời khỏi an ủi từ Omega của mình. Người đó chắc chắn là Omega xác định của điện hạ nhà mình, hiện tại điện hạ đến kỳ mẫn cảm không thể rời khỏi Omega mới phải mang đến trường học.
Đa số Alpha đều nghĩ như vậy, dù gì nơi này là trường học phổ thông, không thể có Omega tới, cho nên chắc chắn là điện hạ mang từ nhà tới.
Hình Chu bị bàn tán ôm Mục Tinh Thần người toàn mùi của mình đến nhà ăn. Đây là lần đầu tiên hắn đến đây để ăn cơm, đi vòng vo một hồi mới tìm được cửa sổ mua cơm dưới sự trợ giúp của bạn học tốt bụng.
Mục Tinh Thần đã vô số lần yêu cầu để mình xuống đất đi nhưng đều không được để ý, hiện giờ đã từ bỏ việc giãy dụa. Cậu chôn mặt trong bả vai Hình Chu để né tránh những ánh mắt nhìn lén như có như không xung quanh.
Hình Chu ôm Mục Tinh Thần đứng trước cửa sổ mấy phút, cực kỳ không vui chất vấn: "Tại sao không sử dụng người máy bưng đồ ăn?"
"..." Dì bán đồ ăn cười cười gian nan giải thích: "Điện hạ, trường học bình thường không sử dụng người máy."
Không phải ở đâu cũng giống như ở nhà của ngài đâu!!!
Đương nhiên lời không ai dám nói ra thế này chỉ có thể hò hét ở trong lòng.
Beta đứng xếp hàng bên cạnh thấy nét mặt tiểu vương tử không vui, có lẽ là vì ôm người nên không còn tay bưng đồ ăn, liền thử hỏi: "Điện hạ, tôi giúp ngài bưng thức ăn qua nhé?"
Trong nháy mắt, pheromone mùi bạc hà nồng nặc hơn rất nhiều, nhóm Beta không ngửi thấy mùi hương cũng không biết tiểu vương tử vừa nghe thấy lời này đang thể hiện sự không vui. Mà nhóm Alpha thì thảm rồi, bị pheromone của Alpha đỉnh cấp ép cho không ngóc đầu lên được, Alpha hơi yếu chút đã bắt đầu chảy máu mũi.
"Điện hạ, pheromone."
Lý Tây Giác nghe được Hình Chu ôm Omega trở về vừa chạy tới nhà ăn, bị pheromone đập vào mặt thì kích thích đến nỗi muốn đánh người, vội vàng che mùi hô to: "Anh Chu! Mau thu pheromone lại!!!"
Hình Chu quay đầu nhìn Lý Tây Giác chạy tới xem náo nhiệt, miễn cưỡng thu pheromone về một chút xíu, mặt lạnh nhìn Beta muốn vươn tay giúp bưng đồ ăn: "Thu hồi những tâm tư không cần thiết của ngươi lại!"
Beta mê mang: "?" Tôi, tôi làm sao? Tôi chỉ muốn giúp thôi mà?
Ngay cả bàn ăn Mục Tinh Thần đang sử dụng mà Hình Chu cũng không cho người khác đụng vào. Trước hết hắn chỉ có thể buông Omega không nặng lắm trong ngực ra, nét mặt đầy vẻ không vui: "Nắm quần áo của ta." Cuối cùng chân cũng chạm đất khiến Mục Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn đưa tay nắm chặt quần áo Hình Chu. Cậu thấy hắn giơ tay lấy đĩa, đang muốn vươn tay hỗ trợ nhưng tay vừa duỗi đến đã bị Alpha chặn lại: "Ngươi định làm gì? Không phải đã bảo ngươi nắm chặt quần áo của ta hả?"
"Tôi giúp anh một chút."
"Không cần ngươi giúp."
Mục Tinh Thần đành phải thu tay lại, thành thật nắm quần áo Hình Chu.
