Kỷ Thiện khó chịu quay mặt đi, Cố Từ lại cười gọi một câu: "Phụ thân."
Cố Trường Thanh đi tới, cười xoa xoa đầu cậu, "Ừm, ta đây."
Nói xong, hắn liền thu lại ý cười, nhìn về phía Kỷ Thiện, "Ngươi đi theo ta ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Ồ." Kỷ Thiện mất mát đáp một câu, sau đó bất đắc dĩ nhìn Cố Từ, thấy cậu không có ý định giữ mình lại, rầu rĩ đi theo ra ngoài.
Cố Trường Thanh cũng không vội rời đi, ngược lại đem Cố Từ vào trong chăn, nhẹ giọng nói với cậu: "Còn một canh giờ nữa trời mới sáng, ngủ thêm một lát đi."
Mặc dù hiện tại không buồn ngủ, nhưng Cố Từ vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng ạ."
Cố Trường Thanh thấy vậy, trong lòng lại mềm xuống, không khỏi vuốt mái tóc đen của Cố Từ, cười nói: "Tiểu Từ thật ngoan, chờ thêm mấy ngày nữa ta dẫn con đi ra ngoài được không?"
Mặc dù hắn sợ bên ngoài có nhiều nguy hiểm, nhưng cũng không đành lòng khống chế tính tình đứa nhỏ. Loại bỏ những trở ngại, vẫn là giao cho hắn, người cha này làm đi. Về phần Cố Từ cậu, chỉ cần khỏe mạnh, vậy là đủ rồi.
Lúc Cố Trường Thanh đi ra khỏi phòng, Kỷ Thiện đã đợi sẵn ở đó, thấy hắn đi ra, theo bản năng liền nhìn Cố Từ trong phòng một cái.
Cố giáo chủ đóng cửa lại, rồi nhìn Kỷ Thiện.
Hắn nói: "Ngươi nên hồi cung đi."
Kỷ Thiện lập tức trả lời: "Ta không về, ta muốn ở đây bảo vệ Cố Từ!"
"Bảo vệ?" Cố Trường Thanh cười, giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, nói, "Ngươi ở lại đây cũng chẳng giúp được gì cho Cố Từ."
Những lời này quá nghiêm túc, Kỷ Thiện nghe xong lập tức biến sắc, hắn không cam lòng nhìn về phía Cố Trường Thanh, cuối cùng lại thua dưới ánh mắt nam nhân này, tức giận thu hồi ánh mắt.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng hắn phải khiến Kỷ Thiện thức tỉnh.
"Điện hạ, ngươi đã không còn là tiểu hài tử, mấy năm nữa sẽ lên ngôi."
"Ngươi định núp dưới cánh của hoàng hậu, để nàng bảo vệ cả đời sao?" Thân phận Kỷ Thiện mẫn cảm, đương nhiên không giống với những người khác, hắn không có quyền tùy hứng, cũng không có đường lùi bước.
"Chuyện của Cung thân vương, ta cần ngươi trợ giúp." Cố Trường Thanh nói.
Kỷ Thiện trầm mặc nhìn hắn.
Cố Trường Thanh không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.
Qua thật lâu, mới nghe thấy Kỷ Thiện gian nan hạ quyết định.
- --"Được, ta trở về."
Kỷ Thiện hầu như không có thời gian để nói lời tạm biệt Cố Từ, lại lần nữa hành trình trở về. Bởi vì nếu tiếp tục trì hoãn ở đây, khơi dậy lòng hoài nghi của Hoàng đế, tất cả những nỗ lực trước đó sẽ trở nên lãng phí.
Cho nên mặc dù trong lòng hắn không muốn, những vẫn mang theo người trong cung cùng nhau trở về.
Cố Trường Thanh tiễn hắn ra khỏi của Huyền Âm giáo, đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn bầu trời, cũng không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc vô cùng phức tạp.
Không lâu sau, Cố Trường Thanh liền xoay người, đi vào Huyền Âm giáo.
Chương 46 Thế giới thứ hai --------
Nửa tháng sau, có người vạch trần Cung thân vương cấu kết với địch, liên lạc với địch quốc, ý đồ mưu phản. Người tố giác hắn chính là quan ngự sử, tâm phúc của Hoàng đế, chỉ trung thành phụng sự Hoàng đế, sẽ không vì lợi ích mà hãm hại người khác.
