Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 14: Cản trở tôi nhìn vợ




Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: Thỏ

Sau đó Thẩm Ngộ Thành cẩn thận lau sạch cho Mục Tinh Thần đã khóc đến thảm thương, phát hiện đùi non mềm bị mình chơi sưng đỏ, thậm chí sắp trầy da, hắn hiếm khi sinh ra cảm xúc hối hận.

Vừa nãy quả thật hơi không khống chế được, không nên làm mạnh như vậy.

"Có đau không?"

Mục Tinh Thần mở rộng hai chân nằm trên bàn tùy ý nam nhân kiểm tra, vành mắt hồng hồng, chân run lên vì hô hấp cực nóng của hắn, tủi thân không chịu được: "Đau chết mất!"

Thầm Ngộ Thành xích lại gần nhẹ nhàng hôn lên vùng da bị sưng đỏ kia, bắt đầu suy nghĩ lại hành vi của mình, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện nếu lại xảy ra lần nữa, hắn vẫn sẽ mất khống chế. Chỉ có chính hắn biết vừa nãy bé cưng vừa khóc vừa gọi hắn là chồng có bao nhiêu mê người.

Thẩm Ngộ Thành lấy thuốc mỡ ra cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi em, lần sau tôi sẽ nhẹ hơn."

"Không có lần sau!"

Nghe thấy Mục Tinh Thần thở phì phò trả lời, Thẩm Ngộ Thành cười mặc quần vào cho cậu, ôm người từ trên bàn vào trong ngực, không đáp lại câu nói này của cậu mà bảo: "Không ra ngoài ăn, tôi gọi người mang vào."

Mục Tinh Thần đang đau do bị quần mài lên chỗ sưng đỏ vội ngẩng đầu, khóe mắt còn vương giọt nước mắt do đau đớn: "Tôi không ăn! Tôi muốn về nhà."

Thẩm Ngộ Thành xoa tóc cậu, nhìn đôi mắt chứa đầy oan ức kia, giọng điệu lạnh nhạt từ chối: "Không được."

Mục Tinh Thần trợn tròn mắt: "Tại sao chứ!"

"Ngoan, buổi tối sẽ đưa em về."

"Bây giờ tôi phải về nhà." Mục Tinh Thần giãy dụa muốn xuống khỏi người Thẩm Ngộ Thành, nhưng chân cậu vốn đau, sức lực cũng không phải đối thủ của Thẩm Ngộ Thành, dễ dàng bị nắm eo giam vào trong ngực.

Giãy dụa một lát khiến chân mình càng giãy càng đau Mục Tinh Thần đành từ bỏ, bổ nhào đến hung hăng cắn lên vai Thẩm Ngộ Thành, ậm ờ không rõ mắng hắn: "Cầm thú, hạ lưu, không phải người!"

Bàn tay Thẩm Ngộ Thành khẽ vuốt ve gáy Mục Tinh Thần, cười khiến lồng ngực hơi rung rung, hắn nói: "Đợi lát nữa còn phải họp, đừng để lại quá nhiều nước."

Mục Tinh Thần cắn bả vai Thẩm Ngộ Thành cách quần áo, âm thanh rầu rĩ không vui mơ hồ không rõ truyền đến: "Chuyện đâu có liên quan gì tới tôi!"

Cậu cố ý làm trái lại, nghĩ muốn để lại càng nhiều nước bọt trên chiếc áo vest nhìn là biết cực kỳ đắt đỏ này. Nhưng nhớ đến một lát nữa Thẩm Ngộ Thành đi họp, trên bộ vest có vệt nước bị những người khác nhìn thấy, người khác sẽ có thể đoán được bọn họ mới làm loạn trong văn phòng liền hốt hoảng vội vàng nhả ra.

Thậm chí còn rút khăn giấy cẩn thận lau lau vị trí bị nước bọt thấm ướt.

Càng lau càng tủi thân, con mắt xinh đẹp nhìn Thẩm Ngộ Thành, lên án nói: "Lát nữa người khác vào phát hiện hồi nãy... Làm sao bây giờ!"

Thẩm Ngộ Thành cực kỳ yêu thích dáng vẻ uất ức dụ người của cậu, tuy trong lòng còn muốn dọa cậu một chút, nhưng sợ thật sự dọa người chạy nên đành kiềm chế sự xấu xa đang trỗi dậy, trấn an nói: "Sẽ không ai phát hiện đâu."

