Ngu Tinh bị thầy Chu giáo dục tư tưởng cả một buổi, bấm bụng mấy lần định khai báo thành thật: “Phong thư tình đó thật sự không phải do em viết đâu ạ!” Nhưng trước sự tấn công quá mãnh liệt và sắc bén của thầy Chu, lại thêm vật chứng tang chứng rõ ràng ngay trước mắt, kẻ có tội là cô đành phải gióng trống thu quân trở về.
Ngu Tinh oan ức lúc đó còn ngồi ở nhà ăn ăn cơm, cô làm gì có thời gian đi dán thư lên bảng tin.
Bức thư gán tội cho cô còn nằm chễm chệ ở đó lại không phải cô viết. Cái này đến con kiến cũng biết là có người muốn mang rắc rối đến cho cô rồi.
Học chưa đến hai tháng đã bị người ta nắn gân, Ngu Tinh thất vọng thở dài một hơi. Đã tự quán triệt bản thân phải làm người vô hình, không gây chuyện. Kết quả lại là người tính không bằng trời tính, cuộc sống đã định sẵn cô phải thành người nổi tiếng, còn nổi tiếng theo cách khiến người ta toát mồ hôi hột thế này!
Thông báo trên loa trường thật ra cực kì mất mặt nhưng lời nói gió bay, sau một vài ngày sẽ không ai nhớ đến nữa. Viết bản kiểm điểm một ngàn chữ cũng không thành vấn đề, cái cô có thừa là sự kiên nhẫn. Nhưng bức thư tình cực kì mất mặt đó lại nằm chễm chệ trên bảng tin cả tuần trời, hẳn là ở trong trường Lâm Thiên ai cũng có cơ hội giáp mặt em thư tình này rồi.
Nhìn lên cái bảng tin, tinh thần Ngu Tinh sụp đổ.
Trò ngoan Ngu Tinh vâng lời thầy Chu muối mặt đi dán lại bức thư tình. dán xong bức thư này cô thấy mặt mình đã trở thành bê tông cốt thép, có thể chịu đủ búa rìu dư luận.
Thầy Chu mặt hàm hằm giám sát, đợi đến khi cô dán xong mới đi lên phòng họp. Thoát được khuôn mặt hung thần ác sát của thầy Chu cũng không làm tâm tình của Ngu Tinh thoải mái lên tí nào.
Ngu Tinh lòng như lửa đốt, đi ra chỗ bảng tin
Đọc kĩ bức thư tình lần thứ nhất, Ngu Tinh nhíu mày.
Đọc thêm lần thứ hai, mặt cô trở thành thế này -_-.
Đọc thêm vài lần nữa……
Trò ngoan Ngu Tinh bị ám ảnh với sự hoàn hảo, cô thò tay vào túi áo khoác, cô có thói quen luôn mang theo bút khi ra ngoài. Ngu Tinh sát lại gần bức thư, mặt dính sát tường, sửa chữa một rổ lỗi sai trong bức thư tình.
Bức thư bạo dạn mà nóng bỏng này có hai lỗi sai chính tả, tiếng Anh thì sai ngữ pháp, dấu ngắt câu đặt lung tung, không diễn tả hết trọn vẹn cảm xúc của câu từ.
Người viết bức thư này cũng nên học lại ngữ pháp đi thôi.
Ngu Tinh vừa sửa vừa nghĩ, thư tình mình viết sao lại sai chính tả thế này. Hơn nữa bức thư tình không chuyển tận tay Thịnh Diệc mà lại dán lên tường, thầy Chu ở trường bao nhiêu năm sao dễ bị lừa vậy…
Nghĩ đến thầy Chu, Ngu Tinh sợ bị thầy phát hiện, cho là mình có tật giật mình. Dưới ánh đèn sáng quắc nhìn lại một lượt đến khi hài lòng. Sửa xong thì phải trốn, cô cất bút bước nhanh ra khỏi khu dạy học.
Đi chưa được mấy bước, trên mặt đất xuất hiện mấy chiếc bóng dài thật dài, Ngu Tinh giật mình, ngẩng đầu liền thấy một đám nam sinh nghênh ngang bước đến. Cô chột dạ, không dám nhìn mặt, nhanh chóng cúi đầu, rảo bước thật nhanh.
