Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 38






Tại 1 quán bar, cũng khá nổi trong Hà Thành. Có một bọn đang ngồi uống thì có người chạy vào, hối hả, gấp gáp.
-Có chuyện…có chuyện này…_tên đó vừ thở hổn hển vừa nói
-Chuyện gì? _mấy tên ở đó hỏi
-Chuyện…chuyện là… _vuốt ngực, vẻ gấp lắm
-Cái xxxx nhà mày, nói nhanh lên _bọn kia cáu vì thái độ úp mở của tên đó
-Đại chiến….đại chiến thế giới lại nổ ra…
-Hả? _lần này cả bọn quay ra, vẻ ngạc nhiên
-Hôm nay, phát hiện ra 5 người của Ác Quỷ chết trong địa bàn của Thiên Thần
-Vậy sao?
-Ồ!
-So hot!
-được
Cả bọn tỏ vẻ ngạc nhiên và thích thú. Nhìn mặt thằng nào cũng ngu ngu như vừa trốn trại. Một lúc sau mới có thằng nói
-Ha ha, tưởng thế nào, cũng trả thù thôi. Thằng đàn em thân cận chết mà haha
-Không biết tụi nó chơi kiểu gì nhỉ, ha ha
-Chắc cũng lớn đấy. Toàn hàng khủng, ha ha
-Không khéo quả này lại được gặp cả 2 người đứng đầu nhỉ, ha ha
Thằng nào cũng cười, cũng góp vui vài câu, không khí rôm rả
-Nhưng thế này thì chúng ta cũng bị ảnh hưởng chứ?
-Ừ, hình như là thế, quả này, không có đất mà chôn rồi
-TAO bắt đầu lo rồi đấy. Mà có liên quan gì đến mình đâu
-Không liên quan cũng bị lôi vào cho xem. Mày không nhớ chuyện 2 năm trước hả?
-Có, ai mà quên chứ, nổi quá còn gì nữa
Nãy giờ , bọn chũng cứ nói với nhau mà không để ý có 1 khuôn mặt đang cười. Nụ cười đáng ghê tởm. KHuôn mặt dài, mắt 1 mí, sự nham hiểm hiện trên mặt hắn.
Đến khi hắn lên tiếng thì cả bọn im lặng
-Ha ha, không phải lo. Chuyện này vui lắm đấy. Bọn chúng đánh nhau, ta ngồi xem. Thích thì ném thêm ít dầu vào ha ha…
Hôm sau.
Tự dưng nó dở chứng dậy sớm, rồi lôi cả Vũ dậy theo
-Cái quái gì đấy, đi gì mà sớm thế.
-Đi sớm cho nó thoải mái, mau lên, rùa quá đi thôi.

-Cái gì, dám bảo tôi rùa hả? Con nhỏ chết toi kia
-Thôi, nói ít thôi, đi.
2 người đứng ở ngoài cổng
-Mẹ kiếp. Sao giờ mà chú Tam(người hay lái xe chở cậu đi học) còn chưa đến? _Vũ bức xúc vì phải đứng đợi
-Không đến đâu! _nó ung dung trả lời
-hả? _Vũ
-Thì tôi bảo không phải đến.
Vũ quay qua nhìn nó, nheo mắt
-Ấm đầu hả? Hay sáng nay ăn nhiều quá!
-Ăn cái đầu cậu ý. Hôm nay tôi muốn đi xe bus.
-Ồ! _cậu mở to mắt, nhìn nó như người sao hoả vừa mới bị ném xuống trái đất mà vẫn mặc nguyên quần áo sao hoả
-Cần vào viện sớm! _nhìn xong cậu phán cho nó 1 câu
Nó thì ức chế, nhìn cậu, không chớp mắt
Vũ cũng nhìn lại
-Cậu đi thì cứ đi, sao phải lôi tôi đi hả?
-Tôi…phải đi xe bus trog khi cậu ngồi sung sướng trong oto hả? Cứ nghĩ đến chuyện đấy là không chấp nhận được , thôi đành lôi cậu đi cùng.
Vũ trố mắt ra rồi bật cười, nham hiểm
-hay…hay muốn đi cùng tôi quá hả?
-Xì, nghĩ thế nào thì nghĩ, mau lên
-Không thích _cậu dừng lại, dựa lưng vào tường, khoanh tay. Dáng vẻ ung dung tự tại, chả coi trọng cái gì. RỒi lôi cái điện thoại trong túi ra, nhấn nút gọi.
Nó thấy vậy, biết ngay là cậu định gọi cho bác Tam, thế là nó dựt cái điện thoại trên tay cậu, rồi nói vào trog điện thoại
-Bác cứ nghỉ ngơi đi nha!
-Cậu làm cái quái …
Chưa kịp để Vũ nói hết, nó đã lôi cậu đi
-Đến chưa! Thân tôi đúng là thân con rệp mà! _Vũ cằn nhằn
-1 đoạn nữa là ra đến đường rồi

-Đến chưa…
….
-Đến chưa?