Tấu chương vừa ra, trên dưới triều đình đều kinh động, đương kim Thánh thượng lập tức hạ lệnh cho người điều tra sự việc kỹ càng, đồng thời đem Cung thân vương giam lại trong cung.
Hành động như vậy, nhìn bề ngoài là thể hiện sự ưu ái cùng tín nhiệm đối với hắn, trên thực tế lại là một loại giám sát khác. Nếu là những người khác cáo trạng Cung thân vương mưu nghịch thông địch, Hoàng đế khả năng trong lòng còn nghi ngờ, sẽ không dễ dàng tin tưởng việc này, nhưng lần này xảy ra chuyện, lại chính là tâm phúc trọng trách nhất của hắn, cũng là cận thần chính trực nhất.
Chưa kể sau đó Cẩm Y vệ lục soát vương phủ, lại từ trong thư phòng của hắn tìm được chứng cứ có lợi nhất: những bức thư giữa Cung thân vương cùng địch quốc.
Cung thân vương đúng là có liên hệ với địch quốc, nhưng hắn chưa từng có ý nghĩ phế hoàng, chỉ muốn kết bạn với vua của địch quốc, có thêm trợ thủ để có thể đối phó với Kỷ Thiện. Nhưng chỉ điểm này thôi cũng đủ ch.ế.t người rồi, dù là trước đó Hoàng đế tín nhiệm bao nhiêu, đối mặt với những thư từ này giữa đệ đệ hắn cùng người nhận, hắn cũng không nói nên lời, cũng không còn tìm được lý do gì để trốn tránh. Nhìn những bức thư này, liền biết Cung thân vương đã liên lạc với bọn họ từ lâu rồi.
Chứng cứ rành rành, không còn chỗ cho sự ngụy biện.
Cho dù những người khác tra lại, cũng không phát hiện chỗ nào kỳ quái, liền có thể đưa ra kết luận, Cung thân vương cùng địch quốc tiếp xúc đã lâu.
Muốn dùng sức mạnh của nước khác để truất ngôi Hoàng đế là giả... Nhưng qua lại với địch quốc là thật, muốn mưu nghịch cũng là thật.
Thật thật giả giả cộng lại với nhau, chứng cứ lần lượt lộ ra, dần dần Hoàng đế cũng bắt đầu hoài nghi, đệ đệ của hắn có phải hay không sớm đã có dã tâm, muốn lên vị trí cao hơn.
Nếu lại tiếp tục bao che, chỉ sợ sẽ dẫn đến trái tim thần tử băng giá.
Cuối cùng, đối với sự bất đồng bất mãn của các đại thần với Cung thân vương, Hoàng thượng quyết định bắt giữ hắn, thay vì lưu đày ba ngàn dặm, thì lệnh đến Ninh Cổ tháp
Lúc nghe được tin tức này Cố Từ cũng không có thoải mái lắm, khi còn nhỏ cậu đối với vị Vương gia kia còn có ký ức thâm sâu, cho dù giờ cậu nhớ lại, trong tâm trí cậu vẫn là một bộ dáng cởi mở hào phóng cười tươi trên khuôn mặt, đối mặt với cậu cùng Kỷ Thiện sẽ luôn giữ hai phần kiên nhẫn, sẽ bí mặt giấu sau lưng Cố Trường Thanh, sau đó dẫn bọn Cố Từ đi chơi ở gần đó.
Phụ thân nghe được tin tức này hẳn cũng sẽ không vui vẻ mấy, dù sao người kia cũng từng là bằng hữu mà hắn rất tín nhiệm. Bằng hữu ly tâm, cố nhân phản bội luôn là những điều đau đớn nhất.
"Ký chủ...." 007 thấy Cố Từ dường như đang xuất thần, nhịn không được gọi một tiếng.
Cố Từ vốn đang đắm chìm trong hồi ức chợt phục hồi tinh thần lại, cậu cười với hệ thống: "Hửm?Ta đây."
"Ngài không vui sao?" 007 quan tâm hỏi cậu, nằm trên đùi Cố Từ, hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
Cố Từ sững sờ, sau đó lại nở nụ cười, thấp giọng nói: "Ta chỉ là đang nghĩ, hắn rõ ràng đã có một cuộc sống thoải mái như vậy, tại sao lại còn làm những chuyện này, hại người hại mình?"
