Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 47




Dưới sự lì lợm “không chịu ăn” của thằng bé thì tôi đành miễncưỡng ngồi xuống cùng tham gia vào bữa cơm hàng xóm vô cùng không thân mật. Ăn xongthì tôi cũng có nào được nghỉ ngơi đâu chứ, còn phải đến trường để đóng vai BạchTuyết môi đỏ tóc đen kia, phải nói thật là trong lòng tôi có một sự mệt mỏikhông hề nhẹ. Quân có ý định đi đến trường cùng tôi nhưng tôi cũng đã dùng hếtsức bình sinh để đuổi cậu ta đi, đơn giản là vì hai mắt tôi đang dính chặt vàonhau rồi, tôi mà không ngủ một chút thì chắc ở trên đường người ta sẽ thấy mộtnữ sinh nằm lăn ra như chết, và sau khi khám hiện trường thì người ta khẳng địnhđược rằng nữ sinh này đang... ngủ. Ngủ được nửa tiếng, chuông báo thức đã phũphàng gọi tôi dậy bằng thứ âm thanh nghe mà chói hết cả tai, ước gì tôi cóDoraemon làm bạn, tôi sẽ mượn cái gì đó mà có thể làm ngưng đọng thời gian. Bêcái thân xác mệt mỏi mà lết rồi lê trên cái con đường dài ngoằng, không có sao,cố lên, vì sắp nghỉ tết rồi, nghe nói tết năm nay cũng được nghỉ khá là thoảimái đấy. Thật ra thì tôi đến trước giờ tập nửa tiếng liền, nhưng không có nghĩalà tôi đến sớm, bằng chứng là tôi còn chưa bước chân vào lớp thì đã nghe thấytiếng cãi nhau chí chóe om tỏi ở bên trong rồi. Làm ơn tha cho cái thân xác mệtmỏi này đi được không hả?

- Sao tôi lại phải đóng vai thợ săn? Tôi phải đóng vai hoàngtử chứ! Hay thế này đi, chúng ta sẽ biến đổi câu chuyện như thế này: nàng BạchTuyết mất và các chú lùn khóc thương, xong người thợ săn ngày xưa đi ngang qua,vì đã đem lòng yêu Bạch Tuyết nên đã đến và hôn Bạch Tuyết, sau đó thì Bạch Tuyếtsống lại và hai người sống hạnh phúc bên nhau. Còn Hoàng tử thì do đang cưỡi ngựa,tự nhiên ngựa bị điên nên phi thẳng xuống vực sâu, hết chuyện, thấy thế nào?

Cái kịch bản vĩ đại đó còn ai nghĩ ra được ngoài cái tênđiên Trần Lam Phong chứ? Làm gì có chuyện Bạch Tuyết xinh đẹp yêu thợ săn xấutrai chứ.

- Không được, chúng ta sẽ không biến tấu nó!

Còn đây là tiếng ông thầy đầu hói kiên quyết phản đối.

- Hay là cho thợ săn bị mụ phù thủy giết chết nhỉ?

Đây chính xác là giọng của Quân, ôi mẹ ơi, đấy là cái thể loạigì?

- Ý kiến của Quân nghe có vẻ có lí.

Ông thầy này có suy nghĩ hay nhỉ? Nhưng thật ra thì ý kiến vừarồi cũng có lí đấy chứ.

