Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 31: Cho em hút một miếng (Thế giới 3 | Ma cà rồng)




Biên tập: Moon Flower

Chỉnh sửa: June

***

"Tạm thời phong ấn tình cảm và một phần ký ức của kí chủ ở thế giới 63. Chúc kí chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mới ~"

Trong gương là chàng trai với mái tóc vàng rực rỡ cùng đôi mắt màu ngọc bích sáng ngời. Không những vậy mà làn da của cậu còn trắng nõn nà, không thấy cả màu máu lẫn nốt mụn nào. Gương mặt xinh đẹp trời ban phối hợp hoàn hảo với nước da trắng sáng, không khác gì một tác phẩm xinh đẹp hoàn mỹ, chẳng qua cậu là người sống.

"Hừm cũng không hẳn, hiện tại mình cũng không tính là người sống nhỉ?" Mục Tinh Thần sờ mái tóc vàng của mình, lại nhẹ nhàng chạm vào con mắt. Cậu không có cảm xúc nào quá lớn đối với việc con ngươi thay đổi màu sắc.

Dù sao trong phần giới thiệu bối cảnh có nói thế giới này là quốc gia phương Tây, nếu muốn hòa nhập đóng vai người qua đường thì màu tóc và màu mắt thay đổi cũng là chuyện bình thường.

"Đúng vậy, thân phận hiện tại của kí chủ là ma cà rồng sa sút ~ không có nhịp tim không phải người sống!"

Không phải người sống nhưng vẫn có thể sống đàng hoàng.

Mục Tinh Thần tò mò đặt tay lên ngực, quả nhiên cậu không cảm nhận được nhịp tim đập, hơn nữa còn phát hiện nhiệt độ cơ thể tương đối thấp, tuy nhiên đây không phải vấn đề gì lớn lao cả. Bây giờ việc cậu khá quan tâm là, đồ ăn phải giải quyết như thế nào?!

"Tôi chỉ có thể uống máu thôi hả?" Thân là người bình thường, cậu vẫn kháng cự với việc hút máu.

"Kí chủ chỉ có thể uống máu, không thể phơi nắng. Nếu cậu xuất hiện dưới ánh mặt trời là sẽ chết mất."

Nghe vậy, Mục Tinh Thần không khỏi phồng má rồi lại hé miệng trước gương, hai chiếc răng nanh bén nhọn xinh xắn liền hiện ra. Sau khi chăm chú thưởng thức, cậu thu răng vào, đau khổ nhớ lại cốt truyện chung vừa nhận được.

Nhân vật thụ chính là một ma cà rồng bình dân, còn Mục Tinh Thần vào vai một ma cà rồng quý tộc qua đường A. Bởi vì sa cơ nên tình cờ quen biết nhân vật thụ chính, sau đó trở thành người lạ quen thuộc sau vài lần gặp gỡ. Nhân vật công chính là con người, rất thành đạt.

Hai nhân vật chính gặp nhau trong một đêm mưa bão, mà hình như đêm đó chính là đêm nay?

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Mục Tinh Thần lập tức nhận được nhiệm vụ chứng kiến cuộc gặp của hai nhân vật chính. Cậu ngừng soi gương, theo chỉ dẫn đi về phía hiện trường, đồng thời than vãn: "Tại sao tôi trở thành ma cà rồng rồi nhưng không thể biến thành dơi bay qua đó cho lẹ?"

"Có lẽ trong mấy thế giới sau thì ma cà rồng có thể biến thành dơi, kí chủ có thể hy vọng."

Sau khi tưởng tượng mình biến thành dơi, Mục Tinh Thần khẽ rùng mình, được rồi được rồi!

Mục Tinh Thần vừa rời khỏi căn nhà nhỏ của mình chưa được một phút thì nhận được cảnh báo nhiệm vụ sắp thất bại, điều này nói rõ hai nhân vật chính chuẩn bị gặp nhau.

Theo lý thuyết, kể từ lúc nhận nhiệm vụ ít nhất có nửa tiếng để thực hiện. Mà lần này nhanh như vậy đã nhận được cảnh báo nhiệm vụ sắp thất bại, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Mục Tinh Thần sợ nhiệm vụ thất bại nên không dám lãng phí thời gian nữa. Cậu vừa chạy vừa thở hồng hộc, cảm giác muốn đột tử đến nơi, tuy nhiên cậu không phải người sống nên không sợ chết.

"Hộc, hộc hộc hệ thống, cơ thể của tôi hộc hộc hộc xảy ra chuyện gì vậy?"

"Lần này kí chủ đóng vai ma cà rồng qua đường, do nghèo túng nên lâu rồi chưa uống máu, vì vậy cơ thể khá hư nhược." Đại khái là đói mốc meo, tiếp tục bổ sung: "Sau này kí chú phải tiếp nhận toàn bộ trạng thái của người qua đường A nữa, mong kí chủ sớm làm quen nha ~"

Để sống lại, dù không quen thì Mục Tinh Thần chỉ có thể ép buộc bản thân phải quen. Nhưng cậu sắp gục ngã rồi, hình ảnh tòa nhà trong mắt cũng sắp nhòe đi. Nếu không nhờ chấp niệm nhiệm vụ thất bại chống đỡ, chỉ sợ bây giờ cậu sẽ ngất tại chỗ.