Tiết tự học buổi tối không ngồi trong phòng học mà đi lại lung tung trong trường học, cô tốt số đụng phải các cao tam rồi.
Nếu không phải cô đang sợ thoạt thì thật giống một con sóc, Ngu Tinh không ngờ bản thân có nhiều năng lực tiềm ẩn như vậy, luyện tập vài hôm có khi cô đủ tiêu chuẩn tham gia mấy cuộc thi đi bộ.
Nam sinh đi ngoài cùng, nhìn cô chằm chằm rồi dụi mắt: “Kia là em Ngu Tinh tỏ tình với trùm trường đó hả……”
Khoảnh khắc này, Ngu Tinh thật muốn đột nhiên biến mất vào không khí. Buổi đêm tối mù mịt thế này cũng nhận ra mình, học trưởng có đôi mắt sánh ngang với cú vọ đấy!
Càng đáng sợ chính là, học trưởng có vẻ đang muốn đến chỗ cô.
Ngu Tinh dứt khoát giả điếc, không đi bộ nữa mà chuyển qua điền kinh――
Xin lỗi học trưởng tiếng gió to quá em không nghe thấy giọng anh!
Cô còn phải về phòng học, bài tập đang đợi cô, bạn bè đang chờ cô, cô phải về tiếp thu tri thức!
Ngu Tinh chạy nhanh như chớp về khu tự học lớp mình.
……
Thẩm Thời Ngộ bị dáng vẻ của Ngu Tinh làm cho giật mình, không hiểu ra sao: “Em này chân gắn động cơ à mà chạy nhanh thế……”
Vừa muốn gọi “người quen”, chưa thấy tiếng đã mất dạng rồi.
Ngoài miệng vẫn không quên trêu chọc: “Em khóa dưới viết thư tình cho mày khả năng điền kinh tốt nhỉ!”
“Mày biết là sao em nó lại chạy mà.” – Thịnh Diệc hơi hơi quay đầu, tự nhiên nói một câu với hàm ý sâu xa.
Thẩm Thời Ngộ chậm nửa nhịp: “À haha”
Thịnh Diệc cười xấu xa với cậu ta: “Bởi vì mày xấu dọa người quá đó.”
Thẩm Thời Ngộ: “……”
Tưởng Chi Diễn buồn cười ra tiếng, liếc nhìn Thẩm Thời Ngộ một cái, cất bước nhanh hơn để đuổi kịp Thịnh Diệc.
Thẩm Thời Ngộ trong lòng không phục.
Nếu xấu mặt thì sao các em gái lại theo đuổi cậu ta! Nếu là xấu tính, 98% nam sinh trường này ắt hẳn đều là lưu manh!
Thẩm Thời Ngộ chân dài đuổi kịp hai người phía trước, mạnh mẽ phản bác: “Không phải do tao xấu……”
Câu nói còn chưa rõ ràng, cả ba đã đến chỗ bảng tin.
Bảng tin có dán gì đó.
“Cái gì đấy? ” – Thẩm Thời Ngộ có tinh thần trở lại, vừa rồi em gái mê Thịnh Diệc mân mê tại đây đến nửa ngày, cậu ta bước nhanh hai bước tò mò ghé đầu vào xem.
Tưởng Chi Diễn cũng theo bạn bước vào.
Bọn họ vốn đang nghênh ngang đi lấy xe, nên rất là nhàn rỗi
Thấy hai người bọn họ đều đứng kia xem, Thịnh Diệc cảm thấy nhàm chán, chỉ đi chậm phía sau. Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn đang cự nự nhau, Thịnh Diệc vẫn duy trì khoảng cách với hai người.
Tự dưng giữa đường nhảy ra chuyện vui, lại còn liên quan đến Thịnh Diệc, Thẩm Thời Ngộ đã vui vẻ trở lại.
Thịnh Diệc mới vừa đến gần, cậu ta liền giả giọng con gái, dáng vẻ uốn éo dào dạt tình cảm:
“Học trưởng Thịnh Diệc yêu quý của em, anh là tuyệt vời nhất! Em là Ngu Tinh học lớp 11-3. Em thích anh từ lâu lắm rồi, thích đến mức không thể kiềm chế được nữa! Từ lần đầu tiên chạm ánh mắt với anh, em đã không thể ngăn cản bản thân mà yêu anh, khuôn mặt của anh từ lâu đã khắc thật sâu thật sâu trong lòng em.”
