Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 49






Đoàng!…..
Tiếng súng vang lên, nó làm cho tất cả mọi người trong căn phòng đều giật mình.
Đặc biệt là Tưởng.
Bởi cậu ta hiểu rõ cái cảm giác, nói rõ hơn là nỗi đau của 1 người khi bị 1 viên đạn ghim vào tay.
Cái cánh tay đang dịnh dơ lên túm lấy nó khựng lại trong không trung.
Rồi từ từ đưa tay xuống, Tưởng quay ra nhìn cái kẻ bắn mình.
Lòng dấy lên sự căm thù.
-Mày!?….
-….Muốn!….Chết!….không !….
Tuấn đáp tiếp câu nói của Tưởng và gằn mạnh từng chữ.
Khuôn mặt thiên sứ hiện rõ nét tức giận.
-Mày là ai? Đừng có xen vào chuyện của tao.
Đã đau, buốt, bàn tay dần trở lên tê và mất cảm giác nhưng Tưởng vẫn cố nói bằng cái giọng đáng sợ nhất.
Sự thật cậu ta chưa biết người đang đứng trước mặt mình là người cầm đầu Ác Quỷ, cũng như chưa biết người sau lưng mình là người của THiên Thần.
Trước cái thái độ đó của Tưởng, Tuấn cười “hiền”
-Biến đi trước khi tao nổi giận!
Nụ cười trên môi cậu ngay lập tức biến mất khi nhìn mặt nó có những vết trầy sước.
Đau lòng, cậu nhìn Tưởng chằm chằm như 1 thứ không thể dung tha.
-Chúng mày, đánh nó cho tao!
Tưởng ra lệnh, bọn đàn em xông lên.
-LINDA!….
Tiếng gọi vang lên, 1 người chạy vào, bọn kia đừng bước, không chạy đến chỗ Tấn nữa/
-LinDa!
Bỏ sự có mặt của Tuấn khỏi tầm mắt, Key gọi tên nó lần nữa, rồi định chạy ra chỗ nó thì bị bọn đàn em của TƯởng chặn lại.
-Tránh ra!
Key quát to, nắm chặt tay vào dơ nắm đấm lên, định cho tên kia 1 quả nốc ao trời giáng thì bỗng dừng lại;
Vì nhìn nó, cậu hiểu ánh mắt nó nói lên điều gì,vì vậy không nên manh động.
Trong lòng vô cùng ấm ức, cánh tay trên không 1 lúc lâu sau mới bỏ xuống.
Tưởng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng kom khỏi “xúc động”, cười lớn:
-Ha ha ha…cậu cũng đào hoa gớm đấy, 1 lúc cua cá 2 tay, ha ha ha ha….
Nó nhìn Tưởng nhưng không nói gì.
Rõ rồi, quá rõ rồi, cái bản tính đê tiện, hèn hạ của Tưởng đã bộc lộ.
Tuy cực kì thất vọng, vô cùng tiếc cái khoảng thời gian mình ngu ngơ bên cậu ta, rất muốn đạp cho cậu ta cái chết tươi.
Nhưng, nó lại ngồi im như 1 bức tượng, nhìn mọi người, mắt k có chút nào gọi là cảm xúc.
Nó muốn xem cái bản mặt kia còn cười được đến khi nào.

