Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 19: Chưa từng thấy ai nũng nịu như thế




Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June

Hơn năm giờ sáng, Mục Tinh Thần đã làm sẵn ám chỉ tâm lý cho mình rằng phải dậy sớm. Cậu mở choàng mắt, híp mắt nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người mấy phút mới dần dần thanh tỉnh, sau khi quay đầu phát hiện mình đang ở trong ngực Phó Tẫn, vẻ mặt ít nhiều có chút buồn rầu.

Không cần đoán, nhất định là đêm khuya sau khi cậu ngủ say đã tự mình lăn vào ngực Phó Tẫn, may là Phó Tẫn ngủ khá sâu, nếu không cậu đã sớm bị phát hiện.

Ôm ấp ấm áp khiến người ta muốn khóc làm Mục Tinh Thần lưu luyến không rời lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ, nhưng cậu không dám ngủ tiếp, trời sắp sáng hẳn đến nơi, nếu không quay lại nệm trên đất thì Phó Tẫn tỉnh đến nơi.

"Thật không muốn thức dậy mà."

Mục Tinh Thần thở dài, níu lấy quần áo Phó Tẫn, không ngừng cọ xát lên lồng ngực lửa nóng của hắn, xong xuôi mới thận trọng duỗi tay cầm lấy cánh tay đặt bên hông mình, muốn dời nó xuống khỏi hông.

Nhưng không biết có phải do Phó Tẫn đang ngủ hay không, động tác này không những không thể lấy cánh tay trên lưng ra mà còn bị ôm càng chặt hơn, đôi chân dài nặng trực tiếp đè lên, gắt gao giam cậu trong ngực không thể động đậy.

Động tác giãy giụa rất nhẹ của Mục Tinh Thần dừng cứng ngắc khi cảm giác có vật cứng đè vào đùi, sau khi nhận ra đó là gì, gương mặt nhỏ bằng bàn tay trắng nõn tinh xảo nháy mắt hoàn toàn đỏ bừng: "Anh, anh Phó?"

Đợi nửa ngày không thấy có phản ứng gì, Mục Tinh Thần bị vật cứng chọc vào đùi xấu hổ cực kỳ. Sau khi xác nhận đó là phản ứng sáng sớm bình thường của Phó Tẫn, cậu liền giãy tay ra khỏi ngực hắn, động tác tay rất nhẹ nâng đôi chân dài đè trên người mình lên, chưa kịp dùng sức dịch có đi thì Phó Tẫn đang ôm cậu bỗng xoay người một cái.

Người đàn ông một mét tám mươi chín, mặc quần áo nhìn gầy cởi quần áo có thịt. Sức nặng kia là thật, giờ phút này gần như không hề khắc chế hoàn toàn đè người dưới thân, khí thế cường đại và cảm giác áp bách làm Mục Tinh Thần không tự chủ thả nhẹ hô hấp.

Trước, hai ngày trước đâu có như thế này đâu!

Thôi xong, nếu như bị Phó Tẫn phát hiện nửa đêm cậu bò lên giường, sau này không cho cậu đi theo thì làm sao giờ?

Mục Tinh Thần vừa nghĩ tới việc Phó Tẫn không cho cậu đi theo, một mình mình phải đối mắt với zombie đáng sợ, sắp hít thở không thông, hốt hốt hoảng hoảng dùng cả tay chân đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra.

Giày vò đến đổ một tầng mồ hôi mỏng trên trán, người đàn ông vẫn đè trên người cậu như cũ, đồng thời có lẽ do động tác giãy dụa của cậu chọc người đàn ông đang ngủ, hai cánh tay đều bị bàn tay nóng bỏng chụp chặt, không còn đường sống để cựa quậy nữa.

Mục Tinh Thần thật sự giãy không ra, mắt đầy tuyệt vọng, đầu hơi nghiêng là có thể đụng vào khuôn mặt tuấn tú đang vùi ở cổ. Cậu không dám nghiêng đầu, ánh mắt rời rạc nhìn chằm chằm trần nhà, nghe tiếng gào thét cuồng loạn của zombie ngoài đường phố, cơn buồn ngủ lại từ từ ập đến.