Đọc đến đây chớp mắt ngừng một lúc, Thẩm Thời Ngộ tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Anh biết không mỗi ngày em đều nghĩ về anh. Anh là thiên đường, là ánh sáng chói lòa của Đảng, là con cá chép béo mà em khao khát đã lâu! Yêu anh như yêu Yakult Xoài 2/3 đường 50% đá……”
Thịnh Diệc bình tĩnh nghe Thẩm Thời Ngộ vừa đọc nội dung trên giấy vừa ba hoa sáng tác, cong mắt cười nhạt: “Mắt mày tốt nhỉ, hình như mày muốn làm nữ chính phải không?”
Thẩm Thời Ngộ vội vàng phanh gấp, cười mỉa mai: “Tao thấy em gái nhỏ viết không đủ sinh động, chỉ giúp em ấy sửa lại lời tỏ tình một chút!”
Trên giấy có mấy vết xóa và dấu vết đã sửa, Tưởng Chi Diễn chen mồm nói: “Thư tình có mấy đoạn cụt lủn mà còn sai chính tả nhiều thế này.”
Thẩm Thời Ngộ nhìn kỹ: “Ui thế trình độ em này không được tốt lắm nhỉ.”
“Vừa rồi em gái đó lén lút đứng đây, chắc là sửa lỗi chính tả đó!”
“Có mấy dòng tỏ tình còn viết sai. Với thân phận địa vị của trùm trường mà ẻm còn không viết nổi một bức thư ra hồn hả……”
Hai người thảo luận càng nói càng hăng, coi chuyện này thành chuyện nghiêm trọng làm mất mặt trùm trường.
Thịnh Diệc rõ ràng là “đương sự”, lại đam mê diễn vai quần chúng, nhẹ nhàng nhướng mày: “Bọn mày chưa nói xong thì dựng lều ở đây mà bàn tiếp, tao đi trước đây.”
“Haha…… Xong rồi xong rồi!”
Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn ngừng làm trò. Cả bọn lại tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe.
Thẩm Thời Ngộ âm thầm đánh giá vẻ mặt Thịnh Diệc, cậu ta thật sự không quan tâm, phối hợp với Tưởng Chi Diễn trêu chọc mấy câu, Thịnh Diệc hoàn toàn không có hứng thú, y chang một hòn đá vừa cứng vừa thối.
Cũng không phải ngày đầu tiên quen biết, đã sớm biết tính tình cậu ta sẽ không có hứng thú với mấy chuyện tào lao này.
Nhìn bọn họ có vẻ thân nhau, trên thực tế, Thịnh Diệc là người kiêu ngạo, không dễ làm quen.
Trong quá khứ cách tán trai này của các chị em đều dẫn tới thất bại, em gái Ngu Tinh này, cũng chỉ là hoa đào trong rừng đào quanh Thịnh Diệc mà thôi.
Thẩm Thời Ngộ nhún vai, quăng chuyện này ra sau đầu.
……
Ngu Tinh thở hồng hộc chạy từ chỗ dạy dỗ trở về phòng học, bị bạn bè trêu chọc: “Người đẹp Ngu Tinh đại giá quang lâm nè bọn mày! Vợ tương lai của anh Thịnh Diệc đó!”
Không đến ba mươi người trong phòng học cười ồ lên.
Đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô cúi đầu im lặng đi về chỗ ngồi.
Hai nam sinh ngồi sau đang chơi điện tử, vừa nhìn thấy Ngu Tinh, liền ngứa miệng châm chọc:
“Tớ thấy cậu ngày thường im lặng cậy mồm chả nói câu nào, cứ như không tồn tại, tưởng không biết yêu là gì. Hóa ra cậu có hoài bão lớn hơn!”
“Người xưa có câu, người nghèo chí không ngắn, đã nghèo thì phải chọn người tốt nhất để thoát nghèo chứ!”
“……”
Khâu Hủy Ni thấy cô như cái hũ nút không biết lên tiếng, đá vào chân cô: “Mọi người nói về cậu đó!”
Ngu Tinh ngơ ngác quay đầu tới: “À ừ”
Khâu Hủy Ni không kiên nhẫn: “Ừ cái gì mà ừ.”