….
-Đến chưa?

Nó cáu vì VŨ hỏi nhiều quá
-Cậu có thôi đi không? Cứ 15 giây là cậu lại dừng lại và hỏi 1 lần. Không biết chán hả?
-Đến chưa?
-Rồi. Đồ con heo.
-Cái gì? Cậu dám…
Lại chưa nói hết cậu đã bị nó lôi lên xe. Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về cậu và ồ lên.
Đồng phục trường nổi tiếng. Khuôn mặt đẹp dễ sợ, chiếc khuyên tai kim cương sáng, mái tóc màu hung đỏ. Đúng chất quý tộc. Vậy mà đi xe bus sao? Mọi người thắc mắc.
Vũ thì cảm thấy vô cùng ngột ngạt và khó chịu. Cậu nhìn xung quanh, ai cung nhìn cậu bằng ánh mắt như mắt ốc nhồi. Bức xúc quá, kéo nó xuống hàng ghế cuối cùng để ngồi.
Ngồi xuống, nó chẹp chẹp miệng
-Hazxx, đúng là sinh vật ngoài hành tinh, mọi người đều phải nhìn
- ha ha, đây được gọi là sức hấp dẫn của ta đó, nghe chưa, cậu cực kì vinh dự khi được ngồi cùng hot boy đấy
-Ù, biết rồi. Thiên nga xổng chuồng
-Cậu… _chỉ vào nó, đầu tiên là dơ ngón tay ra, rồi cong dần, cong dần vì không nói gì được nó. Tức giận quay sang cái bọn đang nhìn
-********! Muốn chết hả? Nhìn cái gì mà nhìn!
Mọi người ngay lập tức quay hết lên, không ai dám í ới. Câu nói của cậu dường như luôn chứa sức mạnh, khiến người khác phải nể sợ và kính phục, nhưng nó là trường hợp đặc biệt. Quen với cái tính khí đó của cậu rồi. Giờ cứ cho tiền nó cũng chả sợ.
-Đi thế này thì mất bao lâu
- 1h
- HẢ? cậu bị điên hả?
Ngồi yên được 1 lúc thì
-Á…KHỉ thật, cái ông kia,chạy xe kiểu gì vậy hả? Muốn chết hả?
“hớ, tên Vũ này muốn làm loạn hả?” nó giật mình
-Sao cậu dám nói như thế với tôi hả?_bác tài xế giận , quát lại
-Này. Nếu ông ko phải lái xe bus thì…..Ưm, ưm _đang nói thì Vũ bị nó bịp miệng lại
-Không phải đâu chú ơi, tên này vốn không bình thường cho lắm! _nó nói với lái xe
Vũ cáu rồi, hất tay nó ra
-Gì chứ! Sao cậu phải xin lỗi _cậu to tiếng, bực mình