Vì trí tò mò hại chết đôi chân, tôi đứng nghuyên ở ngoài cửalớp 15 phút chỉ để nghe cái cuộc đàm thoại ở bên trong. Mãi cho đến khi mỏi rãcả chân ra rồi tôi mới mở cửa vào, làm học sinh lễ phép chào thầy rồi đi về chỗvà lăn ra ngủ, khi nào tập thì bọn họ sẽ gọi tôi dậy thôi mà. Trong mơ, tôi thấymình lạc vào một xứ sở đầy kẹo là kẹo, đầy bánh là bánh, tôi bẻ một cành cây khẳngkhiu làm bằng chocolate, chén xong cái cành cây thì tôi mọc cánh bay lên rồi vặtquả, là một cái hamburger đang tỏa ra mùi hương quyến rũ, nơi đây đúng là thiênđường. Chén xong vài gói bim bim nữa, tôi nằm ườn ra trên một đám mây và xem hoạthình bằng một cái màn ảnh cỡ lớn. Hạnh phúc tưởng chừng như không bao giờ chấmdứt thì lại có người cướp đi niềm hạnh phúc của tôi. Bỗng nhiên có một cái lồngtừ trên trời rơi xuống, nhốt tôi vào trong, rồi mặt của cái con người từng làmtôi sợ chết khiếp hiện ra, ôi cha ơi, là cái tên Âu Hoàng Dương bị bệnh tâm thầnđó. Cứu, cứu tôi, tôi không muốn mơ nữa.

- Á á á!

Hét ầm lên rồi bật dậy, tôi phát hiện ra bây giờ tất cả mọiánh mắt dều chĩa vào tôi như là nhìn thấy sinh vật lạ. Làm sao? Chưa nhìn thấyngười ta gặp ác mộng bao giờ à?

- Cô làm cái gì mà kêu như heo bị chọc tiết thế? Sao cô lạicó thể ngủ trong lúc thầy giới thiệu thành viên mới của lớp chứ hả?

- Thành viên mới?

- Phải rồi, cậu ta đến để tham gia đội kịch, ngày mai mớichính thức làm quen với cả lớp. Mà chẳng hiểu sao tôi thấy trên người tên nàycó cái mùi quen lắm.

Mùi? Cái tên học sinh mới thì đứng ở bục giảng, còn tên nàythì ngồi tận bàn cuối, vậy mà ngửi thấy cái mùi gì cơ chứ? Nhìn lên trên bục giảngđể chiêm ngưỡng dung nhan của học sinh mới, tôi suýt ngã ngửa ra đất vì cái ngườitrên bục giảng đó chẳng ai khác chính là cái tên vừa phá tan tành giấc mơ củatôi, Âu Hoàng Dương. Nhà ngươi còn chưa có ngã xuống vực sâu sao? Vẫn còn ởtrên đời này hại người lành sao?

- Rồi rồi, Quân, em phát kịch bản cho mọi người nhé!

Nói xong thì ông thầy đặt cả một cộp những giấy với tờ lênbàn. Sau khi được nhận kịch bản thì tôi buộc phải nhìn ông thầy bằng một ánh mắtkì quái. Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn thì có cái quái gì đâu mà sao kịch bảnnó lại dày như thế. Kịch bản được đóng thành một quyển với bìa cứng, bên trongthì dày cộp, nhìn như là phải đến mấy chục trang.

- Vì nếu diễn giống trong truyện thì chán lắm, nên thầy đãthêm một số nội dung mới vào.

Thảo nào mà nó lại có thể dày như thế này, trong khi chuyệnthật thì có mỗi mấy trang. Lật qua lật lại thì ngoài những cái cũ thì ông thầynày còn chém gió thêm về cuộc sống sau này bị một tên quan lớn trong triều pháphách do hắn để ý tới Bạch Tuyết. Á à, tên này láo, tôm tép mà đòi đấu với mèohoang à?

- Bạn Hoàng Dương sẽ đóng vai tên quan lớn nhé!

“Rầm” ngay sau câu nói đó của ông thầy, người ta sẽ nghe thấymột tiếng động lớn và nhìn thấy hình ảnh của một con nhócđang nằm lăn ra trên đấtvà cái ghế bị lật ngửa ngay bên cạnh. Vậy là nhờ hình ảnh hết sức đặc sắc đấy củatôi, tất cả lũ con gái trong lớp được một trận cười như điên như dại, kiểu nhưlà cười cho thỏa nỗi lòng của bọn nó bao nhiêu lâu nay vậy. Lồm cồm mà rời xa mẹsàn nhà thân yêu, tôi phất phất tay ra vẻ không sao như mấy anh hùng trong phimnhưng thật ra thì tôi đang đau đến sắp chảy cả nước mắt ra đây này.