-Ha ha hâ…k có gì để nói hả? giờ cậu còn hơn cả tôi rồi đó.
Thấy mọi người im lặng Tưởng vẫn cừi, vẫn cố kích nó, cố chọc giận 2 con người đang đứng lù lù ở đằng kia.
-Mày!
Tuấn tức giận định lên thì
-mày chết này!
Key tháo tông chiến ra, ném thẳng vào mặt Tưởng.
Dép rơi xuống, hình bàn chân còn hiện rõ trên mặt cậu ta
2 người kia với bọn đàn em của Tưởng được phen cười rũ rượi
-Giết chúng nó cho tao!
Tưởng ra lệnh, cậu không còn muốn khách khí hay nể nang gì nữa.
Cả 2 xông lên, đánh nhau.
Người của Tưởng khá đông bởi vừa nãy, có mấy chục tên đàn em đến thêm, cộng với mấy người của Trang.
Khi mọi người đánh nhau, Tưởng lấy cái ghế, kê sát vào chỗ nó, ngồi nhìn.
-N.h.ạ.t!
-Cái gì?
Tưởng giật mình nhìn nó, “ nhạt”?? nhìn cảnh chém như thế này mà nó còn bảo nhạt, thật là không thể hiểu được cái người này.
(phải, cậu còn nhiều điều chưa hiểu lắm, tí nữa, biết dần).
Bốp…bốp….bốp….bốp…
Tiếng vỗ tay…
1 đoàn người bước vào.
-Ở đây động vui quá nhỉ?
Vũ bình thản đi vào rồi nói bằng cái giọng vô cùng hào hứng.
Tưởng giật mình lần nữa.
Sao mà xui thế??
Mọi người lùi lại, chia làm 2 phe như ban đầu.
-Sao vậy, oánh nahu tiếp đi!
Thành tỏ vẻ tiếc nuối.
Tưởng rơi mồ hôi hột, khuôn mặt đang cười bỗng tím bặt. Im lặng, không dám lên tiếng.
Không khí trở lên vô cùng căng thẳng.
…..
Bỗng, Key cười lớn, như thằng vừa trốn trại
-Ha ha ha ha ha ha….
Thật là hài, có 3 bang mạnh nhất, đều tụ tập ở cái nơi chật hẹp này.
Sự việc của Zin đã làm dao động lòng người.
Nó khiến quan hệ của 3 bang ngày càng xấu..
Hôm nay, có chuyện gì xảy ra đây.

Cứ nghĩ đến là Key cười .
-Ê ku, có cầm anh mang thuốc cho chú mày không?
Vũ vỗ vai Key, vẻ rất mất hứng.
-Chúng mày lên cho tao!
Tưởng lại lần nữa ra lệnh, bọn đàn em hăng hái xông lên và…..
…………………………..chạy ra ngoài, cố thoát thân.
Gặp VŨ và Thành coi như xong, 36 kế, chuồn là thựng sách.
Nhưng chưa kịp chạy thì cánh cửa đóng rầm lại.
Vũ nhìn cánh cửa rồi quay qua nhìn Tưởng.
-CHuyện chưa kết thúc!
Không khí trong phòng ngột ngạt, Tưởng và người của cậu ta không dám thở mạnh.
……
-Ơ….
Thành chợt ngệt mặt ra, nhìn nó, cánh tay chỉ về phía nó.
Vũ cũng quay sang, nhìn nó, bỗng dưng thấy xao xuyến.
Như có 1 luồng điện chạy qua người .
Nó hiện giờ là Trịnh Tuyết Vy, người con gái vô cùng xinh đẹp, lại làm cậu xao xuyến.
Rõ ràng cậu nhớ nó, người cải trang, mà khi nhìn vào người con gái hiện giờ lại hồi hộp.
Chầm chậm bước ra phía nó.
-Dừng lại! 1 cánh tay dơ ra cản trở Vũ, cậu dừng lại.
-Làm cái gì vậy? _Vũ cáu.
Nhưng Tuấn chẳng có phản ứng gì, cánh tay vẫn giang ra, cản đường cậu.
-Có tránh ra không?
-Đây không phải là chuyện của cậu!
1 lúc sau Tuấn mới lên tiếng, câu nói của cậu như mệnh lệnh, khiến người khác run sợ mà làm theo, ….nhưng đây là Vũ??
Mọi người bàng hoàng, nhìn Tuấn, người này dám ra lệnh cho cả Vũ sao? Muốn chết sớm à?
Vũ nhìn Tuấn, lòng bực xúc khó tả.
Lấy cánh tay phải đẩy Tuấn ra, Tuấn bị lùi mấy bước về phía sau.
-Tôi bảo cậu đừng có xen vào mà!
-Á.
Tuấn dùng lực của cả 2 cánh tay đẩy Vũ ra xa, làm cậu loạng choạng, suýt ngã.
-Thằng khốn này!
Cáu quá, Vũ nhảy vào, đấm vào mặt Tuấn.
Lấy tay lau máu trên môi, rồi cũng không hề khách khí Tuấn nhảy vào, đánh trả.

