Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 41





Trong phòng thí ngiệm, đồ dùng ,loại thuốc để ngổn ngang khắp phòng. Những lọ thuỷ tinh, vật dụng các, những ống, các loại thuốc, có cả lọc độc của 1 số loài.
Chất dẫn điện, những máy móc hiện đại…
…1 phòng thí nghiệm hiện đại…
Nhiệt độ từ 5 đến 10 độ
Anh Bảo mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, có đội 1 cái mũ to đùng trên đầu, mọi khi nó vẫn trêu là anh đội cái nồi cơm điện. Trong phòng chỉ có 1 mìh anh.
Tay đổ những lọ hoá chất lại với nhau. Mắt nhìn đăm đăm vào những lọ thuỷ tinh.Anh cau mày, tạo những nếp nhăn trên trán. Khuôn mặt căng thẳng.
Phải, anh đang chế tạo 1 thứ rất nguy hiểm, là bom.
Bố nó đã tận dụng hết khả năng của các con. Với bộ óc thông minh, nhạy bén, anh cần làm ra những sản phầm như vậy.
Vỏ quả bom đã làm xong, nay anh đang nghiên cứu phần bên trong, phần quan trọng nhất.
Đã mấy tuần, thậm chí anh có hôm còn không ăn uống gì để tập trung nghiên cứu. Vì vậy, mọi chuyện trong nhà đều đến tay nó, đòi nợ cũng phải làm.
Đổ 1 lượng vừa đủ (rất ít) nitroglycerin vào lọ. ANh cẩn thận lắc nó. Chờ đợi khoảng 15s rồi mang ngay vào phòng bên trong
Nếu kéo dài thời gian ngâm có thể làm axít phân hủy hoặc kích nổ nitrôglyxêrin
Đưa hỗn hợp vào phòng cách âm, an toàn cho ngôi nhà
Đáy buồng nitrat hóa có một cửa an toàn, ống nối đi qua một bể lớn chưa nước rất lạnh, hỗn hợp phản ứng (còn gọi là liều nạp như thuốc nổ cho vào súng), đi qua đây ngăn ngừa nổ, giảm tốc độ phản ứng. Khi nhiệt độ khoảng 10°C (thay đổi theo từng nước) hoặc có khói nâu ở trên lỗ thông, cửa tự mở xuống ngay lập tức. Bởi vì rất nguy hiểm, nên các lò phản ứng thường được điều khiển tự động bên ngoài.
Việc tăng áp suất xung quanh khối thuốc đang cháy có thể tạo ra các ứng lực, sóng chấn động nhanh hơn tốc độ âm thanh, các sóng này có thể sắp xếp dẫn đến một điểm nào đó đủ áp suất làm chất nổ phân hủy, phát nổ.
Một lượng lớn nitroglycerin đã được sản xuất trong cả hai lần đại chiến thế giới cho và được sử dụng làm chất nổ đẩy đạn.
Bùm………………..
1 tiếng nổ lớn vang lên
-Oh yeah ! _anh Bảo nhảy lên, vui mừng.
Cuối cùng thành quả lao động bao nhiêu ngày của anh cũng thành công.
Nhanh chóng giải quyết đống hỗn độn, anh chạy ra ngoài, nhưng thật bực mình khi phải qua rất nhiều cửa, mỗi cửa đều có mật mã riêng.
Có 1 số người đã chết trong phòng này, đơn giản vì bị làm vật thí nghiệm.
-Bố! Thành công rôi _anh Bảo chạy vào phòng đọc sách.
Hiện giờ nó vẫn đang ở đám tang của tên vay nặng lãi.