- Thôi được rồi, các em đến phòng thể chất đi, hôm nay chúngta sẽ tập thoại thôi.

Thế là tất cả mọi người lũ lượt kéo nhau ra khỏi lớp, nhưngvẫn còn bốn con người chưa ra. Một là tôi, hai là Quân, ba là tên Phong, và bốnlà học sinh mới Hoàng Dương. Tôi thì là vì chờ người ta ra hết rồi đi cho nó đỡphải chen chúc, còn ba tên này thì tôi không biết.

- Châu, chúng ta đi cùng nhau nhé?

- Ừ, được thôi!

Đồng ý với Quân xong, chẳng hiểu sao tóc tôi bị giật một cáirõ đâu, tên nào độc ác, dã man, hèn hạ vậy chứ?

- Sao cô lại đi với thằng đó chứ?

- Vì cậu ta rủ tôi trước cậu hả? Ừ, đúng rồi đấy, thôi chàonhé!

Thì ra đó là cái tên đáng ghét mà tôi gọi bằng một cái tênthảm họa đó mà, đã làm tổn thương thể xác của bà đây rồi mà còn dám lớn giọngchất vấn à? Ra vẻ sang chảnh, tôi hất tóc rồi quay lưng bước đi một cách kiêuhãnh, và cùng vai sánh vai, đầu sánh đầu bước đi cùng Quân, đăng sau là hai tênlẽo đẽo theo sau, một tên không ngừng cằn nhằn và một tên im lặng đi theo saunhưng đói với tôi sự im lặng đó mới là một điều nguy hiểm tột độ. Mà kiểu quáigì chẳng đi một đường, việc gì phải xem là đi cùng ai? Hình như cái tên đằngsau không chịu được cảnh ở phía trước nữa hay sao ấy, lao lên phía trước đẩyQuân ra xa tôi. Nhưng anh chàng Quân cũng không hề kém cạnh, cầm lấy cổ tay anhchàng Phong và quăng qua một bên rất nhẹ nhàng. Vâng thưa quý vị khán giả, đâychính là cuộc đấu giữa hai hotboy Trần Lam Phong và Nguyễn Anh Quân. Ồ, Phongkhông chỉ vì thế mà ngừng lại, anh lao lên nắm lấy hai bàn tay của Quân và ấn cậuấy vào tường, dí sát vào mặt Quân và nhìn Quân bằng ánh mắt đe dọa. Nhưng ánh mắtđấy không đủ sức để làm cho Quân nhụt chí, cậu dùng sức để hoán đổi vị trí củahai người, và bây giờ cậu đang ấn Phong vào tường, hai người dính chặt vàonhau, và khuôn mặt của hai người đang rất gần nhau, kiểu như sắp môi kề môi rồivậy.

- Á á á!

Hai tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang lên, và lí do thì...bởi vì khuôn mặt của hai người quá sát nhau, và cái con người tên Hoàng Dươngkia không biết vô ý hay cố tình mà ẩn Quân một cái, và dĩ nhiên và hai người...đã sát nay càng... dính chặt vào luôn. Ý tôi là hôn... hôn... hai người đó hônnhau kìa!!! Chân tôi bủn rủn, không thể nâng đỡ được nữa mà khuỵu xuống.

- Châu, không phải như cô thấy đâu. Mày, tao sẽ xử sau!Châu, cô phải hiểu cho tôi a!

- Cuối... cuối cùng...

- Châu! Cô phải tin tôi chứ!