007 suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời Cố Từ: "Có thể hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện "hại người hại mình" đâu? Kỷ Nguyên người này kỳ thật dã tâm rất lớn, hiện tại đương kim Hoàng đế vẫn còn, hắn có thể nói là trên vạn người dưới một người, mà đương kim Hoàng đế còn tín nhiệm hắn. Nhưng đợi đến khi Kỷ Thiện đăng cơ, sẽ không chắc chắn, địa vị của hắn nhất định sẽ bị uy hiếp."
Nhưng nói đến đây, hệ thống có chút khó hiểu, ngược lại nó bị những lời mình nói làm hồ đồ, "Nhưng Kỷ Thiện cũng rất thân cận, tin tưởng hắn, hắn vì sao còn không hài lòng chứ?"
Cố Từ lại suy nghĩ cẩn thận, nhìn 007, nhỏ giọng nói: "Có thể...hắn cảm thấy Kỷ Thiện cùng Huyền Âm giáo quá mức thân cận."
Cho nên Cung thân vương mới ngăn thư từ của Kỷ Thiện, lại tìm mọi cách làm cho phụ thân cảnh giác với Kỷ Thiện, từ đó chia rẽ bọn họ. Nhưng cuối cùng, hắn phát hiện, lòng người không có cách nào khống chế được, cho dù hắn có ngăn cản thế nào, Kỷ Thiện vẫn muốn tới gần Huyền Âm giáo, cho nên hắn....mới quyết định làm ra những việc như vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Từ đột nhiên trầm mặc, cậu hơi nghiêng đầu, quay người nhìn ra bên ngoài.
Là một buổi sáng đẹp trời, trời nắng, không mây.
Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện vài con diều bay tới, đủ loại kiểu dáng, Cố Từ chuyên tâm ngắm cảnh, hai mắt sáng lên, quay đầu nhìn 007, cười nói: "Chúng ta ra ngoài xem chút đi!"
Cố Từ là một người dễ thỏa mãn, chỉ cần nhìn thấy điều gì khiến người ta vui vẻ, liền lập tức quên đi mọi phiền não.
Cố Từ ôm mèo đen nhỏ đi ra ngoài, vừa lúc một con diều rơi xuống trước mặt cậu, đó là một con diều giấy. Cậu nhặt diều lên, mấy thị nữ cách đó không xa chạy tới, nhìn thấy Cố Từ, vội vàng hành lễ với cậu.
Cố Từ cầm vật, trả lại cho các nàng, cười hỏi: "Đây là các ngươi tự làm sao?"
Một tiểu nha hoàn phản ứng rất nhanh, lập tức đáp: "Vâng ạ, mấy ngày nay chúng nô tỳ thấy thời tiết tốt nên làm mấy con diều để thả." Nói xong, nàng lại nhìn về phía Cố Từ, nhịn không được hỏi một câu: "Công tử, ngài có muốn chơi thử một lát không?"
Cố Từ khẽ lắc đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẳng lặng nhìn trời xanh biếc, ánh mặt trời chiếu vào mặt cậu, mang theo ánh sáng ấm áp, Cố Từ giờ phút này nhìn qua vô cùng an tĩnh, làm cho người ta không nỡ mở miệng quấy rầy vẻ an nhàn hiếm hoi ấy.
Mọi người ở bên cạnh cậu không phát ra tiếng động, tiểu nha hoàn cầm diều giấy trong tay, do dự ngẩng đầu nhìn Cố Từ, như muốn đem vật này tặng cho cậu.
Cố Từ lúc này lại nở nụ cười, cậu nhìn trời xanh, không biết vì liền lộ một nụ cười thoải mái, những ưu phiền bao vây lấy cậu dường như biến mất, cậu nói: "Không cần đâu, các ngươi chơi đi."
Lời này vừa nói xong, Cố Từ liền ôm mèo con rời đi.
Các tiểu nha hoàn hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nghi hoặc hỏi: "Luôn cảm thấy công tử có chút không vui." Nhưng bây giờ dường như đột nhiên tỉnh ngộ, cả người trở nên thả lỏng không ít.