Gậy đập đập vào vai, nó đang ngồi ung dung trên ghế, miệng vẫn nhai kẹo.
Đầu tóc dối, quần áo bụi, dính máu. Nó như ác quỷ hiện hình.
Còn lão vay tiền thì đang quỳ gối dưới chân nó, cầu xin, như con chó.
-tôi, tôi xin lỗi….lần sau tôi không dám đâu ạ! _giập đầu xuống đất, tên đó nức nở
-Ta..không có thói quen cho ai bao giờ. Làm thế nào bây giờ, hà…hà
-Tôi không dám nữa đâu ạ…xin tha cho tôi lần này được không ạ? _tên đó cứ giập đầu lên xuống liên tục, trán đã đỏ ửng lên.
-Biết vậy sao còn làm?
Nó nói lớn, cúi xuống cầm tóc hắn kéo ra đằng sau.
-Tôi…tôi…hức…
-Có biết tiền đó ta làm gì không mà dám quỵt? _cầm con dao trên tay, nó đứng lên, đi ra chỗ hắn, ngồi xuống. Kè dao vào cổ.
-tôi, tôi không biết, tôi sẽ trả đủ? _tên này sợ mất mật, mặt tái đi vì lo lắng, cứ giập đầu không dám ngẩng lên
-Muộn rồi!
Nó nói rồi lấy con dao cứa vào cổ tên đó
-Á…._hắn rên lên vì đau,định chạy nhưng bị bọn đàn em của nó túm lại.
Máu từ từ túa ra, hắn đau đớn.
Nó đã cắt cổ hắn, vết thương khá sâu, máu ra nhiều. Nhưng nó biết điểm dừng để tên đó không chết.
Đứng lên, nó nhìn con dao dính máu, cười khan. Rồi liếc mắt nhìn tên vừa rồi, đang quằn quại.
-lần sau có dám không? _nó hỏi
-Dạ…không ạ!
-Nói miệng thôi sao? (nhếch mép nhưng không cười, nó đạp tên kia xuống khi hắn vừa cố gắng đứng lên.), THỂ HIỆN BẰNG HÀNH ĐỘNG ĐI! _nó quát lên rồi ném con dao xuống, mũi dao nhọn cắm đúng vào đúng khoảng giữa ngón tay chỏ và ngón giữa. Tay hắn xước, 1 chút máu chảy ra. Tên đó ngớ ra không hiểu.
-Dạ?
………
-Alo

-Chị à, bọn họ đến rồi, chị mau về đi
-Ừ. Có những ai đến.
-Gồm 15 tên
-Biết rồi!
Nói điện thoại xong nó trở vào.
Lững thững, lững thững, nó nhìn hắn rồi di di chân vào bàn tay đang chảy máu.
-Nhớ chưa?
-Dạ…dạ nhớ rồi ạ…_ tên này sợ đến không dám thở mạnh, mặt ướt, áo ướt do thấm đầy mồ hôi
-Thế chuyện đó…_nó nói lấp lửng
-Dạ..dạ tối sẽ đi điều tra và báo cáo ạ…
-Hừ, thôi được rồi
Nó bước ra khỏi đám tang, mọi người trong đó thở phào nhẹ nhõm.
Đi về nhà, thay đồ rồi đến luôn Davil
-Chị, bọn họ đợi được 10’ rồi đấy ạ! _Key chạy ra, vẻ lo lắng
-Ừ! _nó gật đầu rồi vẫn thong thả đi vào.
-Đang ở phòng Vip ạ!
Nó đi lên tầng 2, nhìn thấy cái cửa đầu tiên chính là phòng Vip, phòng chỉ dành cho nó nghỉ ngơi hoặc tiếp khách quan trọng. Phòng này chỉ có những người thân cận của nó được vào hoặc những người khách được dẫn vào.
Đạp cửa ra, nó đi vào ung dung.
Tuấn đang ngồi yên ở đấy, quay đầu ra nhìn nó.
Không nhìn vào mắt cậu, nó ngồi xuống ghế, đối diện cậu.
Nhìn nó, nhìn nó, Tuấn cứ nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi trc mặt mình.
Đẹp! cả 2 cái người trong phòng này đều rất đẹp.