-mày chết này! _vũ
-Đừng có kì đà cản mũi! _Tuấn
-Chết chưa? _Vũ
-mày còn non lắm_Tuấn
Tất cả mọi người nhìn cảnh đánh nhau.
Họ đánh nhau nhưng không phải cái kiểu đằng đằng sát khí như mấy thằng xã hộ đen mà như là 2 thằng bạn đang đùa nhau.
-Thôi đi1
-Hai anh thôi đi1
Thành và Key nhảy vào can nhưng k có tác dụng gì.
2 người kia vẫn cố đánh nhau, dần dần, cú đấm mạnh lên.
Họ cứ như trưởng thành hơn.
……
-Dừng lại!
1 câu nói có sức công phá lớn.
Mọi người đều quay qua nhìn nó, trong đó có cả Tuấn và Vũ.
-2 người thôi đi!
Nó đứng dậy, bước ra khỏi cái ghế vừa bị trói, trước sự kinh ngạc của mọi người.
chứng kiện hết bao nhiêu chuyện như vậy, nó có thừa thời gian để tháo cái dây chạc cũng như cái còng trên tay mình.
-Này, ra đường đừng có nói là quen tao đấy nhớ!
Thành đập vào đầu Vũ, ý nói cái hồ háo sắc, không đủ trình độ làm bạn của ông đây.
Bíp…bíp…bíp…
Âm báo tin nhắn, Tưởng lôi ra đọc.
……
-Đi ra mau, nếu không , tao sẽ giết nó đấy!
Con dao trog tay TƯởng 1 lần nữa được sử dụng, nó được đặt đúng trên cổ nó.
Vừa nãy, tin nhắn là của Trang, nội dung “ bắt nó đe doạ rồi trốn đi”
Tưởng nhân cơ hội hiếm có là nó đang đi về phía trước, chạy lên, dí con dao vào cổ nó.
…….
-mày có bỏ dao xuống không hả thằng óc heo kia! _Key cáu
-KHốn kiếp, mày dám đùa tao hả? _Vũ
Tuấn đứng im.
Tưởng cười:
-Tao sẽ giết nó đấy!
-Mày…
-cứ….
-thử….
-xem….
-sao?….
5 người, mỗi người nói 1 câu, đe doạ TƯởng.
Thấy vậy Tưởng kéo nó ra ngoài, đóng cửa lại.
-Tao phải ra cứu Vy!
Thành nhảy lên

-Đừng, anh hãy để chị ấy tự giải quyết đi
Key ngăn
-Cái gì, 1 cô gái yếu đuối như vậy làm sao?
-Yếu đuối? hi, không sao đâu
- Thôi được rồi, chúng ta phải làm sao đây?
Thành cười
Vũ, Thành, Tuấn, Key, nhìn nhau, cười.
Ya…
Hự…hự…hự
Chết này…
Trong căn phòng xảy ra ẩu đả lớn.
Bọn người của Tưởng bị đánh cho tơi tả, có người chết tại chỗ, có người nằm bề bệt trên nền nhà.
Giải quyết xong bọn “chuột”, mọi người đi ra ngoài.
-Ơ….tôi đang định ra cứu cậu!
Thành nhìn nó ngạc nhiên.
-Các cậu làm ăn lâu quá đi mất thôi.
Văng 1 câu cằn nhằn rồi nó quay lưng bỏ đi.
……..
-Này cẩn thận!
Vũ kêu lên, nhưng quá muộn rồi
-Á…….
Nó bị trẹo chân do giẫm phải hòn đá và ngã.
-Đã nói rồi mà, ai bảo không nghe.
-Tôi giẫm phải rồi cậu mới nói, lúc đấy nói để làm gì? Hừ hừ…
-Ơ, thì ai bảo cậu không chịu nhìn trước ngó sau.
….
-Vy có đi được không, lên Thành cõng đi!
-Có..á
Nó vừa nói khỏi mồm xong thì tiếp tục ngã.
-Lên mình còng nè! _Thành
-À…._nó hơi ngượng
-Để tôi!
Tuấn nhảy vào, cũng đòi cõng nó.
Nó nhìn 2 người mà không biết nên làm thế nào.
-Tôi cũng muốn cõng!
Thấy nó khổ sở như vậy, Vũ cũng nhảy vào tranh đấu, giành quyễn cõng người đẹp.
3 thằng con trai nhìn nhau, mắt toé lửa.
Nó đứng người không biết làm thế nào, phiền quá.
……
-Thôi để em cõng cho, mọi người nghỉ đi!
Key chạy ra giải vây.