Hay là quên đi? Dù sao cũng không giãy ra, còn không bằng ngủ ngon thêm một hồi, về phần sau khi Phó Tẫn tỉnh dậy phát hiện cậu bò lên giường thì tỉnh ngủ nói sau. Mục Tinh Thần tự an ủi bản thân trong lòng như vậy rồi mặc kệ bản thân ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, Phó Tẫn mở to mắt chậm rãi ngẩng đầu, trong con mắt đen như mực đè nén cảm xúc phức tạp và điên cuồng, hắn nâng một tay phủ lên con mắt hơi rung của Mục Tinh Thần, lạnh lùng cảm nhận hạ thân bộc phát dục vọng, cả người đều chìm vào trong cảm xúc hỗn loạn và hắc ám.

Thế mà hắn nổi lên phản ứng với thằng nhóc hàng xóm, còn khí thế hung hăng hoàn toàn không cách nào áp chế.

Mục Tinh Thần đã ngủ, không biết người đàn ông đang đè ở trên đang trải qua quá trình tâm lý như thế nào, cậu bị đè không thoải mái, lẩm bẩm giãy dụa: "Nặng."

Cơ thể Phó Tẫn hơi cứng, ánh mắt nhìn Mục Tinh Thần càng ngày càng sâu nặng, môi mỏng đã mím thành một đường cong cực kỳ không dễ chọc, nhưng âm điệu mềm nhũn nũng nịu kia vẫn như là chiếc lông vũ, không nói gì với hắn đã gãi từ trên xuống dưới, khiến tim dường như cũng ngứa theo.

Mục Tinh Thần trong lúc ngủ mơ cũng không thể thoát khỏi người đàn ông nên uất ức cực kỳ, đáng thương cam chịu tùy cho người đàn ông đè ép, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện âm thanh lẩm bẩm thể hiện sự bất mãn của mình.

Dục vọng của Phó Tẫn bị tiếng hừ hừ mềm nhũn kia làm khó tiêu, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, giọng nói hơi khàn phun ra hai chữ mang theo lệ khí: "Ngậm miệng!"

"Nặng."

Vẫn rầm rì không yên, chưa từng thấy ai nũng nịu như thế.

Phó Tẫn phiền không chịu được, vén chăn xuống khỏi người Mục Tinh Thần, phát hiện mình vừa ra khỏi ổ chăn, thằng nhóc hàng xóm phiền phức tinh chuyển thế này liền tủi thân cực kỳ, ôm gối đầu hắn vừa ngủ qua cọ xát, tà hỏa vừa vất vả đè xuống lại vèo vèo vèo vọt xuống bụng dưới.

Hắn không muốn thừa nhận mình bị thằng nhóc hàng xóm cùng giới câu dẫn đến dục hỏa đốt người, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tẫn bình tĩnh, bước nhanh đến ban công, không quay đầu lại nhảy xuống từ ban công.

Hiện tại trời còn chưa sáng, trên đường phố ít có vết tích con người hoạt động, Phó Tẫn vừa nhảy từ ban công dẫn tới sự chú ý của vô số zombie. Hắn lạnh mặt xông vào trong bầy zombie, vô số nhũ băng trút xuống, không đến nửa giờ, zombie trên quãng đường này gần như bị dọn dẹp sạch sẽ.

Phó Tẫn đứng giữa đống xác zombie, tâm trạng tốt hơn một chút, ánh mắt lạnh lùng quét về phía người đang lặng lẽ thò đầu ra ở góc rẽ: "Cút."

Đối phương kinh ngạc nhưng nhanh chóng thò đầu ra, thận trọng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy anh giết zombie nhưng không lấy tinh hạch, cái đó, mấy ngày nay anh không nghe phát thanh sao? Trong đầu zombie có một loại tinh hạch có thể cung cấp năng lượng cho người có dị năng, nếu anh không bổ sung năng lượng chẳng mấy chốc sẽ mệt lả."

Quả thật cơ thể có cảm giác bị tiêu hao, Phó Tẫn nhíu mày không nói chuyện.

Đối phương lập tức móc một viên tinh hạch giống thủy tinh trong túi ra: "Thứ này móc từ đầu zombie, người có dị năng đều có thể hấp thu, anh muốn nhìn thử không?"

"Không."

Trên thực tế nháy mắt đối phương lấy tinh hạch ra, tinh thần lực dò xét của Phó Tẫn đã cảm nhận được năng lượng dồi dào trong viên tinh hạch kia, hẳn là đối phương nói thật.

"Cần tôi giúp anh lấy tinh hạch không? Cho, cho tôi hai viên tinh hạch làm thù lao là được."