Mặc dù có chút không rõ ràng, nhưng đám thị nữ cũng không suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh liền cùng đồng sự lại thả diều.
"Chúng ta đi đâu vậy?" 007 thấy Cố Từ ôm nó đi khắp nơi, thắc mắc hỏi.
Cố Từ lại dừng lại trên xích đu trong rừng cây, ngồi ở trên đó, chậm rãi đung đưa xích đu, tâm tình bình thản rất nhiều, nghe thấy hệ thống hỏi, đầu tiên là cúi đầu nhìn nó, sau đó hơi cong mắt lên, nói: "Không đi đâu cả, chỉ đi dạo loanh quanh đây thôi."
Tâm tình của Cố Từ như thế nào, có vui hay không, 007 có thể cảm nhận trực quan nhất, nó có thể cảm nhận được lúc này tâm tình cậu đã không hề sa sút giống như vừa rồi, con mèo đen vui vẻ vẫy đuôi cười nói: "Ừm, vậy chúng ta đi dạo xung quanh đây, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó!"
Cố Từ hạ mắt xuống mỉm cười.
Cậu đang nghĩ, không cần thiết vì một số chuyện mà trở nên tiêu cực, trên đời còn có rất nhiều điều hạnh phúc, tại sao cậu lại phải đem chính mình nhốt trong lồng.
Hơn nữa.....
Cậu cũng không muốn làm khổ sở những người quan tâm đến mình.
*
Cố Trường Thanh gần đây rất bận rộn.
Mặc dù đã đem người nọ từ trên cao kéo xuống, nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, huống chi Thánh thượng nhẹ dạ, nếu là những người khác ở bên tai hắn nhắc đến Cung thân vương ở trong lao chịu khổ, chỉ sợ hắn đến lúc đó lại sẽ mềm lòng.
Ngày hôm đó, hắn nhận được thư Kỷ Thiện gửi tới, còn chưa mở ra đã đoán được nội dung bên trong, vừa mở thư ra, quả nhiên đúng như hắn dự đoán.
Lúc Cố Trường Thanh đặt thư xuống, Mục Thu Sinh đang từ bên ngoài chạy tới chuẩn bị báo cáo tình hình mấy ngày nay của thiếu chủ, cùng với tình hình khôi phục của tiểu tử Phó gia.
Vừa vào cửa, liền thấy giáo chủ sắc mặt hờ hững để thư đặt ở bên cạnh, không khỏi thắc mắc hỏi: "Trong cung có tin tức gì sao?"
Cố Trường Thanh gật đầu, nhẹ giọng nhắc tới nội dung trong thư: "Bệ hạ mềm lòng."
Hắn đã cố ý chuẩn bị thiên lao, quyết tâm muốn tên kia nếm thử những gian khổ trong lao. Những nha dịch kia đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, đương nhiên biết cách tra tấn người, mà không cần chịu đau đớn về thể xác nhưng lại có thể chịu đau đớn về tinh thần, khiến người ta suy sụp cùng cực. Hơn nữa cùng với sự thúc ép của Kỷ Thiện, Cung thân vương ở trong lao sẽ cùng phải chịu đựng nhiều hơn.
Sau đó hắn liền bị bệnh.
Mà biết được tin này Hoàng đế liền chần chừ, nghĩ đến cảnh lưu đày, sợ đệ đệ duy nhất này của mình ch.ế.t trên đường, nhịn không được muốn phái người hộ tống Cung thân vương đi Ninh Cổ Tháp.
Kỷ Thiện sau khi biết tin liền đứng ngồi không yên, nếu Hoàng đế thật sự hạ lệnh, những người khác bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?
Cung thân vương là chịu tội không phải hưởng phúc, nếu tin tức Hoàng Thượng phái người chuyên môn hộ tống hắn rời đi truyền ra ngoài, ai mà nghĩ hắn bị trục xuất, thay vào đó sẽ cho rằng Cung thân vương một ngày nào đó sẽ đông sơn tái khởi, dù sao Thánh thượng vẫn đang nghĩ về tình cảm huynh đệ với hắn.
Bọn họ thật vất vả mới đẩy hắn vào vũng lầy, làm sao có thể lại cho hắn một đường sinh cơ chứ.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"Mục Thu Sinh hỏi.