Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 43-2: Ngoại truyện TG3




Dịch: Gạo

***

Cuộc sống sau khi kết hôn của Arlos và Mục Tinh Thần vô cùng hoà thuận. Nhóc ma cà rồng bị người đàn ông dùng máu của mình nuôi đến béo núc ních càng ngày càng dính người, trừ lúc mặt trời lên cao không cách nào ở bên nhau ra thì cậu dường như lúc nào cũng dính lên trên người của Arlos.

Đi đến đâu cũng phải nắm tay, phải ôm mới chịu được. Nhõng nhẽo đến mức nhân vật thụ chính không muốn nhận đây là đồng loại của mình nữa.

Hôm nay, nhân dịp Arlos vẫn còn chưa tan làm về nhà, nhân vật thụ chính tự đến tìm Mục Tinh Thần. Vừa vào nhà đã thấy cậu ngủ cũng phải ôm quần áo của Arlos, nhân vật thụ chính cạn lời đưa tay kéo người đang nằm trong quan tài dậy: "Có cần đến mức này không?"

Mục Tinh Thần lẩm ba lẩm bẩm ôm quần áo của Arlos ngồi dậy, "Cậu không hiểu đâu!"

"Tôi không hiểu cái cứt, cậu và anh ta đã kết hôn được mười năm rồi đó. Tôi mẹ nó thấy cậu dính lấy anh ta đến mức thiếu điều bảo anh ta móc cậu lên thắt lưng nữa thôi đấy." Rõ ràng mình cũng đã kết hôn hơn mười năm rồi mà ngày nào cũng bị hai người này xà nẹo nhau nhét cho một họng cơm chó khiến cho nhân vật thụ chính rất phiền muộn, cũng rất lo lắng: "Cậu thân là một ma cà rồng cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ, không thể lúc nào cũng lấy anh ta làm trung tâm như thế được."

Mục Tinh Thần không quan tâm mặc áo sơ mi của Arlos vào, kinh ngạc hỏi: "Tại sao tôi không thể lấy anh ấy làm trung tâm của mình được chứ? Dù sao tôi cũng đâu còn chuyện gì khác để làm nữa đâu."

"Cậu là keo dán sắt 502 à?"

Mục Tinh Thần bị cậu ta chọc đến phì cười.

Nhân vật thụ chính thở dài một hơi, không vòng vo nữa, "Anh ta sắp 40 tuổi rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày phải đi thôi. Bây giờ cậu dính anh ta như vậy thì đến lúc anh ta đi rồi cậu phải làm sao?"

"Tôi sẽ đi cùng anh ấy luôn."

Thấy Mục Tinh Thần vẫn tỏ vẻ thản nhiên như vậy, nhân vật thụ chính lắc đầu không nói thêm gì nữa. Cậu ta không cho rằng Mục Tinh Thần thật sự có thể hạ quyết tâm đi cùng Arlos như vậy. Ma cà rồng muốn chết chỉ có hai cách, một là đói đến chết, hai là đi ra dưới ánh nắng, mà cả hai cách chết này đều vô cùng đau đớn.

Tối đó Arlos về nhà, anh vẫn chưa hay biết chuyện nhân vật thụ chính đến khuyên răn bé cưng nhà mình. Anh vẫn đỗ xe vào hầm như thường ngày, xong xuôi thì đứng yên tại chỗ giang hai tay ra, nhóc ma cà rồng lập tức chạy lạch bạch đến nhào thằng vào trong lòng anh.

Arlos bị nhào đến phải lui về sau hai bước, hai tay thản nhiên đỡ lấy mông của nhóc ma cà rồng, bế cậu chậm rãi đi vào trong nhà: "Bé cưng lại béo lên rồi."

Mục Tinh Thần uốn éo cánh mông trong hai bàn tay nóng rực kia, lẩm bẩm kháng nghị chuyện anh nói mình béo: "Em mà béo thì cũng là do anh đút em ăn hết!"

"Béo một chút mới tốt, sờ mới sướng."

Ngoài miệng anh nói sờ mới sướng nhưng tay thì vẫn mò vào trong quần cậu, lúc sờ đến một mảng da thịt nhẵn nhụi thì khẽ nhướn mày, nhìn nhóc ma cà rồng ngượng chín mặt, cười nhẹ hai tiếng rồi cố ý hỏi: "Bé cưng sao lại không quần lót vậy?"

Mục Tinh Thần ngượng đến không chịu được, trừng mắt nhìn anh một cái, hai mông không nhịn được uốn éo một chút: "Cứ không mặc đó!"

Arlos bật cười, đưa ngón tay cắm vào trong huyệt thịt ướt đẫm kia. Rõ ràng suốt mười năm nay ngày nào cũng sử dụng nhưng bên trong vẫn vừa chặt vừa mềm như cũ, mỗi lần đâm vào vẫn có cảm giác như lần đầu tiên.

Đè nhóc ma cà rồng lên cửa, Arlos ấn cặp mông kia xuống giữa háng mình. Anh vừa cầm dương vật cương cứng cắm vào trong huyệt thịt mềm mại ướt sũng nhưng vẫn căng chặt kia, vừa dịu dàng cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đã chu ra đợi sẵn của Mục Tinh Thần.