1 cô gái buông tóc, mắt màu khói, làn da trắng hồng, diện 1 bộ đồ ren màu đen, kết hợp với quần bò mài màu xanh, trông cô thật nổi bật.
Còn cậu, người con trai có đôi mắt nâu, buồn. Dù không chau chuốt nhưng cậu luôn nổi bật. MÁi tóc dài chấm gáy, sống mũi cao. Dáng ngồi vô cùng nam tính.
Cậu cứ nhìn nó, nhìn như chưa bao giờ được nhìn. Cậu muốn nhìn người con gái làm mình điên đảo.
-Cậu chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp hả?
Đặt cốc cafe thật mạnh xuống bàn,chỗ nó ngồi, nó nhìn cậu.(cậu không có cafe, đơn giản nó không muốn mời)
-Đây là phong cách tiếp khách của nơi này sao?
Nắm 2 tay lai với nhau, đặt lên bàn, nhìn nó.
-Đây là loại café latter, biết cậu không thích nên tôi không pha, ha…_nó cười nhếch mép,đá cậu
-Nghe vẻ cậu biết nhiều về tôi nhỉ?
-Biết thì sao? Nhưng tôi điều tra cậu 1 cách quang minh chính đại, chứ không như ai đó…hừ ừ
-Ý cậu bảo tôi…
Tuấn nhìn nó, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhìn nó bằng đôi mắt nâu buồn.
-THÔI! Vào vấn đề chính đi ! _nó ngắt lời cậu, tay đập lên bàn, tỏ thái độ
-Cậu gọi tôi đến đây làm gì? _Tuấn hỏi
-Cậu biết tôi gọi đến làm gì rồi sao còn đến? _nó hỏi lại
-phù
Tuấn thở dài, quay đầu qua bên trái, nơi cửa ra vào.
Nó cũng đã thay đổi trạng thái, đang đùa cợt, nó bỗng nghiêm túc. Khuôn mặt ánh lên sự oán hận
-Cậu…đã giết Zin!
1 khẳng định hung hồn, nó nói mà ko chớp mắt. Giọng điệu căm phẫn. Mắt bắt đầu đỏ lên vì tức giận
-Không! _Tuấn trả lời cho câu hỏi của nó, mặt cậu không có chút biểu cảm nào. Cái mặt nạ ấy bao giờ mới được tháo ra?
Nó hừ mạnh, mắt nhìn chăm chăm vào cậu.
-Không phải là cậu thì là ai?
Nó hét lên, sự tức giận, sự đau khổ của nó như được dịp bùng phát. Cái chết của ZIn, sự đau khổ của nó trong thời gian qua. Những ý định trả thù, những kế hoạch, những lời tự nói với bản thân, giờ đây, nó đều quên hết. Nó chỉ biết người đang ngồi trước mặt mình chính là hung thủ.
Làm sao? Nó phải làm sao cho tốt đây??
Nó dùng ánh mắt sắc lạnh để cảnh cáo cũng như đe doạ cậu. Nhưng Tuấn vẫn bình thản, như chẳng có gì là quan trọng với cậu.
-NÓi đi! Rốt cuộc tại sao cậu lại làm vậy hả? hà, vì cái địa vị trong cái thế giới này sao? ĐỒ NHAM HIỂM!

-Thôi đi! _Tuấn gằn lên, cậu không muốn nhìn thấy người con gái mình yêu đau khổ như thế. Cậu lạnh lùng, cậu ko giải thích, đơn giản cậu không muốn khơi gợi nỗi đau trong lòng nó thêm nữa. Cậu không muốn thấy nó khóc, thấy nó đau khổ. Bởi thấy nó đau, cậu càng đau hơn.
-hà, chính cậu đã giết ZIn của tôi! Cậu…nghĩ mình sẽ được yên sao?
-TÔi không giết, tôi chỉ…
-THÔI Đi! Cậu đừng có nguỵ biện nữa! Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không bao giờ tin đâu!
Nối đa trong lòng đã dâng đến đỉnh điểm, nó không thể kiểm soát chính bản thân mình. Bao kế hoạc vạch sẵn đều quên hết. Trong đầu nó hiện giờ chỉ có 1 ý nghĩ: TRẢ THÙ!, nó bắt buộc phải trả thù.
Bộp…..nó đập mạnh bàn rồi đứng dậy.
Chĩa lòng súng vào người Tuấn, nhìn cậu bằng cái nhìn căm phẫn. Nó nói
-CHúng ta…_nhưng đang nói thì nó lại bị cậu ngắt lời
-…quen nhau đi! _Tuấn nhìn nó, vẻ khẩn thiết
Nó định nói “chúng ta không thể đội trời chung” và cho 1 phát đạn vào cậu. Nhưng lại thật sự shock trước câu nói của Tuấn.
…..
-Con đã thành công rồi, ha ha
-Tốt lắm. Con của ta toàn những người tài giỏi mà, ha ha
Bố nó và anh Bảo đang nói chuyện. Cuối cùng việc chế tạo cũng thành công.
-GIỜ sẽ là thử nghiệm rồi vận chuyển, con hãy cẩn trọng
-Dạ!
……
-Sao? Sao có thể có chuyện đấy hả?
Vũ nghe tin nó lấy cắp thì không thể tin được, chạy đến phòng hiệu trưởng lập tức, nhưng nó đã đi được 1 lúc rồi.
-Mày bình tính đi nào. Chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết. Xồn xồn lên, đâu có làm cho nó hết chuyện _Thành lôi Vũ vào lớp học.
Buổi học hôm đó, cậu không thể tập chung
-Cậu ta có đi tự tử không nhỉ? _Vũ cứ lôi tay áo Thành xuống hỏi này nọ
-Mày bị điên à?
-hay là nghĩ không thông nên bỏ học
-Mày đang nói cái quái gì thế? _Thành toát mồ hôi vì suy nghĩ của Vũ
-Phải mau đưa cậu ta vào lồng không thì chết mất!
-Có mày phải vào trại ý, cái thằng ấm đầu này….Em thưa thầy, thằng này cứ cản trở việc học của em này! _Thành bống đứng dậy, nói to, cái kiểu “tao méch thầy đấy!”