Vừa dứt lời liền vang lên tiếng gõ cửa, Mục Tinh Thần bị dọa liền muốn xuống khỏi người Thẩm Ngộ Thành, lại bị hắn ôm chặt, cậu không còn cách nào đành phải giấu mặt mình vào trong ngực Thẩm Ngộ Thành trước khi có người mở cửa bước vào, cũng cầu mong người bước vào không phát hiện dấu vết bọn họ làm loạn khi nãy.

Nhưng... Nhưng làm loạn trên bàn làm việc, thật sự sẽ không bị phát hiện chứ?

Thẩm Ngộ Thành có lau sạch vết tích trên bàn không? Khăn giấy chùi tinh dịch vừa nãy có giấu kỹ chưa? Bị phát hiện thì làm sao bây giờ?

Trong đầu Mục Tinh Thần rối bời, hơi thở căng thẳng hỗn loạn, ngay cả người rời khỏi văn phòng rồi cũng không phát hiện. Sau khi Thẩm Ngộ Thành nhắc nhở mới dám quay đầu, nháy mắt bị một bàn tràn đầy mỹ thực và bánh bao thịt hấp dẫn, cậu không cố chấp với đồ ăn ngon và cái bụng của mình, ngồi trong ngực Thẩm Ngộ Thành thoải mái ăn no mới dừng lại.

Thẩm Ngộ Thành nói buổi tối sẽ đưa Mục Tinh Thần về, thật sự dẫn người theo bên cạnh cả ngày, mãi đến chín giờ tối mới tự mình lái xe đưa người về nhà, sờ sờ tai cậu, trầm giọng nói: "Ngủ sớm một chút."

"... Ừ." Sao anh biết nhà tôi ở đâu?!

"Nhớ tôi thì gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được." Thẩm Ngộ Thành xoa xoa tóc Mục Tinh Thần, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ rực kia: "Đi vào đi."

Nụ hôn đơn thuần không gợi tình khiến Mục Tinh Thần khó mà chống đỡ, hốt hốt hoảng hoảng nhìn Thẩm Ngộ Thành một chút rồi dùng tư thế mất tự nhiên xoay người chạy về nhà.

Về đến phòng, Mục Tinh Thần đỏ bừng mặt cởi quần, lấy thuốc mỡ Thẩm Ngộ Thành kín đáo cho cậu, bôi thuốc cho bắp đùi sưng đỏ. Cậu nằm trên giường nghĩ lại hôm nay gần như trải qua trên người Thẩm Ngộ Thành, ráng đỏ nháy mắt lan đến tận mang tai.

"Hệ thống, tôi còn phải đợi ở đây bao lâu?"

"Đợi kịch bản đi đúng hướng là có thể rời khỏi đi tới một thế giới nha."

Mục Tinh Thần không hỏi khi nào kịch bản mới có thể đi đúng hướng, dù sao hiện tại cậu đã cướp sạch phần diễn của nhân vật thụ chính rồi, có trời mới biết thế giới sẽ tự động bổ sung đầy đủ kịch bản như thế nào.

Sau này nhất định nhất định, nhất định phải cẩn thận một chút, giữ khoảng cách với Thẩm Ngộ Thành!

Mục Tinh Thần tự thề ở trong lòng, lấy điện thoại đang kêu ong ong ra, cuộc gọi tới: Chồng.

...

Cậu mơ hồ nhớ rõ ghi chú này là do Thẩm Ngộ Thành thừa dịp cậu bị hôn choáng váng, tự mình ghi vào.

"Hạ lưu!" Mục Tinh Thần đỏ mặt cúp điện thoại, đổi ghi chú thành Cầm thú, đợi 'Cầm thú' gọi điện lại lần nữa mới hài lòng nhận cuộc gọi.

Thời gian nói chuyện điện thoại không dài, sau khi Thẩm Ngộ Thành bảo sáng mai sẽ đưa cậu đến trường nhưng bị từ chối, sau đó bị Mục Tinh Thần không cao hứng cúp điện thoại, đến mức ngày hôm sau cố ý dậy sớm muốn tránh đi nhưng vẫn nhìn thấy Thẩm Ngộ Thành, trên mặt Mục Tinh Thần gần như viết đầy ba chữ không hề vui.

"Bé cưng, lên xe."