Vì lấy khá nhiều món nên Hình Chu phải bưng hai cái khay ba tầng mới xếp đủ các món, đợi hắn dẫn theo Mục Tinh Thần đi đến một góc vắng vẻ, pheromone tràn ngập trong không khí cuối cùng cũng thu lại, nhóm Alpha nín thở bỗng há to miệng hô hấp.
Nhóm Beta đỡ hơn còn chưa hiểu tình hình, có Alpha xoa xoa máu mũi, tốt bụng nhắc nhở: "Điện hạ đang đến kỳ mẫn cảm, mấy tên Beta các cậu không ngửi thấy pheromone tốt nhất đừng tới gần, cũng đừng nhìn Omega của điện hạ, lúc này bất kỳ hành động gì của các cậu đều có thể bị điện hạ xem là nhìn ngó Omega của hắn, hiểu chưa?"
Beta lúc nãy muốn giúp đỡ bưng đồ ăn cuối cùng đã hiểu tại sao tiểu vương tử lại phản ứng như vậy, mà người điện hạ ôm thật sự là Omega hả? Huhuhu, vậy chẳng phải Beta bọn họ đến việc nói chuyện yêu đương không cần trách nhiệm với điện hạ cũng không còn hi vọng rồi sao?
Alpha đến kỳ mẫn cảm quả thật không phải chuyện nhỏ, huống chi là một Alpha đỉnh cấp đến kỳ mẫn cảm, tình huống này dù chỉ có sai lầm đều có thể xảy ra chuyện lớn khó mà cứu vãn.
Đến mức Mục Tinh Thần vừa ngồi với Hình Chu chưa được bao lâu, từ khi lão quản gia nhận được tin từ nhân viên nhà trường, liền lập tức thông báo cho toàn trường rằng Hình Chu đến kỳ mẫn cảm, đồng thời nhanh chóng có người đưa đến vòng tay mà Alpha trong kỳ mẫn cảm nhất định phải đeo.
Vòng tay có thể giám sát tình trạng của Alpha, cũng có thể giúp người khác nhìn là biết Alpha này đang trong kỳ mẫn cảm.
Hình Chu đặt vòng tay lạnh băng vào tay Mục Tinh Thần: "Đeo cho ta."
Mục Tinh Thần ngồi trên đùi Hình Chu để đũa xuống nhận vòng tay, dưới cái nhìn chằm chằm bất mãn của Alpha nắm tay hắn đeo vào, còn vỗ vỗ nhẹ nhàng: "Được rồi."
Lý Tây Giác cũng bưng cơm tới cực kỳ kiên cường ngồi xuống cạnh Hình Chu, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề nhìn Mục Tinh Thần, hắn ta sợ mình chỉ nhìn chút thôi liền bị tiểu vương tử trong kỳ mẫn cảm siêu để ý đến Omega làm thịt luôn.
"Tiết thực hành cơ giáp buổi tối cậu có đi không?"
"Đi."
Cơ giáp?!
Mục Tinh Thần vô thức quay đầu nhìn Lý Tây Giác, nét mặt tràn đầy ước ao: "Tôi có thể tới không?"
Đệt mẹ!
Lý Tây Giác bỗng bưng khay cơm đứng dậy, nhanh chóng thoát đi trước khi Hình Chu hoàn toàn nổi giận: "Anh Chu, tỉnh táo vào! Chuyện này không liên quan đến tôi!!!" Nhưng Alpha trong kỳ mẫn cảm căn bản không nói đạo lý, hắn ta vừa chạy chưa được hai bước đã bị pheromone nồng nặc của Alpha đỉnh cấp đã đuổi theo.
Lý Tây Giác bị pheromone đáng sợ kia ép khó chịu muốn chết, nhanh chóng vứt khay cơm chạy khỏi nhà ăn, đồng thời quyết định trước khi kỳ mẫn cảm của Hình Chu kết thúc, có chết cũng không lắc lư trước mắt hắn.