Hắc hắc, cuối cùng cũng được chứng kiến mỹ cảnh này, há há,tôi ủng hộ giới tinh thứ 3 a, tôi là ủng hộ gay a, tôi là bị thích gay, há há!Cảnh tượng này thật đẹp nha. Từ trước đến nay chỉ có thể nhìn qua ảnh, không ngờbây giờ có thể nhìn thấy tận mắt. Nhưng dù trong lòng thì xúc động dạt dào nhưvậy nhưng ở ngoài thì tôi vẫn không thể làm ra bất kì hoạt động nào nên hai ngườikia vẫn tưởng tôi bị sock, mà đúng là tôi đang bị sock thật. Phong thì lắc đấylắc để người tôi mà giải thích cuống cả lên, còn ở đằng sau lưng tên đó là cảnhmột con người luôn luôn bình tĩnh như Quân mà lúc này mặt đang xám xịt nhìn cònnguy hiểm hơn cả tên Phong lúc hắn tức giận, tay nắm lấy cổ áo Hoàng Dương màdí sát mặt vào để nhìn. Cẩn thận lại hôn phát nữa bây giờ chứ lại.

- Tôi... tôi đi trước!

Cố gắng phát ra một âm thanh yếu ớt run rấy, tôi lảo đảo đứngdậy rồi men theo bức tường mà đi. Ra đến sân trường, tôi không thể kìm được xúcđộng mà đứng lên ghế đá rồi hú hét như điên.

- Trường mình có chó sói à?

Từ đằng xa truyền đến tiếng học sinh, ôi xấu hổ quá, trèo xuống,tôi đi vội đến phòng thể chất, muộn quá rồi, đến thảo nào cũng bị giáo huấn.Đang định nhấc chân bước đi thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Nếu như hai têkia còn đang cãi nhau thì người này chắc chắn chỉ còn là... nghĩ vậy tôi quay mặtlại và đúng là người tôi đang nghĩ, Âu Hoàng Dương. Hoảng quá nên tôi bắn ra mộtloạt ngoại ngữ để... đánh lạc hướng.

- Gâu gâu, meo meo, cạp cạp, éc éc, mẹ ơi cứu con...

Những thứ tiếng trên được liệt kê theo thứ tự thì chính làtiếng chó, tiếng mèo, tiếng vịt, tiếng heo và cuối cùng là tiếng Việt. Tên kiahình như nghe xong một đống ngoại ngữ của tôi đầu óc rối loạn hay sao mà đơ đơra một cục, chộp ngay lấy cơ hội, tôi đang định co giò bỏ chạy thì cái cục kiađã hết đơ và nhanh chóng giữ tôi lại.

- Đừng chạy, Châu, nghe anh nói. Anh biết lần trước anh đãsai, tình yêu là một thứ không thể miễn cưỡng, nhưng anh lại ép buộc em phảiyêu anh, đó là một hành động sai lầm. Anh vô cùng xin lỗi em về việc lần đó,anh cũng hiểu rằng, mình không còn cơ hội nào để có thể trở lại bên nhau được nữa.Cho dù trái đất tròn đã cho anh có thể được gặp lại em, người anh yêu nhất trênđời, nhưng lại làm cho anh không thể được ở bên em, nhưng không sao, em đừng locho anh, anh sẽ ổn thôi mà. Anh sẽ ngày ngày ngắm em từ đằng xa cho thỏa nỗi nhớnhung của mình, chỉ vậy thôi có được không em? Dù sao, thì anh cũng chỉ muốnchúc em hạnh phúc.

Đấy, tôi đã bảo là tên này luôn nói những lời màu hồng mà,tôi nghe đến phát chán rồi. Nhưng chưa bao giờ hắn lại nói những câu có nộidung dễ nghe như vậy, cuối cùng thì hắn cũng thông suốt rồi sao? Hôm nay quả làngày đẹp nhất đời tôi, há há.

- Em không có gì muốn nói với anh sao?

