Tôi Thông Minh Lắm Chứ Bộ

Chương 8




13

Sau buổi trưa, tôi đến khách sạn Phong Diệp.

Là khách sạn sang trọng nổi tiếng nhất thành phố, khách sạn Phong Diệp có thể nói là lộng lẫy, quý phái c.hết người.

Nhớ lại trước đây, tôi đã từng đến đây xin việc trong kỳ nghỉ hè, kết quả là người lãnh đạo chê tôi giống như ‘gái nhà quê’, hình ảnh quá kém, không nhận tôi.

Chỉ có thể nói, có tiền vào là khác bọt ngay.

Nếu không có tiền, tôi không phải là gái nhà quê sao?

Nhẹ nhàng cười, tôi thoải mái đi vào, lên lầu ba “Thu Nguyệt” phòng riêng.

Cửa mở, một số nhân viên phục vụ đi đi lại lại, nhiệt tình nấu ăn.

Tôi bước hai bước, bên trong lập tức yên lặng, từng ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Ba mẹ tôi, Chu Diệp, một nhà bác Ba, còn có một đám họ hàng không quen thuộc, ngồi đầy phòng riêng.

Khoàng 20 người, phải không?

Tất cả bọn họ đều kinh ngạc mà nghi hoặc nhìn tôi, nhất thời không nhận ra tôi.



Có lẽ họ nhận ra, nhưng họ không thể tin được.

Dù sao trước kia tôi trông rất ‘làng’, bây giờ thì là là nữ làng catwalk.

“Chu Nhược?”. Bác Ba dẫn đầu mở miệng, sắc mặt biến ảo bất định.

Bác Ba là một trong những người quan tâm nhất đến tôi, bởi vì bà ấy là bà tám nhất, hơn nữa vẫn luôn đem tôi giẫm lên.

Tôi đủ ngốc để chứng minh con gái bà ta kông quá kém cỏi.

Con gái bà ta - Chu Tố Tố cũng nhuộm tóc, màu xanh lá cây, không hòa hợp với khuôn mặt của cô ta, có vẻ rất kỳ lạ.

“Thật sự là Chu Nhược? Con...” Mẹ tôi là người thứ hai mở miệng, ánh mắt lóe lên, liên tục đánh giá tôi.

Tôi trực tiếp ngồi bên cạnh Chu Diệp, đem túi Chanel đeo vai bỏ cho cô ta: “Giúp chị cầm một chút, mệt quá.”

Chu Diệp như người mới tỉnh, nhất thời thất thố: “Chu Nhược? Làm thế nào để chị...Không giống chị!”

Chu Diệp vẫn là Chu Diệp.

Cả người lộ ra vẻ ngốc nghếch, mái tóc xoăn nhẹ, ăn mặc đáng yêu, tiêu chuẩn trắng trẻo gầy.

Tôi và cô ta có dáng người tương tự, nhưng phong cách của tôi và cô ta hoàn toàn khác nhau.

“Các người không phải nói Chu Nhược là kẻ ngốc sao? Tôi thấy con bé rất thông minh, con gái Chu gia chúng ta nên như vậy.” Đối diện, chú tôi lên tiếng.

Chú ấy rất ít khi lộ diện, dù sao thân thể không tốt, tôi nhiều năm không gặp.

“Chú cũng đến à? Cháu vừa rồi cũng không phát hiện.” Tôi đứng dậy chào hỏi, rất tôn trọng chú Công.

Đám họ hàng của tôi cơ bản đều cười nhạo tôi, nhưng chú là người tốt, ngày lễ tết đều sẽ hỏi bệnh tôi sao rồi, còn có thể trị hay không.

“Không ngại không ngại, khụ khụ, Chu Nhược giống như một nữ minh tinh, tóc này cũng nhuộm rất đẹp, cái gì mà màu xanh lá cây này, khó coi chết đi được, vẫn là Chu Nhược đẹp.” Chú công tiếp tục khen tôi, ngay cả mái tóc của tôi cũng khen ngợi.

Mặt bác Ba xanh hệt như mái tóc của Chu Tố Tố.



Chu Tố Tố vẻ mặt khó chịu: “Màu xanh lá sao lại không dễ nhìn, cháu cảm thấy đẹp là được.”

Ba tôi chất vấn tôi: “Chu Nhược, con lấy tiền ở đâu ra, đống đồ này không rẻ chứ?”

“Trang phục của em gái cũng không hề rẻ đâu nha, em ấy lấy đâu ra tiền?” Tôi châm chọc, nhìn lướt qua Chu Diệp một cái.

Ba tôi nhất thời không cách nào phản bác, mẹ tôi lên án: “Chu Nhược, Con còn dám tới?”

“Không phải, Em gái gọi cho con, con cũng không dám không tới, bằng không lại bị ba mẹ đánh.”

14

Tôi đối chọi gay gắt từng câu từng chữ.

Ba mẹ tức giận, nếu không phải ở đây có nhiều người, bọn họ chắc chắn đánh tôi.

Một đám người thân nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi vẫn là con ngốc đó à?

Chu Diệp đứng lên, đã thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Chị thường xuyên đi làm, khẳng định tiết kiệm được tiền rồi, tuyệt đối không phải là làm chuyện xấu đổi tiền.”

Cô ta âm dương quái khí.

Bác hút thuốc, lỗ mũi thở ra: “Tuổi còn nhỏ, ăn mặc lộng hành, có gì đẹp? Khó trách lần thứ hai thi đứng áp chót, tâm tư thì ra đều đặt lên vẻ bề ngoài.”

Cha này có mùi hôi thối quá.

Nhưng họ hàng đồng ý.

Chú Công cau mày: “Con gái xinh đẹp cũng không được sao? Sao các cậu lại nhắm vào Chu Nhược như vậy? Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Một đám người im lặng.

Họ hàng ai nấy đều là người ba phải, bọn họ nhìn thấy ba mẹ tôi chán ghét tôi, tự nhiên sẽ xem thường tôi.

Gia đình chúng tôi là người giàu nhất, nhưng tôi là người nghèo nhất.

Chú nào biết cái này.

“Ái chà, hình như sắp có điểm rồi, thật háo hức!” Chu Diệp thấy bầu không khí không đúng, vội vàng chuyển đề tài.

Cô ta vừa nói như vậy, toàn bộ mọi người đều hăng hái, nhất là ba mẹ cùng bác Ba.

“An Hoa nhà chúng tôi nắm chắc thi đậu 211, nhà chúng ta rốt cục có người tài!” Bác vỗ vỗ Chu An Hoa không nói lời nào.

Chu An Hoa khẩn trương nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.

Chu Tố tóc xanh không tình nguyện lấy điện thoại di động ra, cũng muốn kiểm tra.

Tất nhiên, trọng tâm là Chu Diệp.

Hầu hết mọi người nhìn vào cô ta.

Chu Diệp mang theo máy tính xách tay Apple hoàn toàn mới, nhẹ nhàng mở ra, sẵn sàng để kiểm tra.

Tôi nhìn cái máy tính hai lần, Chu Diệp liền đắc ý giải thích: “Đây là ba mẹ mua cho em dùng để học đại học, sáu bộ Apple đều mua, đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói cho chị biết.”

Khóe miệng Chu Diệp cong lên: “Nửa tháng trước chúng ta đã đến tỉnh thành đặt biệt thự, tùy thời gian có thể chuyển vào.”