Trong phòng ăn, vòng tay giám sát trên cổ tay Alpha đang phát ra cảnh cáo, cuối cùng Mục Tinh Thần chậm chạp cũng phản ứng kịp, dở khóc dở cười nghiêng người ôm cổ Hình Chu, môi lưỡi nhẹ nhàng dạo khắp cần cổ căng cứng: "Tôi xin lỗi, tôi không nên hỏi anh ta, không nên nhìn anh ta, đừng tức giận mà."
Omega dịu dàng an ủi khiến lòng ham muốn chiếm hữu đáng sợ của Alpha được thỏa mãn, Hình Chu cúi đầu xuống hít hà tuyến thể của Mục Tinh Thần, mùi sữa nồng đậm dễ dàng vuốt xuôi sự nóng nảy trong lòng.
Tâm trạng hắn hòa hoãn, đưa đũa vào tay Mục Tinh Thần: "Ăn cơm đi."
Bữa cơm này là bữa cơm tốt nhất Mục Tinh Thần ăn từ khi đến thế giới này, nhưng vật cứng chọc vào mông làm cậu hơi phiền não, mà chính cậu cũng bị pheromone dày đặc của Alpha bao phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ.
Pheromone như có sinh mệnh không ngừng đảo qua nơi mẫn cảm, Mục Tinh Thần sắp không kìm nén nổi, ăn cũng không tự chủ nổi, nhẹ nhàng vặn vẹo eo cọ mông vào dương vật cứng ngắc.
Ăn xong bữa cơm, Mục Tinh Thần đã đỏ bừng mặt hô hấp bất ổn, vừa đặt đũa xuống dùng khăn giấy lau miệng liền bị Hình Chu một lần nữa đeo khẩu trang che mặt lên.
Lúc bị ôm đứng dậy, Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn thấy đũng quần và phần quần ở bắp đùi Hình Chu hơi ướt, khuôn mặt nhỏ vốn đã hồng hồng giờ hoàn toàn đỏ rực, khí nóng cũng từ từ bốc lên mặt, xấu hổ đến nỗi sắp rơi nước mắt.
Cậu nắm chặt quần áo ở vai Hình Chu, xẩu hổ nhỏ giọng: "Quần, quần ướt rồi."
"Ta biết." Hình Chu ôm Omega nhỏ xấu hổ sắp khóc nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, do tất cả mọi người chủ động né tránh nên họ một đường đi thẳng đến phòng huấn luyện cơ giáp, giọng nói khàn khàn: "Chảy nhiều nước thế? Làm ướt quần ta rồi."
Mục Tinh Thần bị lời nói thẳng thừng của Hình Chu kích thích, cậu rơi càng nhiều nước mắt hơn, xấu hổ khó chịu vặn vẹo uốn éo mông, cảm giác đồ lót ẩm ướt và quần dính sát vào mông, tủi thân hừ hừ hai tiếng: "Tôi muốn thay quần."
"Lát nữa rồi thay."
Hiện tại vẫn chưa tới thời gian lên lớp nhưng phòng huấn luyện cơ giáp đã có không ít Alpha đang luyện tập, nhìn thấy Hình Chu trong kỳ mẫn cảm vòng tay ôm Mục Tinh Thần đi tới, tất cả Alpha đang huấn luyện hoặc đang chuẩn bị huấn luyện đều vô thức dừng động tác.
Cơ giáp cao lớn xinh đẹp đập vào tầm mắt, Mục Tinh Thần quên luôn cả thẹn thùng do quần ướt. Cậu nhìn từng cỗ cơ giáp xinh đẹp trong phòng huấn luyện, đầy mắt là rung động, thời điểm cậu chết vì xảy ra tai nạn xe vừa mới trong mười tám tuổi. Trước khi trưởng thành, người trong nhà vẫn luôn không cho cậu đụng vào cơ giáp, kết quả đến lúc chết cũng không thể đụng vào cơ giáp.