- À, tôi rất vui vì cuối cùng anh cũng đã chịu hiểu, tôi rấtvui, thế nhé! Bye bye.

Nói xong thì tôi quay đầu đi thẳng và dùng điệu bộ bay nhảymà đi về phòng thể chất, vừa đi vừa nghĩ lí do để biện hộ cho hành động đến muộncủa mình. Và chẳng ngoài dự kiến của tôi, vừa đẩy cửa bước vào tôi đã nhìn thấycái bản mặt tức giận của ông thầy đang chờ. Đây đúng là một người luôn phá hoạimột ngày tốt lành của người khác mà.

- Châu, tôi bảo em xuống đây từ bao giờ rồi mà bây giờ em mớixuống, 15 phút vừa rồi em ở cái xó nào vậy? Em là nhân vật chính mà còn khôngcó trách nhiệm như thế, thì những người khác còn chểnh mảng ra sao? Tôi khôngthể ngờ một học sinh giỏi như em mà lại thiếu ý thức đến như vậy. Em đã đượcvào trường này bằng học bổng thì em phải biết quý trọng điều đấy mà cố gắng họctập, không ngừng phấn đấu, chăm chỉ tham gia những hoạt động của trường chứ...bla... bla...

Dù bề ngoài thì đứng im thin thít như giả chết trước mặt gấu,còn trong tâm thì tôi đang không ngừng tâng bốc ông thầy rồi ném luôn lên ThiênĐường chơi với mẹ tôi. Ông thầy nói mãi cho đến khi nước bọt cũng không kịp nuốtxuống, suýt chút nữa là rơi xuống sàn nhà thì mới chịu dừng lại. Thờ hổn hển rồitrừng mắt nhìn tôi. Đến lúc này thì hai tai tôi mới được ân xá. Nhưng mọi chuyệnđâu có dễ dàng như vậy chứ, nhưng để ông thầy không có nóng giận quá mức mà hạhạnh kiểm hay bla bla gì gì đấy, tôi đành phải làm ra một khuôn mặt buồn thiunhư cơm nguội mà giải thích với ông thầy đầu quả dưa.

- Em xin lỗi nhưng mà vì tự nhiên em làm rơi cái vòng mà hồitrước mẹ em tặng em nên em phải ở lại để tìm. Đây là món đồ duy nhất mà mẹ emcòn để lại cho em trước khi mất, em không thể sống mà thiếu nó được. Nó như làhiện thân của mẹ em đối với em vậy.

Sau khi nghe mấy lời chém gió đầy mùi mẫn của tôi thì ông thầycũng mủi lòng mà không nói gì nữa, tôi như người sắp chết đuối vớ được phao màchuồn ngay trước khi ông ý lại nghĩ ra cái gì để mà nói. Tôi ngồi đọc cái quyểnkịch bản một lúc thì mới thấy hai con người rất chi là đẹp trai bước vào với mộthình ảnh gọi là không thể thân thiết hơn, há há. Quân thì đi phía trước với bộdạng như chưa xảy ra chuyện gì còn tên Phong thì không thế, hắn cứ nắm lấy cáicổ tay của Quân mà chạy theo, miệng thì không ngừng lẩm bẩm, lải nhải không ngừngnào là “cậu phải chịu trách nhiệm” rồi thì “cậu không thể cứ thế mà phủi mông bỏđi được” nghe cứ như là vợ đang trách mắng chồng vậy, há há há. Hai tên đó đi vềphía tôi, tên Phong thì như hổ thấy mồi mà nhào đến bên cạnh tôi rồi kể lể, hắnchỉ nhai đi nhai lại mỗi câu “cô phải tin tôi”, đau hết cả đầu. Ít ra Quân cònđỡ hơn, cậu ta không nói gì mà chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi rồi nhìn cái cảnh tượngtên Phong đang chạy lăng xa lăng xăng quanh tôi, miệng líu ríu giải thích, hắnbây giờ chỉ thiếu điều quỳ xuống lau giày cho tôi.