Hạ Nguyên Tình hài hước: “Chuyện cậu viết thư tình cho anh Thịnh Diệc cả trường đều biết, cậu tính tiếp theo làm gì?” – cậu ta tỏ ra quan tâm, nhưng không giấu nổi nụ cười trên mặt: “Chuyện lớn thế mà cậu không nói năng gì với bọn tớ, chúng mình bạn thân cậu viết xong chúng tớ giúp cậu gửi nó cho Thịnh Diệc.”
Ngu Tinh không nói lời nào.
Bạn bè quằn què.
Cô không phải con ngốc. Cô vừa mới đi học, người ghét cô đến mức muốn nắn gân cũng chỉ ở cùng lớp với cô. Học sinh Lâm Thiên bình thường coi khinh xuất thân của cô, nên khi cô xảy ra chuyện, cả trường đều coi đó là chuyện vui.
Hai nam sinh vừa nãy lại nói chen vào: “Có mà nằm mơ! Người như thế này cho không cũng không ai cần, còn tính toán theo đuổi Thịnh Diệc!”
Người khác cười một tiếng: “Đúng vậy, đã xấu thì đừng tham vọng, mặt dày không biết ngại đi làm phiền người khác.”
Khâu Hủy Ni giả vờ hiền thục nói với bọn họ: “Đừng nói chuyện khó nghe thế, bạn ấy cũng là con gái.” Khóe miệng nhếch lên, sắp phá ra cười không nhịn được nữa rồi.
Mặc kệ tiếng trào phúng xung quanh, Ngu Tinh ngồi thẳng lưng, yên lặng mở sách ra đọc.
Tạp âm xung quanh chẳng đáng để quan tâm.
Đằng nào cũng không thân thiết với đám người này. Cậu chướng mắt tôi, tôi cũng không ưa cậu.
……
Từ bức thư tai họa phát sinh thêm nhiều chuyện đau đầu. Ngu Tinh chỉ cần đi lại trong trường, nhất định sẽ thu hút ánh mắt nghiên cứu tìm tòi. Bất đắc dĩ, cô phải tìm cách tháo bảng tên xuống, chỉ chờ qua giờ kiểm tra buổi sáng, liền cho bảng tên vào túi áo ngay.
Chuyện đã đến rồi thì chờ nó qua đi thôi.
Cuối tuần chỉ có một ngày nghỉ ngơi, mong mãi mới tới, Ngu Tinh trở về nhà thật sớm, dành cả ngày ở nhà để chăm sóc dì nhỏ.
Chạng vạng, khi mặt trời ngày càng xa đường chân trời, thấy thời gian không còn nhiều, dì nhỏ Ngu Uyển Trinh nhắc nhở cô: “Con đi ăn sinh nhật nên đi sớm đi.”
Ngu Tinh ngẩng đầu: “Vâng ạ” Cô rửa sạch sẽ chén bát, rồi trở về phòng thay quần áo.
Sinh nhật Tô Thu cũng không phải hôm nay, là cô ấy chờ cô nghỉ phép về nhà mới tổ chức.
Ngu Tinh thay áo thun, bên ngoài khoác áo khoác màu nhạt, cũng đủ giữ ấm. Phía dưới Lâm Thiên mặc váy đồng phục màu nâu. Nhìn cô chỉ như một cô nữ sinh bình thường, nhạt nhòa, không để lại ấn tượng cho người khác.
Cô ăn mặc đơn giản đã thành thói quen.
Ngu Uyển Trinh gạt cô: “Sao con không mặc mấy bộ nổi bật một chút.”
Ngu Tinh cười cười: “Mặc như này con thấy thoải mái hơn.”
Thấy cô không còn cố chấp đeo cái kính nặng trịch kia, Ngu Uyển Trinh vừa lòng hơn một chút: “Con cũng không phải con sâu cận thị, đeo mắt kính suốt ngày làm gì. Đi mua đồ đẹp con không thích, ăn mạc giản dị làm gì cơ chứ……”
Ngu Uyển Trinh ngắm cô một lát rồi kéo cô ngồi xuống: “Để dì chải đầu cho con.”
“Dì nhỏ à, con――”
“Đừng nhúc nhích.”
Ngu Tinh đành án binh bất động.
Ngu Uyển Trinh tách tóc mái phía sau của cô ra, khéo léo bện xương cá.