Phó Tẫn không từ chối, từ trong lời nói của đối phương hắn đã hiểu ra mấy ngày qua mình đã bỏ lỡ rất nhiều tin tức, giữ người này lại nói vài lời cũng không tệ.

Trong lúc Phó Tẫn và người có dị năng kia thu thập tinh hạch, Mục Tinh Thần đang ngủ say thật sự bị nhiệm vụ mới nhắc nhở đánh thức. Cậu kéo màn cửa lên, phòng ngủ vẫn là một vùng tăm tối, nhất thời cậu không kịp phản ứng.

"Ký chủ! Nhân vật công thụ chính sắp gặp nhau! Cậu không đi chứng kiến sẽ bỏ lỡ nhiệm vụ thứ nhất mất!"

Mục Tinh Thần lập tức giật mình tỉnh lại, hoàn toàn thanh tỉnh: "Nhanh như thế đã đến rồi?!"

Nhiệm vụ sắp đến, Mục Tinh Thần không lo nổi mặc quần áo giày bít tất, chỉ mặc cái áo ngủ không dày và dép lê liền chạy ra ngoài, bàn ăn chặn cửa vì bị zombie va chạm mãnh liệt mấy ngày nay đã lùi về sau rất nhiều, cậu mở một khe ở cửa, sốt ruột chạy ra ngoài.

Đương nhiên hiện tại cậu dám đi ra ngoài là vì hệ thống đã xác nhận tạm thời không có zombie mới dám ra ngoài, nếu không phải muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn cậu sẽ không ra ngoài.

Nhắc nhở nhiệm vụ trong đầu đã vang cảnh báo, Mục Tinh Thần gấp rút phi nước đại theo chỉ dẫn của nhiệm vụ, cuối cùng cũng chạy tới được hiện trường lúc nhân vật thụ chính xuất hiện.

Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Mục Tinh Thần thở hổn hển bình tĩnh lại, bấy giờ mới cảm giác được rét lạnh và sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy xác zombie máu thịt be bét trên đất. Cậu không dám một mình chạy về nhà, chỉ có thể cố nén buồn nôn chạy nhanh đến bên cạnh Phó Tẫn, vươn tay nắm vạt áo người đàn ông: "Anh Phó, em tưởng anh đi rồi."

Ánh mắt Phó Tẫn lạnh lùng nhìn Mục Tinh Thần quần áo phong phanh chạy tới mặt đỏ đến mang tai, thấy dép lê của cậu dính không ít máu bẩn của zombie, lông mày hắn nhíu lại.

"Quay về."

Ngón tay Mục Tinh Thần nắm vạt áo hắn siết thật chặt, vội vàng nói: "Em muốn về cùng anh."

Phó Tẫn mím môi, dường như đang gắng sức nhẫn nại tâm tình nào đó.

Cộng thêm người đàn ông trả lời Phó Tẫn lúc đầu, bên cạnh nhân vật thụ chính còn có ba người hai nam một nữ. Hiện tại có năm người tính cả nhân vật thụ chính, họ đều nhìn ra Mục Tinh Thần chỉ là người bình thường không có dị năng, đối với nguyên nhân Phó Tẫn rõ ràng có dị năng mạnh như vậy lại không thông tin tức ở lại đây đã hiểu rõ.

Nhân vật thụ chính cười cười: "Chào hai người, tôi tên Chu Hiểu Diệp, là dị năng giả song hệ dị năng chữa trị và không gian, người hợp tác với tôi đều là người có dị năng, nếu hai người đồng ý thì có thể đi cùng chúng tôi tới thành phố Z." Nói đến đây cậu ta nhìn Mục Tinh Thần: "Đi chung với chúng tôi mà nói sẽ an toàn hơn cho người bình thường."

Mục Tinh Thần cũng hơi muốn đến thành phố Z nơi lánh nạn trong loa phát thanh xem một chút. Mặc dù đi theo Phó Tẫn rất an toàn nhưng cậu thật sự sợ một lúc nào đó làm Phó Tẫn không vui sẽ bị hắn vứt bỏ, đến lúc đó thật sự kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Đến nơi lánh nạn rồi, tốt xấu gì có lực lượng chính quy bảo vệ chứ ha?

Nhưng mặc kệ trong lòng có ý kiến, Mục Tinh Thần không mở miệng, nắm vạt áo Phó Tẫn dính sát lấy hắn, muốn hấp thụ chút ấm áp từ trên người hắn, bên ngoài thật sự lạnh lẽo quá đi.