Mới chỉ chạy ba phút thôi mà Mục Tinh Thần cảm giác như cả thế kỷ: "Tôi, hộc hộc hộc không tăng tốc nổi nữa."

"Xin kí chủ kiên trì!"

Mục Tinh Thần đau đớn và khó khăn bước từng bước theo chỉ dẫn, chạy một hồi bỗng ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào, ngọt đến mức khiến cậu không nhịn được nheo mắt lại. Như hồi quang phản chiếu*, bước chân cậu bỗng tăng tốc chạy về nơi tỏa ra mùi hương kia, ngay cả nhiệm vụ cũng quên hết.

*回光返照: ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời

"Thơm quá đi."

Càng đến gần, mùi thơm ngọt ngào, Mục Tinh Thần càng thở gấp, cậu hít một hơi thật sâu rồi phóng tới chỗ mùi thơm, đó là một người đàn ông đẹp trai cao to cũng có tóc vàng mắt xanh như cậu.

Bản năng thôi thúc khiến Mục Tinh Thần lao vào vòng tay người kia. Đôi tay nhợt nhạt nắm chặt áo của hắn, cậu nhón chân áp sát mũi vào cái cổ thơm phức, si mê hít hà: "Thơm quá đi."

Tự dưng bị một người xa lạ, còn là đàn ông nhào tới, Arlos Gorres nhẹ nhàng nâng tay rồi đặt lên bờ vai kề sát người mình của thiếu niên. Anh định đẩy cậu ra thì lại nghe thấy giọng nói êm ả thanh thúy nhưng yếu ớt khẩn cầu vang bên tai: "Xin hỏi, em có thể hút máu của anh không?"

?

Arlos nhìn Mục Tinh Thần như nhìn một kẻ đần mấy giây, sau đó đẩy cậu ra bằng lực đạo dịu dàng nhưng quyết đoán, chậm rãi phủi phần áo bị vò nhăn nhúm: "Xin lỗi, tôi đang bận."

Mục Tinh Thần bị kích thích khiến hai chiếc răng nanh be bé lộ ra, bởi vì đồ ngọt thơm ngon để ngay trước mắt nhưng không được ăn nên dạ dày cậu liền quặn lại, cậu không thấy đau nhưng rất yếu.

Cậu nhìn chằm chằm rồi đuổi theo: "Chỉ, chỉ một ngụm thôi. Em xin anh, cho em hút một miếng, em đói quá đi mấttttt."

Khi âm cuối ngân dài thì trong đầu vang lên âm báo hoàn thành nhiệm vụ. Mục Tinh Thần bị cơn đói chi phối cuối cùng cũng nhớ tới nhiệm vụ, lúc này cậu mới nhận ra người đàn ông cao lớn toả đầy mùi máu thơm kia là nhân vật công chính.

Nhân vật thụ chính lần theo mùi hương tìm đến nhìn thấy Mục Tinh Thần đứng cạnh đồ ăn mình nhìn trúng, nhíu nhíu mày rồi hơi tiếc nuối xoay người đi mất. Cậu ta không có đam mê tranh đồ ăn với đồng tộc, đến chậm một bước, quá tiếc.

Arlos vô cùng bất đắc dĩ dừng bước, nhìn theo cậu thiếu niên cứ bám theo mình khoảng thời gian rất lâu, dù không kiên nhẫn nhưng giọng của anh vẫn ôn hoà như cũ: "Bé à, em về nhà đi."

Mục Tinh Thần phản bác lại ngay: "Em hai trăm sáu mươi bảy tuổi rồi!"

Đôi mắt đẹp hơn cả ngọc bích dưới ánh đèn đường tràn đầy vẻ nghiêm túc, như thể cậu hai trăm sáu mươi bảy tuổi thật.

Arlos bắt đầu hoài nghi rằng đầu óc cậu bé này có vấn đề, mà cũng đúng thôi, nếu đầu óc bình thường thì sao lại quấn lấy rồi còn đòi hút máu của anh?

Hiểu được điều đó nên Arlo cũng không cố gắng giảng giải gì với Mục Tinh Thần nữa mà lấy điện thoại ra khỏi túi để gọi cảnh sát.

Đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ đó cứ nhìn trân trân anh gọi cảnh sát, còn nói hết sức tủi thân rằng: "Em chỉ xin anh cho em hút có xíu máu, có phải là máu thật của anh đâu, thế mà anh muốn báo cảnh sát bắt em ư?!"

Arlos nhanh chóng tóm lấy Mục Tinh Thần đang định tháo chạy, chạm vào đôi tay lạnh buốt đó khiến anh thoáng sững người, nếu không phải biết đây là một người còn sống sờ sờ, dưới nhiệt độ bàn tay thế này có khi anh đã nghĩ đó là một tảng băng.

"Không báo cảnh sát bắt đâu, tôi chỉ định đưa em về nhà thôi."