- Cậu biến ra chỗ khác cho chúng tôi tập thoại được rồi đấy!

- Nhà ngươi... nhà ngươi còn dám mở miệng ra mà nói chuyện vớibổn vương nữa sao?

- Cậu biến ra chỗ khác cho chúng tôi tập được rồi đấy.

- Không đi đấy, không đi, ờ ớ ơ, tôi cứ ở đây đấy, làm gì đượcnhau?

Vừa nói tên Phong vừa đi lòng và lòng vòng quanh Quân rồilàm thêm vài dộng tác quái dị để trêu ngươi, nhưng nhìn thì lại thấy vô cùng buồncười và có vài phần đáng yêu, há há. Hình như Quân cũng không chịu được cáithái độ đó của hắn nên đứng dậy mà mặt đen như trét tro lên, cầm lấy gáy tênkia rồi quăng đi xa thật xa, nhìn vừa giống ném boling vừa giống đánh tennis.Tên kia do mất phanh nên cứ thế mà lao đi không ngừng, cho đến khi sắp đập mặtvào cánh cửa phía trước, hắn mới lấy lại được phanh. Nhưng ông trời thì đâu cótốt bụng đến thế, lúc hắn tìm lại được phanh thì lại đạp ngay vào cái vỏ chuốicủa ai đó ác độc ăn xong không chịu vứt rác. Hình như hắn biết được là hôm nayhắn sẽ không thoát khỏi kiếp đạp mặt vào cửa nên hắn đành nhét tay vào túi quầnmà buông xuôi số phận. “Rầm” “á á á á” và chuyện gì đến thì cũng phải đến, mộttiếng động long trời lở đất vang lên kèm theo sau đó là tiếng hét như cào cấulòng người. Tất cả mọi người đều quay lại ra nhìn thấy một thân ảnh đẹp trai nằmngửa trên đất, hai tay đút túi quần và mắt thì đang chảy ra hai dòng nước trongsuốt, nhìn thật là quái dị vì miệng hắn còn đang cười nữa kia, đây có phải là“chết trong hạnh phúc” không nhỉ?

- Trời ơi, anh Phong, anh có làm sao không?

- Anh Phong, tội nghiệp anh quá!

- Em đưa anh lên phòng y tế nha!

- Anh Phong, anh ổn đó chứ?

- ...

Điệp khúc “anh Phong” tưởng chừng như không bao giờ chấm dứtthì cuối cùng nó đã chấm dứt vì có một cô nàng với sức khỏe cường tráng đã gạthết đống con gái kia ra rồi dìu tên Phong đấy đi, mỉm cười đắc thắng với lũ cònlại. Đúng là một lũ thần kinh. Tôi không thèm để ý nữa mà quay lại để chuẩn bịtập thoại với Quân vì ông thầy đang gào mồm lên mà quát tháo. Mở quyển kịch bảnra, ôi mẹ ơi, lời thoại thật là sến súa.

- Tôi cho tất cả 15 phút để tập riêng với nhau rồi sau đấythì lên sân khấu này nói cho tôi xem.

Cái gì? Lại còn lên sân khấu cái gì? Nói mấy cái lời sến súađến chảy nước dãi này trước bàn dân thiên hạ á? Đừng có mơ, đôi môi xinh đẹp ngọcngà của tôi không dành cho mấy lời này đâu.

- Châu, tập thôi, cậu nói trước đấy!

- Trời ơi, chàng có phải là hoàng tử không?

Tôi dùng giọng như cái radio mà nói, khuôn mặt thì cứ như làđang xem chương trình “Chúc bé ngủ ngon” vậy. Nhưng hình như cậu ta cũng khôngđể ý cho lắm đâu.

- Phải, là ta đây, Bạch Tuyết của đời ta!

Ok, tôi bắt đầu thấy buồn nôn rồi đấy.