Sinh hoạt tại thế giới rực rỡ muôn màu như thế, ai chưa từng có ước mơ về cơ giáp và sao trời đâu?
Alpha lái cơ giáp để ý thấy ánh mắt của Mục Tinh Thần, bị dọa liên tục lùi về sau.
Đm, cậu đừng nhìn bọn tôi như vậy! Chọc cho tiểu vương tử trong kỳ mẫn cảm tức giận, chúng tôi không chịu nổi đâu!!!
Nhưng tiểu vương tử trong kỳ mẫn cảm ngoài ý muốn không thể hiện sự bất mãn với hành vi Omega của mình để ý đến Alpha khác, mặc dù chiếc vòng giám sát trên cổ tay đã lóe ánh sáng đỏ phát ra cảnh cáo.
Nghe thấy cảnh cáo, Mục Tinh Thần thu tầm mắt lại, giật giật quần áo Hình Chu, đầy mắt mong chờ hỏi: "Tôi có thể tham quan cơ giáp của anh không?" Cậu dừng một chút rồi vội vàng bổ sung: "Tôi sẽ không vào phòng điều khiển của anh đâu."
Mặc dù còn chưa hiểu rõ các quy tắc của thế giới này nhưng cậu vẫn biết phần lớn người không muốn để người khác vào phòng điều khiển cơ giáp của mình, đối với người sở hữu cơ giáp thì phòng điều khiển quá mức riêng tư.
Hình Chu mím môi thành một đường thẳng, cuối cùng cũng cúi đầu nhìn Mục Tinh Thần, hình như hắn rất tức giận, chỉ nói ba chữ: "Tự mình đi."
Bị từ chối rồi.
Mục Tinh Thần thất vọng tụt xuống khỏi ngực Hình Chu, tay bị bàn tay to của Alpha nắm dẫn đi đến phòng chứa cơ giáp, dù biết mình không nên để ý người khác trước mặt Alpha trong kỳ mẫn cảm nhưng cậu không nhịn được, những cơ giáp kia đẹp quá.
Trường học có cung cấp cơ giáp cho học sinh, tuy nhiên học sinh muốn dùng cơ giáp của mình huấn luyện cũng được, có điều trước khi tốt nghiệp, các học sinh phải đặt cơ giáp ở trường, đợi sau khi tốt nghiệp mới có thể đem đi.
Hình Chu dùng cơ giáp của bản thân, dường như hắn đang tức giận. Hắn lấy cơ giáp trong kho chứa ra, mặt lạnh mở nút cơ giáp, một chiếc cơ giáp màu bạc trắng tỏa ra ánh sáng lạnh đứng yên trên phần đất trống, bề ngoài của cơ giáp này cực kỳ đơn giản nhưng lực sát thương của nó không hợp với vẻ bề ngoài.
Hình Chu nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn Omega ngây người nhìn cơ giáp của mình, buồn bực quanh quẩn trong lòng cuối cùng cũng tan đi, khẽ hừ một tiếng: "Đây mới là cơ giáp hệ chiến đấu mới nhất, không cần bất cứ trợ giúp nào từ ngoại lực cũng có thể du hành vũ trụ."
Nghe lời giới thiệu, Mục Tinh Thần không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ngửa đầu mong đợi nhìn Alpha nét mặt tràn đầy kiêu ngạo: "Tôi có thể..."
Mục Tinh Thần vừa mới nói hai từ, Hình Chu đáp luôn: "Được."
Mục Tinh Thần bỗng trợn tròn hai mắt, không dám tin hỏi: "Thật, thật sao?"
Alpha vươn tay sờ tuyến thể của Omega, trong mắt không giấu được ham muốn chiếm hữu và dục vọng: "Chỉ cần ngươi là Omega của ta, ngươi muốn sờ hay thậm chí điều khiển nó đều có thể."