Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 11: Bé cưng, tôi ôm em




Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: Thỏ

Mục Tinh Thần bị chịch đến cả người bủn rủn, cảm giác ê ẩm ở hoa cúc quá mức rõ ràng, hơn nữa còn có tinh dịch không ngừng chảy ra từ bên trong. Nhớ lại bản thân ở trạng thái tỉnh táo lại làm với Thẩm Ngộ Thành, Mục Tinh Thần xấu hổ đến nỗi khóc không dừng được.

Xong xong xong! Một người qua đường Giáp như cậu đoạt đất diễn của nhân vật thụ chính, còn lên giường với nhân vật công chính, kịch bản này còn tiến hành tiếp nổi sao?

Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của Mục Tinh Thần nên tri kỷ giải thích lần nữa: "Ký chủ đừng sợ, kịch bản sẽ tự động bổ sung, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được."

Mục Tinh Thần yên tâm, nhưng vừa nghĩ đến mình đã lên giường với Thẩm Ngộ Thành hai lần thì nỗi bi thương lại trào lên, cái mông khác thường làm cậu khóc càng thương tâm.

Thẩm Ngộ Thành cực kỳ kiên nhẫn ôm người dỗ dành, bàn tay vuốt ve làn da bóng loáng nhẵn nhụi, hạ thân dần dần nổi phản ứng. Hắn ôm chặt người một chút, hầu kết chuyển động: "Bé cưng, đừng khóc!"

Tiếng khóc rầm rì của Mục Tinh Thần ngừng lại khi cảm giác có vật cứng chọc vào mông, trong đôi mắt hơi sưng tràn đầy vẻ không dám tin: "Anh! Anh còn là người hả!"

"..." Thẩm Ngộ Thành im lặng hai giây, ôm ngang người lên: "Đi tắm nào."

Hắn sợ ở trên giường thêm một lúc sẽ không nhịn được đè người xuống đòi hỏi, bông hoa bé xinh đáng yêu quả thật sự không thể nào tiếp nhận thêm lần nữa.

Mục Tinh Thần bị ôm lên, phản xạ có điều kiện vươn tay vòng quanh cổ Thẩm Ngộ Thành sau đó nhận ra mình bị ôm công chúa, tư thế này làm cho tinh dịch ở trong mông chảy càng nhiều hơn. Cậu xấu hổ hung hăng nghiến nghiến răng, giọng nói khàn khàn kháng nghị: "Thả tôi xuống, tôi tự đi!"

"Ngoan, anh ôm em."

"Không cần anh ôm!"

Thẩm Ngộ Thành trực tiếp bỏ qua sự phản kháng yếu ớt của người trong ngực, ôm người sải bước đi vào phòng tắm. Ánh mắt hắn dừng trên bồn tắm mấy giây, sau đó vẫn quyết định ôm người tắm rửa dưới vòi hoa sen, miễn cho chút nữa không kìm nổi làm người bị thương, dù sao cũng là lần đầu làm tình, nên khắc chế một chút.

Ban đầu Mục Tinh Thần còn có thể giãy dụa phản kháng nhưng nhanh chóng được Thẩm Ngộ Thành phục vụ dễ chịu, cậu dán lên ngực hắn, lẩm bẩm nhỏ giọng đưa ra yêu cầu: "Đừng xoa nữa! Mông còn chưa được rửa đâu!"

Thẩm Ngộ Thành lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hết lòng hết dạ hầu hạ người khác, suýt thì bị cậu chọc tức bật cười, bàn tay không nhẹ không nặng vỗ một cái lên cái mông mượt mà vểnh cao, như cười mà không phải cười: "Coi tôi là thợ tắm kỳ cọ à?"

"Vậy anh thả tôi ra!" Mục Tinh Thần rất có khí phách giãy dụa muốn tự mình rửa, sau đó bị Thẩm Ngộ Thành mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ ấn vào ngực, trong giọng nói trầm thấp gợi cảm mang theo sự bất đắc dĩ và cưng chiều: "Đừng lộn xộn, tôi rửa cho em."

Thời gian tắm rửa không lâu lắm, chủ yếu do Thẩm Ngộ Thành không nhịn được, sau khi tử tế hầu hạ bé cưng không ngừng lẩm bẩm giày vò trong ngực mình, hắn nhanh chóng cọ rửa rồi ôm người rời khỏi phòng tắm.

Sấy khô tóc cho Mục Tinh Thần xong, Thẩm Ngộ Thành nhét người vào chăn, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại: "Ngoan, chơi trên giường một lát, quần áo sẽ được đưa tới sớm thôi."

Mục Tinh Thần buồn ngủ, dời ánh mắt khỏi mái tóc còn nhỏ nước của Thẩm Ngộ Thành, cả khuôn mặt đều vùi vào trong chăn, chưa đến nửa phút đã ngủ mất.

Thẩm Ngộ Thành đứng bên giường mấy giây rồi rời đi sấy khô tóc, mặc quần áo tử tế xong quay đầu không thấy người, chỉ có chăn nhô lên thành đường cong đang nhắc nhở hắn rằng bên trong có giấu một bé cưng nhỏ đáng yêu. Hắn cười cười, đến bên giường kéo chăn xuống, ngón tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng nõn xinh đẹp, một lát sau khom lưng hôn xuống đôi mắt sưng lên vì khóc.

'Ting'

- Giám đốc Thẩm, tôi đã đến dưới lầu nhà ngài.

Thẩm Ngộ Thành không để người lên, tự mình xuống dưới cầm quần áo và thuốc về, bôi thuốc cho hoa cúc hơi sưng của Mục Tinh Thần rồi tự thân vận động ôm người mặc quần áo vào. Vốn hắn muốn để người ở nhà ngủ một lát, nhưng nghĩ tới bộ dáng nhóc con này giương nanh múa vuốt phủ đầy gai nhọn khi tỉnh táo, vẫn nên ôm người cùng tới công ty.

Miễn cho lúc quay về người ta lại chạy mất.