- Chàng đã cứu sống em, em yêu chàng, có phải chăng, chàngchính là phép màu trong cuộc đời em?

- Không, nàng mơi chính là phép màu tuyệt vời nhất trong cuộcđời ta, từ giây phút đầu tiên ta nhìn thấy nàng, tim đã đã không khỏi đập mạnhtrước nhan sắc của nàng. Nàng là ánh sáng chiếu rọi cuộc sống của đời ta. Ta đãyêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, vậy... nàng có muốn làm vợ ta không?

- Thưa Hoàng tử, em đồng ý.

- Bây giờ chúng ta tập phần lễ cưới nhé!

Tôi không nói gì mà chỉ lật sang trang thay cho lời đồng ý.Ai là người viết ra cái mớ chữ này vậy chứ? Chắc cái đầu người này cũng toànmàu hồng giống tên Hoàng Dương.

- Trời ơi, Bạch Tuyết, nàng thật là đẹp. Nàng là cô dâu đẹpnhất mà ta từng thấy.

- Cảm ơn chàng. Em vẫn không thể tin nổi rằng em đã sắp đượctrở thành vợ của chàng, hoàng tử ạ. Liệu đây có phải là giấc mơ?

- Nếu nó là giấc mơ, ta xin nàng, đừng bao giờ tỉnh dậy.

Liệu đây có phải là một giấc mơ? Nếu nó là giấc mơ thì tôiđang muốn tỉnh dậy đây. Ủa? Cơ mà trong này có vai cha xứ, vậy ai là cha xứ? Chẳngnhẽ lại phải tự tưởng tượng ra chắc?

- Hoàng tử Bạch Tuyết lên trước đi.

Thế đấy, chẳng hiểu sao hồi bé mình thích diễn kịch thếkhông biết. Tất nhiên là đơn giản thôi, hồi đó nếu cứ đi tập văn nghệ thì sẽkhông phải học bài trên lớp. Coi như là trốn tiết một cách công khai mà không bịphạt, chưa kể còn được khen là năng nổ trong công việc chung của trường lớp.Bây giờ thì khác, người to như con tịnh rồi mà còn quay đi quay lại cắn quả táorồi ngã xuống đất thì buồn cười lắm. Lững thững đi lên cái sân khấu đang mời gọitôi một cách tha thiết. Sau khi ho khan một hồi, tôi đọc lời thoại.

- Trời ơi, chàng có phải là Hoàng tử không?

- Dừng lại! Châu, em đang đóng vai Bạch Tuyết hay là làm cáimáy radio? Cái giọng sao như đang đi khóc tang thế hả? Lúc đấy thì giọng nói phảithiết tha, cảm động, mừng rỡ chư sao lại rè rè như cái máy vậy?

Thà đi khóc tang còn hơn là phải đứng đây làm trò cho thiênhạ nó cười, hừ.

- Lại đi!

- Trời ơi, chàng có phải là Hoàng tử không?

Giọng đọc gọi là có chút diễn cảm hơn và ông thầy cũng khôngbắt bẻ gì tôi nữa. Nhưng thực ra tôi cũng chẳng quan tâm vì trong đầu tôi cònđang mải vẽ ra cái viễn cảnh khi mà Bạch Tuyết tỉnh dậy nhờ nụ hôn của Hoàng tử.Nàng Bạch Tuyết và Hoàng tử nhìn nhau đắm đuối con cá chuối, đang định mở lời cảmơn Hoàng tử thì ngay tức khắc, tất cả các chú lùn xông lên, bao vây xung quanhBạch Tuyết, còn Hoàng tử thì bị dẫm đạp tàn bạo dưới chân. Cuối cùng chàng bịthương và được đưa vào bệnh viện, yêu cô y tá rồi hai người sống hạnh phúc vớinhau đến cuối đời. Còn Bạch Tuyết thì lại đi làm thợ mộc cùng các chú lùn và ếđến già. Hết truyện! Như thế thì mới là một câu truyện hay và đầy ý nghĩa. Còný nghĩa là gì thì tự tìm hiểu đi, cái gì cũng chờ ăn sẵn là sao nhở?

