Ngay cả Đồng Hựu Tĩnh cũng nghi ngờ cô, những người khác khỏi đoán cũng biết tưởng tượng xa xôi thế nào.
Tuy Ngu Tinh đã giải thích một cách nghiêm túc nhưng trong lòng cô biết người có cùng kiểu suy đoán thế này nhất định rất nhiều.
Như vậy vẫn không xong.
Kể từ hôm đó, hai ngày liên tiếp, Thịnh Diệc đều gọi Ngu Tinh đến nhà ăn.
Cùng một địa điểm, cùng vị trí nhưng cậu ta không bắt cô gắp đồ ăn nữa. Cũng không có những hành động đi quá giới hạn.
Nhưng tin đồn về mối quan hệ của hai người không có dấu hiệu dừng lại, ngày càng lan rộng như nấm mọc sau mưa.
Thật sự không nhịn được nữa. Sau bữa ăn, Ngu Tinh buông đũa, đối mặt với Thịnh Diệc đòi công bằng.
“Học trưởng, tôi đã làm sai điều gì?”
Thịnh Diệc dừng ăn điểm tâm, rồi sau đó làm như không có việc gì, mỉm cười: “Em suy nghĩ nhiều rồi. Không có chuyện gì.”
Ngu Tinh không muốn giả bộ ngớ ngẩn cùng cậu ta, thái độ mười phần thành khẩn: “Hôm đó tôi tặng khăn quàng vì thật lòng biết ơn anh. Nếu chuyện đó khiến anh cảm thấy khó chịu thì tôi thật sự xin lỗi.”
Cô vừa nói vừa nhìn cậu ta với ánh mắt chân thành, thiếu điều muốn mổ tim ra cho cậu xem.
Thịnh Diệc trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên, cậu ném chiếc đũa đang cầm trên tay. Tiếng động phát ra rất nhỏ ấy không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi.
“Em có biết không, như em bây giờ, người ta gọi là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.”
“Tôi không có……”
“Dựa vào điều gì em có thể sống yên bình như hiện tại?”
Ngu Tinh cắn môi, trầm mặc.
So với thời điểm vừa mới vào học, hiện tại mỗi ngày trải qua nhẹ nhàng hơn nhiều. Không có ai khinh thường cô, cô giống như bao học sinh bình thường tự do hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt trong trường.
Trong lòng Ngu Tinh hiểu rõ.
Thoạt nhìn vào sẽ cho rằng do nể mặt Đồng Hựu Tĩnh, nhưng thật ra, vẫn dựa vào uy thế của Thịnh Diệc. Nếu không chỉ mình cô với hai bàn tay trắng, bối cảnh trống trơn, những người có địa vị cao sao lại sợ hãi và đối xử khiêm tốn với cô?
Ở trong mắt người khác, cô sớm đã nằm trong ô dù của Thịnh Diệc, là một phần tử trong thế giới mà bọn họ muốn thân cận.
Thấy Ngu Tinh không nói lời nào, Thịnh Diệc hơi nâng khóe môi, biểu cảm như đang châm chọc.
Hành động của cô thoạt nhìn như hiểu rõ phép tắc biết tiến biết lùi, trên thực tế, cô chỉ đang liều mạng phủi sạch quan hệ với cậu.
“Em không nghĩ rằng mình thiếu nhân tình…… Còn?”
Thịnh Diệc cười nói: “Nếu tôi không muốn quan tâm đến em, em còn phải lo lắng rũ bỏ quan hệ sao?”
Sắc mặt Ngu Tinh trắng nhợt, cắn chặt môi.
……
Buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến, trong vòng một ngày, Thịnh Diệc hai lần nhờ người tặng quà cho cô.
Buổi sáng là sữa, buổi chiều là trà bánh, chân chạy việc là một học trưởng cô không quen. Người đó trực tiếp đưa đến tận cửa lớp 11-3.
Không bao lâu, cả tầng đều biết Thịnh Diệc tặng quà cho cô. Bầu không khí lớp 11-3 trở nên im lặng, kể cả Khâu Hủy Ni và Hạ Nguyên Tình dù dò xét nhiều lần nhưng cũng không ai dám tiện miệng hỏi thăm.
Nhưng trong ánh mắt mơ hồ thể hiện biểu cảm hâm mộ và chua xót, rõ ràng không cách nào che lấp được.