Arlos nắm chặt cổ tay Mục Tinh Thần rồi kéo cậu sang vị trí dễ nhìn thấy hơn. Anh cúi đầu nhìn xuống người con trai đang tủi thân, con trai đó mặc bộ quần áo sạch sẽ, ngoài việc có hơi gầy ra thì cậu chăm sóc cũng rất tốt, không hề bị ngược đãi chút nào.

Mục Tinh Thần sắp chết đói đến nơi nhưng đồ ngon ngay cạnh thế mà lại không ăn được, cậu không còn sức vẫy vùng nữa mà tựa vào người Arlos như không có xương sống, ngẩng đôi mắt xinh đẹp của mình lên nhìn, nhẹ giọng cầu xin: "Đi mà, cho em hút một xíu thôi, răng của em sẽ làm anh sướng đó."

Cậu nói xong bèn há miệng ra làm lộ chiếc răng nanh bé bé xinh xinh, tủi thân cam đoan rằng: "Em không cắn anh đâu."

Vốn Arlos cũng không để ý đến những lời nói điên loạn đó của cậu trai này, nhưng chắc là do giọng nói ấy quá đáng thương nên anh vẫn đưa mắt nhìn sang, thấy hai chiếc răng nanh ngọn cũng thoáng sững sờ, phản ứng đầu tiên lại là: "Hai chiếc răng nanh này sắc quá sẽ làm em bị thương đấy, chắc phải nhổ ra thôi."

Mục Tinh Thần nãy giờ còn đang năn nỉ cầu xin Arlos chợt hoảng sợ che miệng mình lại, đôi mắt đẹp đầy vẻ lên án.

Chẳng biết thế nào, Arlos lại hiểu cậu trai ấy muốn biểu đạt điều gì, đại khái có thể là, anh không những đòi báo cảnh sát bắt em mà còn muốn nhổ răng của em sao?

Sự đáng yêu đó khiến Arlos phải cười khẽ một tiếng, dịu giọng trấn an cậu: "Mài đi cũng được, không nhất thiết phải nhổ răng."

Tên nhân vật chính công này! Tàn nhẫn quá!!!!

Còn muốn nhỏ luôn răng ăn cơm của tôi hả?!

Vào giờ phút này, dù máu của Arlos có thơm đến đâu, Mục Tinh Thần cũng đã sợ đến mức mất đi lý trí, yếu ớt giãy giụa lo lắng: "Anh, thả em ra, em sẽ không hút máu của anh nữa."

Vì đã báo cảnh sát nên Arlos không có khả năng để cậu chạy trốn. Anh dễ dàng nhốt cậu bên cạnh mình mà không tốn nhiều công sức, cho đến khi cảnh sát đến, sau khi giao cậu rồi giải thích ngắn gọn thiếu niên dây dưa với anh khả năng đầu óc có vấn đề, lúc đó anh mới dứt khoát xoay người bỏ đi.

Sau khi tốn nhiều thời gian chứng minh với cảnh sát mình không có vấn đề, cũng không cần trợ giúp, Mục Tinh Thần mới thành công thoát thân.

Chẳng những không hút được máu mà còn suýt nữa bị bắt, Mục Tinh Thần không khỏi ủ rũ trở về căn nhà cũ ọp ẹp, toàn thân bất lực gian nan bò vào quan tài xập xệ ở chính giữa: "Nếu tôi cứ nhịn đói vậy liệu có chết đói không?"

"Có chứ. Kí chủ sẽ càng ngày càng suy yếu, cuối cùng trở thành ma cà rồng ốm nhách, sau đó chết ngắc."

Mục Tinh Thần bị miêu tả của hệ thống hù, tủi thân lau nước mắt: "Nhưng máu mấy người khác thúi quá, có mỗi Arlos là thơm thôi."

Nhưng Arlos vốn dĩ là một tên xấu xa, không chỉ báo cảnh sát bắt cậu mà còn bảo cậu tâm thần. Đáng sợ hơn anh ta còn đòi bẻ gãy hai cái răng nanh của cậu nữa kìa!

Nghĩ ngợi một hồi liền tuyệt vọng: "Huhuhu, tôi không dám tìm anh ta đâu, tôi sợ lắm."

Hệ thống đành giúp cậu bày kế: "Hay là kí chủ thử cố gắng thêm, cứ cách một tiếng lại đi hỏi hắn có bằng lòng cho cậu hút máu không. Không chừng về lâu về dài hắn bị tâm ý cậu đả động thì sao."

"Còn cách nào nữa không?"

"Còn, kí chủ đánh bại hắn, cưỡng ép hút máu."

Mục Tinh Thần: "Vậy chọn cách đầu tiên đi." Cái thân thể đi ba bước thở hồng hộc này của cậu, ngay cả tay của Arlos còn không xê dịch nổi chớ nói chi là đánh bại anh ta, quả thực là ảo tưởng sức mạnh.

Ma cà rồng cũng cần ngủ và nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ Mục Tinh Thần kiểm tra rèm cửa, xác nhận không có ánh sáng mặt trời chiếu vào mới đói cồn cào chìm vào giấc ngủ.