- Tốt rồi, tốt rồi, cặp này được rồi. Nhưng Châu này, em vẫnphải tập thêm đi nhé! Ai đóng vai mụ phù thủy thì lên đây đóng đoạn mua bán tạpdề nào.

Mỹ Dương vác cái bản mặt bí xị lên rồi vùng và vùng vằng,nhìn đến là ngứa mắt. Cô nàng đó có bất đắc dĩ như tôi không? Không phải làđúng ý cô ta rồi sao? Cô ta muốn được đóng kịch mà, bây giờ được đóng đấy thôi.

- Mỹ Dương, em còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau đọclời thoại? Em đang làm mất thời gian của mọi người đấy!

Cô nàng đảo mắt một vòng ra vẻ chán nản rồi mới đủng đỉnh màmở quyển kịch bản ra. Dùng cái giọng phụng phịu mà đọc.

- Cô gái ơi! Cô có muốn mua đồ không? Ta có nhiều lắm nhé!Dây buộc tóc, kẹp tóc, vòng tay, cô muốn mua cái gì? Ồ, trông cô nấu ăn kìa,sao lại không đeo tạp dề chứ? Cô nên mua một cái tạp dề đi.

Hơ hơ, chẳng nhẽ cứ nấu ăn là phải đeo cái thứ đó sao? Tôi nấuăn cũng đâu có đeo bao giờ, mà tôi đã chết đâu chứ?

- Ồ, cháu muốn mua một cái tạp dề.

Tôi tưởng truyện này ngắn lắm chứ nhỉ? Sao diễn thì thấy dàithế? Tập mãi cho đến hơn 5 giờ chúng tôi mới được thả về nhà. Tôi thật sự đangmuốn ở riêng như hồi trước, nhưng cái nhà đó bị bán mất rồi. Thật ra là cũngchưa có ai ở đấy cả nhưng mà tôi cũng chẳng có tiền mà mua lại. Cứ mỗi lần điqua nó là tôi lại nhớ đến rớt nước mắt, chỉ muốn lao ngay vào nhà. Thế nên tôibây giờ làm việc rất là chăm chỉ với mục tiêu cao cả là mua lại cái nhà đó trướckhi bị cướp mất. Thật ra cũng đâu phải là không có ai nhăm nhe nó. Cứ mỗi lầnthấy ai đến xem nhà là tôi lại nấp đâu đó làm đủ mọi trò. Khi thì kiếm một conchó becgie rồi thả ra cho mấy người đó chạy đi, khi thì lại lùa ra một đàn chuột.Tóm lại là cái nhà đó nó phải về tay tôi. Thật ra tiền bán nhà là tôi cầm,nhưng nó vẫn chưa đủ, còn thiếu một ít. Cho nên bây giờ tôi làm việc rất làchăm chỉ. Bằng chứng là tôi đang đi làm đây. Lần này tôi làm ở một shop quần áocũng khá lớn. Công việc thì nhàn bỏ xừ, chỉ cần thấy khách vào, buông lời ngonngọt dụ người ta mua, thế là được. Mình bán được càng nhiều thì tiền hoa hồngcàng cao. Do tôi cũng dẻo miệng nên tháng nào cũng trong top 3 top 4, có khicòn top 1. Thế cho nên người ta mới có câu “ông trời không triệt đường sống củaai bao giờ”. Đi đến chỗ làm thêm, tôi mặc đồng phục rồi bắt đầu ra đứng chờkhách tới. Thật ra thì cuộc sống của tôi cũng có nhiều may mắn. Nếu không thìchắc giờ này tôi chẳng đứng đây cười đâu mà đang ở dưới gầm cầu mà mếu ấy.