Ngu Tinh ngược lại không vui vẻ mà đứng dậy, chỉ cảm thấy như đang chạm vào củ khoai lang nóng bỏng tay. Cô không kiên nhẫn ngồi yên nữa, đến góc hành lang gọi điện thoại cho cậu. Từng tiếng tút tút vang lên chậm chạp khiến Ngu Tinh mất dần kiên nhẫn.
Vất vả chờ đợi mãi mới có người nghe máy.
Cô hít sâu một hơi: “Học trưởng, trà bánh anh đưa lúc chiều……”
“Như thế nào, em muốn cảm ơn tôi?” – Giọng nói tuy mang vẻ trêu chọc nhưng ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, Thịnh Diệc hỏi: “Em muốn làm điểm tâm cho tôi, hay muốn tặng quà khác?”
Cô cứng lưỡi: “Tôi, tôi không phải……”
Cậu ta cười một cái, thành công khiến cô không nói tiếp nữa.
Sau đó hai bên lặng im vài giây như đang giằng co.
Cậu ta nhàn nhạt nói, không nhanh không chậm: “Mấy món ăn báo đáp thừa thãi tôi không có hứng thú. Nếu em muốn hẹn gặp tôi, ngược lại tôi có thể xem xét một chút.”
“……” Ngu Tinh cứng họng.
Cô chậm chạp chưa hồi đáp lại. Thịnh Diệc chờ đợi vài giây, không kiên nhẫn: “Không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy.”
“Ừ……”
Từ trong cổ họng thốt ra một tiếng, Ngu Tinh mới vừa dời điện thoại ra xa tai một chút, giây tiếp theo, bên kia đã ngắt cuộc gọi.
Màn hình ngay lập tức trở về trang chủ, Ngu Tinh nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự sai rồi.
Thịnh Diệc là người thế nào.
Cạu ta có thói quen nói một không nói hai, trước nay muốn gió có có, muốn mưa có mưa, không ai dám đối đầu trực diện với cậu. Cậu ta tùy tiện trêu đùa cô nhưng trước sau cô vẫn không chịu cúi đầu.
Tâm tư tỉ mỉ như Thịnh Diệc sao không cảm giác được những hành động khách sáo lễ phép của cô ẩn chứa sự xa cách cùng kháng cự?
Từ nhà ăn đến bây giờ, mức độ gây khó dễ của cậu tăng dần.
Trong lòng tràn ngập bất an, Ngu Tinh trở lại phòng học, nhìn đống trà bánh đặt ở một bên chưa từng được chạm qua, ngây người hồi lâu.
Sự tình tựa như bắt đầu đi trật.
……
Vượt qua mấy ngày dày vò, dự cảm không tốt đã hoàn toàn trở thành sự thật vào ngày trước ngày nghỉ.
Ngu Tinh ngơ ngác nhìn điện thoại nửa ngày, trong đầu trống rỗng.
Thịnh Diệc phát tin tức cho cô:
【 Ngày mai diễn ra triển lãm đua xe, em đi cùng tôi. Đúng ba giờ, tài xế sẽ đón em. 】
……
“Làm sao vậy?”
Dù được dì bện tóc một cách tỉ mỉ, Ngu Uyển Trinh lại phát hiện khuôn mặt Ngu Tinh không có biểu hiện vui vẻ, hai mắt thất thần nhìn về phía trước.
“Không phải con nói muốn đi chơi sao, sao bản mặt lại khó coi thế này?”
Ngu Tinh vội hoàn hồn, rũ mắt che giấu cảm xúc: “Không ạ, con đang suy nghĩ vài việc.”
Vào ngày nghỉ, Ngu Tinh chủ động làm hòa bằng cách chấp nhận lời hẹn của Thịnh Diệc. Hiếm khi cô mới nhờ dì trang điểm hộ. Sau bữa ăn trưa, đợi cô nghỉ ngơi một lúc, Ngu Uyển Trinh hưng phấn vội vàng kéo cô ngồi xuống.
Thấy Ngu Tinh không muốn nhiều lời, Ngu Uyển Trinh cũng không tiếp tục truy hỏi. Đợi đến khi mái tóc của Ngu Tinh được tết hoàn chỉnh, dì nhỏ đánh giá tổng thể từ trên xuống dưới, lộ ra nụ cười hài lòng.
“Con mặc váy mùa đông rất đẹp.”
Dì ấy khen ngợi nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Đợi lát nữa nhớ mặc thêm áo khoác, hiện tại thời tiết đang lạnh.”
Ngu Tinh không phản đối.
Gần đến thời gian hẹn, Ngu Tinh tranh thủ mang theo những đồ dùng cần thiết, đến khi cảm thấy không quên cái gì nữa mới ra cửa.