Tóc Ngu Tinh không quá dài, chỉ hơi quá vai một chút, lọn tóc hơi hơi rủ xuống tạo nên vẻ duyên dáng yêu kiều.
Ngu Tinh lúc đầu định cự tuyệt, sau lại thấy Ngu Uyển Trinh vui vẻ ra mặt, đành ngồi yên để bà tùy ý bện tóc.
Như hạt cát trong sa mạc, như bọt nước giữa lòng đại dương, ở Lâm Thiên cô đã quen đối xử khắc nghiệt với bản thân.
Hôm nay đi dự sinh nhật Tô Thu, cô vốn định ăn mặc đơn giản một chút, nhưng thấy dì nhỏ hạnh phúc như vậy, cô chợt cảm thấy hạnh phúc của dì là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.
Ngu Uyển Trinh bận rộn một lúc, thấy Ngu Tinh tăm tối hôm nay bừng sáng như ánh mặt trời mới vừa lòng: “Xong rồi đó, con đi đi, nhớ chú ý an toàn đó.”
Ngu Tinh ôm chặt dì nhỏ, vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo, ôm thỏa mãn xong mới chịu ra cửa.
……
Tô Thu đi trước cùng bạn bè tụ tập, Ngu Tinh đi ra chỗ hẹn tìm bọn họ.
Tố Thu vừa tới, Ngu Tinh ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cô, còn chưa kịp chào, Tô Thu hướng về cổ cô cọ cọ một chút.
“Cậu thơm quá.~~~”
“Ngứa.” – Ngu Tinh cười rụt rụt cổ: “Đâu có.”
Tô Thu từ nhỏ hoạt bát hơn cô một chút, tính cách hướng ngoại, năng động.
Buông cô ra, Tô Thu giới thiệu cô với mấy người phía sau: “Mọi người ơi――”
Không phải lần đầu gặp gỡ, Ngu Tinh tươi cười chào hỏi.
“Hai người này chưa gặp Ngu Tinh, học kỳ này vừa chuyển tới lớp mình đó.” – Tô Thu chỉ chỉ hai gương mặt xa lạ: “…… Đây là Ngu Tinh.”
Ngu Tinh vui vẻ gật đầu: “Chào các cậu.”
Hai nam sinh đột nhiên đều trở nên thẹn thùng. Một người đỏ mặt, người khác mặt mũi trở nên nghiêm túc.
Nam sinh tầm mắt lơ đãng nhìn Ngu Tinh phía đối diện, khuôn mặt bình thường trở nên hồng hồng, miệng lưỡi cũng lắp bắp.
“Chào… Chào cậu!”
Cô gái trước mặt có nước da trắng hồng, gương mặt trái xoan, miệng nhỏ căng mọng đỏ bừng, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt, giống như là…… như hồ nước mùa thu, lấp lánh như chứa đựng cả trời sao.
Vẻ đẹp trực tiếp đánh vào thị giác, khiến người đối diện chỉ muốn ngắm mãi không rời mắt, càng nhìn càng cảm thấy choáng ngợp.
Hôm nay đi sinh nhật Tô Thu, đi được nửa đường mới biết Tô Thu còn dẫn theo bạn cũ. Hai cậu bạn này nghe những người khác nhắc tới cô thì vô cùng kích động, không tránh khỏi tò mò. Lúc ấy Tô Thu đang ở cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, bọn họ đứng chờ ở cửa tranh thủ tám chuyện.
Một nam sinh đã nói: “Bạn của Tô Thu…… Khụ, đẹp cực kì.”
Mặt khác nữ sinh cũng nói: “Tính cách bạn ấy cũng đáng yêu lắm luôn, hai người gặp là biết.”
Lúc ấy các cậu cho rằng gái xinh trên đời này rất nhiều, Tô Thu dù rất xinh, bọn họ chơi chung nhìn cũng thấy quen.
Hiện tại nghĩ đến, khi nam sinh đó nói câu “đẹp cực kì” bỗng dưng ho húng hắng, không phải là chột dạ, mà là thẹn thùng mới đúng!
Trước mặt Ngu Tinh, nam sinh nói lắp đang phỉ nhổ chính mình vì biểu hiện không tốt, người còn lại nhịn không được trộm ngắm gương mặt kia, tim đập rộn ràng.
Đây đâu phải là vẻ đẹp bình thường!
Này là con mẹ nó quá xinh đẹp rồi!
———————————–