Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò

Chương 24: 24: Tay Vịn Lại Là Tôi 1




Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính: ... #.- /.....--.- / --.--.-

Chóng mặt ghê.

Hà Gia ôm đầu, thừ người ra, cảm thấy người như đi mượn, vô cùng mệt mỏi.

Một lúc sau, anh mới có sức mở mắt.

Đây là một phòng ngủ, bài trí đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ, tựa hồ muốn chứng minh nguyên chủ nghèo khó ra sao.

Đối diện giường có một cái gương, Hà Gia nhìn bản thân trong gương: vẫn là mặt của anh, nhưng làn da lại tái nhợt do ít ra nắng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tang.

Thoạt nhìn rất trẻ trung, còn... khá thu hút.



"Vãi", Hà Gia vừa lên tiếng, vẻ cuốn hút kia lập tức mất tăm: "Không ngờ ông đây có thể trông ngon nghẻ như thế này".

"Alo, nghe thấy không? Tôi là nhân viên của phòng lấp hố."

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai, Hà Gia đáp "có, liền nghe nhân viên đoàn phim nói: "Anh Hà, lần này anh phải nhập vai, tức là tất cả mọi người đều cho rằng mình sống trong một thế giới thực nên chúng tôi không tiện ra mặt. Bởi vậy anh sẽ hoàn thành một mình, còn chúng tôi sẽ phụ trách theo dõi quá trình quay".

Hà Gia gật đầu, anh cũng từng làm nhiệm vụ kiểu này, do đó không cảm thấy lạ lẫm.

Nhân viên đoàn phim hớn hở: "Nhiệm vụ lần này của anh rất đơn giản, đó là xoa dịu tâm hồn của một chàng trai bi thảm". Truyệ𝑛‎ hay?‎ Tìm‎ 𝑛gay‎ 𝘵ra𝑛g‎ chí𝑛h‎ _‎ T𝐑u𝘔‎ T𝐑UYEN.V𝑛‎ _

Hà Gia:... Hở?

Sau khi được nhân viên đoàn phim giải thích, Hà Gia mới hiểu.

Hóa ra anh xuyên vào một quyển fanfiction.

Vai chính của bộ này là em trai của thụ chính nguyên tác.

Trong bản gốc, em trai thụ chính vô cùng ngoan ngoãn, không chỉ học hành chăm chỉ mà còn đi làm thêm mỗi ngày để giúp đỡ gia đình. Thậm chí, vì cứu thụ chính khỏi tai nạn giao thông nên bị hôn mê, vài tháng sau vẫn không tỉnh lại, cuối cùng lâm vào trạng thái thực vật vĩnh viễn.

Bởi vì ngòi bút của tác giả quá tinh tế khiến độc giả rất đau xót trước số phận của em trai, thậm chí còn thành lập fanclub em trai và viết nên cuộc sống hạnh phúc của em trai ở một thế giới song song.

Nhân viên đoàn phim nói: "Vì vậy, nhiệm vụ lần này của anh là giúp em trai vui vẻ, dỗ dành em trai, vui đùa cùng em trai, đến khi em trai cảm thấy hạnh phúc thì nhiệm vụ được hoàn thành".

Hà Gia xoa cằm: "Nghe có vẻ dễ, là đi làm 'tay vịn' hả?".



Nhân viên đoàn phim: "... Xin hãy chú ý lời nói của anh, tác phẩm này được đăng trên Tấn Giang xanh lè, ăn nói bậy bạ là bị khóa truyện đấy".

*

Hà Gia đi theo chỉ dẫn của nhân viên đoàn phim tới một quán trà sữa ở làng đại học, vừa tới gần, anh lập tức phát hiện được mục tiêu, nguyên nhân là đối phương cực kì nổi bật.

Tóc đen mềm mại, làn da trắng sứ, khuôn mặt trẻ đẹp, ngoại hình đẹp hơn người khác nhiều.

Có lẽ đang trong giờ học nên quán vắng khách, thấy Hà Gia đi vào, cậu ta đứng sau quầy mỉm cười: "Xin chào, bạn muốn gọi cái gì?".

Hà Gia cà lơ phất phơ dựa vào quầy: "Chú là Cố Vinh?".

Cố Vinh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

"Anh chú tên Cố Thanh?"

Tiếp tục gật đầu.

Hà Gia nói: "Ừ, kết bạn đi".

Cố Vinh há hốc mồm, vươn tay lấy thứ gì đó dưới quầy, sau đó chống tay, ghé vào tai Hà Gia: "Anh à, không phải hôm trước đã thu phí bảo kê rồi sao? Sao hôm nay lại tới nữa?".

Nói xong, đưa hai tờ 100 đồng qua, hơi tủi thân: "Trong quán cũng không có bao nhiêu, anh xem 200 có đủ không ạ?".

Hà Gia vỗ bàn theo thói quen: "200?! Chú bố thí ăn mày đấy à?".

Cố Vinh hỏi: "Vậy phải bao nhiêu ạ?".

Hà Gia giật môi, hung dữ: "Ít nhất cũng phải 500!".

Cố Vinh ngoan ngoãn đùn thêm 300, Hà Gia đếm qua, khịt mũi: "Thế này còn được!".

Cố Vinh lại dúi ly trà sữa, cười: "Anh cầm uống trên đường ạ".

Hà Gia dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thằng nhóc này, ừm, điển trai, được việc, tóm lại là biết điều.

Anh cầm trà sữa đi ra ngoài, bất cần đời uống trà sữa, đi được một lúc, đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống. Mình đúng là thằng ngu!

Đm, anh bị mắc bệnh nghề nghiệp!