"Tôi có thể tự đi học..." lời chưa nói xong đã bị người đàn ông cưỡng ép ôm lên xe, Mục Tinh Thần buồn bực: "Không phải tối qua tôi đã nói tôi tự đến trường à!"

Thẩm Ngộ Thành xưa nay không ăn gì trên xe, vẻ mặt bình tĩnh lấy bữa sáng còn nóng hổi đưa đến trước mặt Mục Tinh Thần đang hờn dỗi: "Ăn sáng trước."

Mùi thơm thức ăn bay vào mũi, Mục Tinh Thần không tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt, ngoài miệng vẫn quật cường từ chối: "Tôi không muốn ăn."

Thẩm Ngộ Thành nhíu mày: "Không ăn?"

Mục Tinh Thần ngẩng đầu nhìn đôi mắt Thẩm Ngộ Thành, không biết vì gì mà nhìn ra được một tia nguy hiểm trong ánh mắt hắn, luôn cảm thấy nếu lại trả lời không ăn sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Nghĩ đến tính tình bá đạo của người này, Mục Tinh Thần không có cốt khí thay đổi chủ ý: "Tôi ăn."

"Ngoan."

Trên đường đi Mục Tinh Thần đều hồi hộp căng thẳng, may là hôm nay Thẩm Ngộ Thành coi như đứng đắn. Ngoại trừ trước khi xuống xe ôm cậu hôn hôn liếm liếm bên ngoài một hồi, còn lại không hề động tay động chân.

"Tinh Thần, buổi sáng tốt lành."

Mục Tinh Thần vừa đưa mắt nhìn xe của Thẩm ngộ Thành rời đi bỗng cứng đờ, hơi chột dạ quay người chào hỏi với Lục Cẩm: "Buổi sáng tốt lành."

Lục Cẩm im lặng hai giây, nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua cậu ổn chứ?"

"Ổn!" Mục Tinh Thần lúng túng giảm âm lượng, lắp ba lắp bắp trả lời: "Rất, rất ổn."

"Vậy là tốt rồi, cả ngày hôm qua cậu không đến trường học, tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì."

Mục Tinh Thần lúng túng cười hai tiếng, không trả lời vấn đề này.

Rất, rất chột dạ!

May là có lẽ Lục Cẩm nhìn ra cậu xấu hổ, cười dời chủ đề, sự chột dạ căng thẳng của Mục Tinh Thần cũng từ từ giảm đi, chỉ là mỗi lần Thẩm Ngộ Thành gọi điện cho cậu hoặc nhắn tin, cậu vẫn không nhịn được chột dạ.

Được Thẩm Ngộ Thành đưa đón một tuần, Mục Tinh Thần đã quen với sự tồn tại của hắn, cậu bưng khuôn mặt nóng hổi, mấp máy đôi môi đỏ vừa bị hung hăng yêu thương: "Hệ thống, tôi đây có tính là cạy góc tường của nhân vật thụ chính không?"

"Đương nhiên không tính, ở cùng nhân vật công chính chẳng qua chỉ là kịch bản ban đầu, hiện tại những âm mưu đó đều chưa xảy ra đâu."

Có hệ thống an ủi, Mục Tinh Thần thoáng an tâm, đỏ mặt trả lời tin nhắn của Thẩm Ngộ Thành rồi mới nhỏ giọng thì thầm: "Nhiều ngày qua không nhận được nhiệm vụ mới."

Kết quả buổi tối Mục Tinh Thần còn đang nghi ngờ không có nhiệm vụ mới, ngày hôm sau đã nhận được nhiệm vụ mới, bảo cậu đi quán cà phê nào đó chứng kiến nhân vật công thụ chính gặp nhau.

Mục Tinh Thần nhìn chằm chằm nhiệm vụ mới mấy giây, không hiểu sao có hơi không vui. Cậu bỏ điện thoại vào túi, đội mũ đón xe đi đến quán cà phê nhiệm vụ chỉ định, nhanh chóng theo hướng dẫn tìm thấy Thẩm Ngộ Thành đang gọi điện thoại.

Tìm chỗ ngồi cách Thẩm Ngộ Thành khá xa, Mục Tinh Thần gọi ly cà phê, nằm sấp trên bàn không nháy mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngộ Thành.

Người này... Ngoại hình thật dễ nhìn, chỉ là lúc không cười nhìn thật sự lạnh lùng khó tiếp cận.