"Hay là về nhà trước? Em trai anh là người bình thường, mặc ít như vậy sẽ bị tổn thương do giá rét."

Lông mày Phó Tẫn không buông lỏng, lạnh mặt nhìn Mục Tinh Thần, quay người đi về hướng nhà. Mấy người Chu Hiểu Diệp không biết ý của hắn, có chút khó khăn đứng tại chỗ, không biết có nên theo sau không.

Ngược lại Mục Tinh Thần đi theo Phó Tẫn hai bước vẫy tay với bọn họ: "Mau tới đây, anh Phó không từ chối nghĩa là đồng ý đó."

Phó Tẫn bị Mục Tinh Thần nói toạc tâm tư ra bước chân hơi khựng lại, không nói gì tăng nhanh bước chân.

Mục Tinh Thần mặc đồ ngủ đi ra ngoài lắc lư một vòng bị rét không nhẹ, lúc trở về phòng mặc quần áo thì ngón tay đã sắp cứng ngắc. Đợi đến khi cậu trở lại phòng khách, bất ngờ phát hiện phòng khách đã đốt một đám lửa: "Oa, mấy người có người là dị năng giả hệ hỏa à?"

Nữ dị năng giả duy nhất trong đoàn của nhân vật thụ chính cười gật gật đầu: "Là tôi."

Mục Tinh Thần tới gần đám lửa kia, hâm mộ cảm thán: "Tốt quá đi, lúc nào cũng có thể nhóm lửa, lạnh nữa cũng không sợ."

"Dị năng giả chúng tôi không sợ lạnh."

"Thật là hâm mộ." Mục Tinh Thần càng hâm mộ hơn, từng bước dịch đến bên cạnh Phó Tẫn ngồi một mình trên ghế sa lon, nhìn vị trí trống không lớn bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó, em có thể ngồi đây không?"

Phó Tẫn không mở miệng, Mục Tinh Thần coi như hắn đồng ý, nhanh chóng chen vào ngồi giữa hắn và tay vịn ghế sô pha, dán chặt lấy cơ thể Phó Tẫn, cảm nhận cảm giác an toàn bao trùm.

Thật ra khoảng cách như vậy đã quá thân mật nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Phó Tẫn cũng không đuổi Mục Tinh Thần đi, im lặng mặc kệ hành động của cậu.

Ở đây đều là dị năng giả, trò chuyện giết thời gian rất dễ bỏ qua người bình thường như Mục Tinh Thần, may là Mục Tinh Thần cũng không thấy chán hay xấu hổ, sưởi ấm đầu tựa trên bờ vai Phó Tẫn, thoải mái lại bắt đầu buồn ngủ.

Phó Tẫn vẫn luôn nhìn ngọn lửa thiêu đốt ở giữa kia nhưng trong lúc vô tình một phần tinh thần lực đã vây quanh người nhóc hàng xóm thơm mềm từ lâu, bất động thanh sắc vây người trong phạm vi lãnh địa của mình. Đây là hành vi tiềm thức, mà hành động như vậy rõ ràng khiến bản thân Phó Tẫn rất khó chịu.

Lúc không cười khuôn mặt tuấn tú vốn đã rất dữ, do nguyên nhân tâm trạng bực bội mà trông càng dữ hơn.

Mấy người Chu Hiểu Diệp đang nói chuyện đều im lặng ngậm miệng, một lúc sau mới hỏi: "Còn chưa hỏi tên hai người, có thể thuận tiện giới thiệu chút không?"

"Không tiện."

Mục Tinh Thần còn chưa ngủ, nghe thấy câu trả lời lạnh băng của Phó Tẫn, cậu nghĩ đến sau này chắc chắn sẽ đi cùng đám nhân vật thụ chính đến nơi tị nạn ở thành phố Z, bọn họ cũng đều là dị năng giả, người bình thường mình đây vẫn nên tạo chút quan hệ tốt với bọn họ, lên tinh thần cười trả lời: "Tôi tên Mục Tinh Thần, anh ấy tên Phó Tẫn."

Mục Tinh Thần không chú ý lúc cậu cười với bọn Chu Hiểu Diệp, tinh thần lực vờn quanh bên cạnh bỗng co rút một chút.

Chủ nhân tinh thần lực lạnh mặt, không được tự nhiên hừ lạnh trong lòng: Cười cái rắm.