Mỗi ngày sau khi tan làm đều phải làm một lần ở trước cửa đã trở thành thói quen của cả hai. Mục Tinh Thần cảm nhận khoái cảm dồn dập ập đến, hai tay ôm lấy mặt của Arlos kết thúc nụ hôn, rên rỉ hừ hừ làm nũng, "Chồng ơi~ Ưm ha...Anh, anh không....A....Không đi làm nữa được không?"

Arlos đâm vào trong điểm mẫn cảm nhất trong huyệt thịt, sự dịu dàng trong đôi mắt màu xanh lam tràn ra như một làn nước ấm: "Được, không đi làm nữa, sau này ngày nào cũng ở bên cạnh bé cưng thôi."

Mục Tinh Thần vui vẻ ôm chặt lấy Arlos hôn. Lúc bị đâm đến cao trào thì lỗ đít co chặt lại, ép đến người đàn ông cùng lên đỉnh với cậu rồi nheo mắt khẽ rên: "Em yêu anh lắm."

"Anh cũng yêu em, bé cưng à."

Kết hôn nhiều năm vậy rồi, Arlos chưa từng thất hứa với Mục Tinh Thần. Anh nhanh chóng kết thúc công việc của mình, dẫn bé cưng yêu dấu của mình đi du lịch khắp nơi.

Trong mấy mươi năm này, những địa điểm xinh đẹp trên khắp thế giới này đều đã được hai người họ đặt chân đến. Nhưng lúc Arlos sắp mất thì hai người lại quay về ngôi nhà mà họ đã sinh sống suốt mấy mươi năm kia.

Arlos nằm trên giường, anh đã không còn thở nổi bao lâu nữa. Đôi mắt anh vẫn chan chứa niềm hạnh phúc sờ sờ tóc của bé cưng trong lòng mình, tất cả những lời muốn nói đều chôn giấu trong tim nhưng lại không muốn nói ra, đó là những ngọt ngào mà chỉ có anh vào bé cưng của mình mới có thể hiểu được.

Mục Tinh Thần nằm trên người của Arlos, hôn lên đôi mắt xanh lam dần mất đi sức sống kia, nhỏ giọng nói: "Chồng ơi, mình cùng ra ngoài phơi nắng đi được không? Cả đời này em chưa từng được phơi nắng bao giờ, em muốn cùng anh đi dưới ánh mặt trời."

Arlos hồi quang phản chiếu nắm chặt lấy tay của Mục Tinh Thần, trong đôi mắt xinh đẹp như chứa được cả một bầu trời sao kia, anh có thể nhìn ra được sự kiên định trước giờ chưa từng có của cậu.

Trái tim đang dần chậm nhịp lại bỗng dưng tựa như bị ai nhéo mạnh một cái, một giọt nước mắt khẽ trượt xuống bên khoé mắt của Arlos, anh thở dốc thản nhiên nói: "Được."

Mục Tinh Thần nhảy cẫng lên, cậu hôn lên môi của Arlos một cái rồi đỡ anh dậy khỏi giường. Cậu dùng hết sức mình cẩn thận đỡ người đàn ông đã yêu mình cả đời này ra khỏi căn phòng tối đen, cười nói với nhân vật thụ chính và ông nội đang đợi trong phòng khách: "Tôi phải đi phơi nắng cùng chồng tôi rồi."

Nhân vật thụ chính ngây ra, hai mắt phức tạp nhìn cậu, "Cậu..."

"Tạm biệt nhé."

Nhân vật thụ chính trơ mắt nhìn hai người họ rời đi, chợt nhớ đến nhiều năm trước mình đã từng xem thường chuyện này, bây giờ cậu ta mới nhận ra mình đã sai lầm thế nào.

Trong mắt của Mục Tinh Thần ngập tràn ý cười hạnh phúc, cậu đỡ Arlos ra khỏi căn nhà mà người đàn ông đã bịt kín mít hết mọi ngóc ngách vì cậu. Tuy là ánh mắt trời chiếu lên người rất đau, nhưng trái tim đã ngừng đập suốt nhiều năm kia giờ khắc này dường như đang được đập lên liên hồi.

"Chồng ơi, chúng ta qua đó ngồi có được không?"

Arlos nhìn về hướng Mục Tinh Thần chỉ, bên đó là một cái xích đu được trang trí rất xinh đẹp. Anh chợt nhớ đến khung cảnh mình đã từng chơi bé cưng của mình trên đó, bật cười ừ một tiếng.

Ánh mặt trời sáng rực khiến cho cả người Mục Tinh Thần đau đớn không thôi, cậu dựa sát cả người vào trong lòng Arlos, mềm giọng nói: "Chồng ơi. Em yêu anh lắm. Thật sự rất yêu anh."

Arlos nhìn nhóc ma cà rồng bị phơi nắng đến mức da thịt dần co rút lại, trong mắt không giấu nổi sự đau lòng. Nhưng anh cũng không bảo Mục Tinh Thần quay lại, bởi vì anh biết sự kiên định của bé cưng nhà mình trong chuyện này vững vàng thế nào.

Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh không muốn bé cưng của mình sẽ không vui.

Vào khoảng khắc cuối cùng, Arlos yếu ớt hôn lên vầng trán của Mục Tinh Thần: "Anh yêu em, bé cưng của anh."