-Im lặng coi. Đây là xe bus không phải xe riêng nhà cậu đâu
-Khỉ thật, đang nắm giữ mạng sống của nhiều người thì phải lái xe cẩn thận hơn chứ! _Vũ liếc nhìn bác tài xế, vẻ khó chịu và không bằng lòng.
-Ông ta, thật là CÓ BIẾT ÔNG TA PHANH GẤP MẤY LẦN RỒI KHÔNG? Đèn đỏ cũng không thèm dừng, tăng tốc vọt qua luôn. Lúc thì lại phanh gấp. Từ lúc tôi lên xe đến giờ, tôi ngã mấy lần rồi đó. BỘ LÁI XE BUS LÀ TRÒ CHƠI HẢ? ….đến tôi khi đua xe còn không thế này…hừ hừ _cậu chỉ thẳng và người lái xe, lên giọng
Mọi người dường như cũng ủng hộ cậu
-Đúng đó, từ lúc lên xe tới giờ, tôi sợ lắm
-Đúng đó…
-Tôi cũng vậy…
-Hồi nãy tôi cứ tưởng xảy ra tai nạn rồi chứ
-Tai nạn đấy…
=> này anh kia chạy xe cho cẩn thận coi,tôi không muốn chết đâu, không thì cho tôi xuống đi
Nó nhìn Vũ, cảm thấy hơi hơi có lỗi
-Xin lỗi….tôi cũng k ngờ _nó ra vẻ ăn năn, liếc nhìn cậu
-Khỉ thật! Sao lại đi cái thứ này cơ chứ! _Vũ nghiến răng,cậu đang rất bức xúc
“chậc, mình muốn thử thôi mà” nó nghĩ thầm, nhìn cậu
Cả 2 không nói gì, ngồi im, lẳng lặng với xe chuyển bánh. Lắm lúc nó liếc sang cậu, nhưng cậu không để ý, bận nhìn vào cái khoảng nào đó.
Xôn xao…liếc nhìn…xồn xào… mọi người ai cũng quay lại nhìn 2 người tụi nó. Vũ cáu lắm rồi, khuôn mặt tối om, hiện lên sự bực tức
-Thế này là thế nào_nói với nó
-Xin lỗi, độ nổi tiếng của cậu tăng lên thì phải!
-Phù…(Vũ thở dài), ĐÁNG GHÉT! NGẬM MIỆNG LẠI.NHẮM MẮT HẾT ĐI!
Soạt….mọi người lại đồng loạt quay lên
-còn như thế này lần nữ thì cậu chết với tôi đấy_quay sang nó,dở chứng đe doạ
-haizz,chỉ muốn thử thôi mà. Tôi muốn ngồi xe bus cùng bạn trai, dù là 1 lần thôi cũng được _khuôn mặt ánh lên sự tội nghiệp
-Chậc, trẻ con quá,có bạn trai rồi mà chưa thử lần nào sao?
-Chưa! (nó nói, Vũ giật mình). Uy Vũ là người bạn trai đầu tiên của tôi đấy!
- hả? (cốp…cậu đánh vào đầu nó) Chỉ là giả vờ thôi đó nha.
-Thì sao hả? Dù là giả hay thật thì cũng là lần đầu của tôi. Cậu có cần nói rõ vậy không hả? _nó hét vào mặt Vũ, cậu chỉ biết ngồi im mà hứng chịu
Xôn xao, xôn sao…
Người 1: gì đấy gây lộn sao?
Người 1: ơ, sao lại gây lộn chứ?
Người 3: cô ta là ai mà dám lớn tiếng với cậu ta thế?
-ĐIẾC TAI QUÁ! _Vũ hét lên
Vì ở nơi công cộng nên phải hét rất nhiều, khổ thân.
Nó bỗng đứng dậy, cúi mặt xuống đất
-THôi được rồi, lần sau tôi sẽ không như thế nữa!
-này (tóm tay nó lại) cậu định khóc hả?

-điên hả? KHóc đâu mà khóc, cậu thấy tôi khóc hả/?
-Đúng là cậu muốn khóc, chuẩn bị khóc rồi kìa
-Cậu…_tức
Vũ kéo nó xuống ghế ngồi
-Cậu đừng giận, Đây cũng là lần đầu (thật lòng) của tôi
Nó nhìn cậu như sinh vật bị tuyệt chủng, nhìn bên trái, nhìn bên phải, nhìn thẳng mặt…rồi cười như con hâm
-Ha ha ha ha ha ha ha ha……….tôi chắc phải đoạt giải Oscar cho diễn suất mất ha ha. Cậu nghĩ chúng ta là gì mà giả vờ với chả thật, ha ha.Thấy cậu không vui lên đùa tí cho vui í mà ha ha. Đồ óc heo
….
-Oẹ…oẹ…oẹ…_Vũ đang nôn thốc nôn tháo
-Có sao không? _nó nhìn lo lắng
-không! (để giữ thể diện con trai)
….
-oẹ…oẹ…
-Có thật là không sao không?
-Không
….
-Oẹ…oẹ…
-Cậu có biết là chúng ta đã đi bao nhiêu chuyến rồi không hả?
Mãi 1 lúc sau, cả 2 mới lết xác đến trường được. Nhưng cổng trường đã đóng.
-Chỉ tại cậu mà chúng ta bị ở ngoài đây này _nó nhìn Vũ, oán trách
-Thì sao? _cậu lại còn ung dung hỏi
-Trèo vào như lần trước vậy!
-Không thích
-Cái gì?
-Đã muộn rồi thì đi chơi luôn.
-Cậu…đồ lười học…
-Hừ, khốn kiếp _Vũ đi trước, nhớ lại chuyện vừa nãy, đang hưng phấn vì những lời của nó thì lại bị đạp cho nhát rơi xuống đất. Ức chế nổ đĩa. RỒi lại những câu nó nói, không phải, giả vờ, thế này kia nữa…
-này tên kia, đi chậm chậm thôi _nó lần đầu tiên trong đời phải lẽo đẽo theo người ta như thế này
-……cậu không nói gì
-này, đừng có cậy chân dài hơn tôi mà cậu đi nhanh như thế nhà…tên gà hôi kia
Suốt quãng đường nó hét, la, đủ kiểu, khản cả giọng, nhưng tên vô nhân tính Vũ không thèm quay lại
 Giận rồi đó
Nó cứ đi theo cậu mà chẳng biết tên này định đi đâu.
-Ê, đi đâu thế hả? Tên kia.