Dò xét trắng trợn nơi xa khiến Thẩm Ngộ Thành nhíu nhíu mày, ánh mắt không vui đảo qua, chỉ thấy một cái đầu đội mũ vùi trên bàn. Dù không thấy mặt, nhưng hắn gần như trong nháy mắt xác định thân phận của người này.

Không vui trong mắt rút đi như thủy triều, Thẩm Ngộ Thành cong ngón tay, bất động thanh sắc gõ bàn một cái: "Cứ vậy đi." Dứt lời cúp điện thoại.

"Hắn còn nhìn tôi không?"

"Không nhìn."

Có được câu trả lời khẳng định của hệ thống, Mục Tinh Thần nhẹ nhàng thở phào, ngẩng gương mặt đỏ bừng tiếp tục nhìn Thẩm Ngộ Thành, thấy hắn vẫn luôn nhìn sang hướng sát vách, không khỏi quay đầu nhìn một chút, liền thấy một... cô gái xinh đẹp?

Ánh mắt Thẩm Ngộ Thành nhìn thoáng qua hướng Mục Tinh Thần thật nhanh, chú ý thấy cậu tức giận lấy điện thoại ra, nín cười rũ mắt xuống, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm điện thoại mình để trên bàn.

Quả nhiên, màn hình sáng lên.

Bé cưng: .

Thẩm Ngộ Thành như cười mà không cười nhìn cái dấu chấm trong kia mấy giây, chậm rãi bưng ly lên nhấp một ngụm cà phê, không cầm điện thoại trả lời.

Thấy Thẩm Ngộ Thành rõ ràng nhìn thấy tin nhắn lại không trả lời, Mục Tinh Thần vừa tức giận vừa tủi thân, nhỏ giọng lên án với hệ thống: "Hắn nhìn gái đẹp không thèm đáp lại tin nhắn của tôi."

Hệ thống: "..." Ký chủ ngốc của tôi ơi.

Lục Cẩm còn chưa tới, một người khác cũng tính là nhìn quen mắt tới trước.

"Kẹt xe kẹt xe."

Thẩm Ngộ Thành liếc nhìn Tề Đan, nói: "Cậu đổi chỗ."

"?" Mặt Tề Đan đầy vẻ câm lặng, vừa đổi sang ngồi chỗ bên cạnh vừa hỏi: "Đổi chỗ nào?"

Hình bóng Mục Tinh Thần nơi xa lại xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Ngộ Thành mới thu tầm mắt lại, uống cà phê thản nhiên nói: "Cản trở tôi nhìn vợ."

"... Đệt?" Sắc mặt Tề Đan như bị sét đánh, nhanh chóng nhìn về hướng Thầm Ngộ Thành vừa nhìn qua, không nhìn ra gì hết: "Cậu chơi tôi đấy à?"

"Đồ."

Tề Đan đặt hộp lên bàn, ánh mắt còn đang không ngừng quét qua hướng Thẩm Ngộ Thành vừa nhìn: "Thật sự có hả?"

"A."

Nghe ra ý trào phúng trong tiếng cười này, Tề Đan im lặng: "Móa, con mẹ nó ông thật sự thoát FA rồi hả? Là ai? Sao không gọi tới ngồi chung?"

Đáy mắt Thẩm Ngộ Thành có ý cười, nghĩ đến vừa rồi nhận được dấu chấm tròn thứ hai, ý cười ở đáy mắt càng sâu, nhìn về hướng cô gái đẹp hồi nãy bị Mục Tinh Thần chú ý tới, cười nói: "Kiểu cậu thích."

"Thích cái rắm, hiện tại tôi còn thích cậu bé xinh đẹp hơn." Vừa mới dứt lời liền thấy một cậu bé xinh đẹp bưng cà phê đi về phía bên này, dáng vẻ còn có hơi quen mắt.

Chỉ cho là hồi trước mình từng gặp đối phương mới có thể thấy quen mắt, Tề Đan một phát bắt được cổ tay cậu bé, lộ ra nụ cười chiêu bài của mình: "Cậu xinh trai tên gì vậy? Ngồi xuống tâm sự chút không?"

Lục Cẩm kinh hãi suýt thì hất tung ly cà phê trong tay, cậu vốn muốn hất tay của người này ra, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ngộ Thành nét mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh, chân không nhúc nhích nữa, nhỏ giọng nói: "Lục Cẩm, tôi tên là Lục Cẩm."