Thịnh Diệc hẹn cô đi tham gia triển lãm xe, nói sẽ có người tới đón. Địa điểm chờ do Ngu Tinh quyết định nằm tại một tiểu khu phụ cận, cô đã tính trước sẽ đi bộ ra chỗ hẹn.
“…… Còn quên gì sao?”
Thình lình, phía sau truyền đến giọng nói nghi hoặc của Ngu Uyển Trinh.
Đang đứng cạnh cửa phát ngốc, Ngu Tinh nghe thấy chợt giật mình, hoàn hồn: “Không có.”
Thở dài một tiếng, bán ra gia môn.
……
Ngu Uyển Trinh đang quét dọn sơ qua ngôi nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Tay vẫn cầm giẻ lau, bà đi ra ngoài thì thấy Ngu Tinh vừa bước chân ra khỏi cửa chưa được bao lâu đã trở lại.
Bà trách: “Sao con đã quay lại? Không phải đi ra ngoài chơi sao?”
“Có việc đột xuất ạ” – Ánh mắt Ngu Tinh lập loè: “Không đi nữa ạ.”
“Phải không?”
“Vâng ạ.” – Ngu Tinh gật đầu, cũng không nhiều lời ngay lập tức về phòng.
Trốn về nhà, sau khi đóng lại cửa phòng, Ngu Tinh bất lực ngồi xuống giường.
Cô đi ra ngoài tiểu khu, đi đến nửa đường, bỗng nhiên không muốn đi nữa.
Trên đường ngựa xe như nước, người đi đường tới ngược xuôi hối hả, cô đứng yên tại chỗ mấy phút, cuối cùng phát tin nhắn cho Thịnh Diệc, nói rằng mình sẽ không đi.
Sau đó quay lại đường cũ.
Ở trong không gian quen thuộc, Ngu Tinh nhấc chân đạp lên đầu giường, sau đó bực bội ôm chân. Cô ngồi thu lu trên giường như con cún nhỏ giận dỗi.
Việc đã đến nước này, không thể không xem xét đến biện pháp —— chuyển trường.
Nghĩ đã thấy rõ ràng.
Cô với Thịnh Diệc, so với Đồng Hựu Tĩnh là hai sự đối xử khác nhau. Người sau là bạn thân của cô, không thể đối xử với Thịnh Diệc giống như với cô ấy.
Về điểm này cô vẫn luôn phân biệt rõ ràng.
Thịnh Diệc muốn cô viết thư tình, cô trong ngoài bất nhất mà viết. Một khi cậu ta không hề chú ý lập tức viết theo kiểu đối phó cho xong.
Cậu ta giải vây cho cô, cô liền quay đầu tự làm điểm tâm, không muốn mắc nợ.
Dùng tièn cậu ta mua quần tất, lập tức tặng khăn quàng cổ đáp lễ, không chịu chiếm tiện nghi của cậu.
……
Cô theo bản năng duy trì khoảng cách với cậu ta, cẩn thận không để bản thân vượt quá giới hạn.
Cô luôn khắc ghi trong lòng rằng cô và Thịnh Diệc không phải là người trong cùng thế giới.
Có lẽ cũng vì lí do này mới khơi dậy trong lòng Thịnh Diệc sự không vui và ham muốn chinh phục, khiến cho sự tình rẽ hướng đến bước này.
Ngu Tinh biết rằng ngoan ngoãn đi triển lãm là biện pháp ổn thỏa nhất, nhưng cô vẫn lựa chọn về nhà.
Yêu cầu của Thịnh Diệc rõ ràng đã vượt rào. Cô và cậu ta có mối quan hệ gì? Từ bây giờ nếu cô cúi đầu, sau hôm nay sẽ có một cuộc hẹn hò. Về sau nếu cậu ta được nước lấn tới rồi nảy sinh những tình huống quá phận, cô biết phải xử lí thế nào?
Hành vi của cậu ta đã có sự chuyển biến rõ ràng, cô cũng không thể lại giả ngu.
Thịnh Diệc thích cô sao? Không hề.
Cho nên, cô không có tư cách, cũng không dám chơi cùng Thịnh Diệc loại trò chơi này.
Tính toán duy nhất chính là chuyển trường.
Nghĩ đến tập thể giáo viên ở Lâm Thiên, trong lòng Ngu Tinh tiếc nuối nhưng cũng không dám chậm trễ.
Phiền muộn mà thay váy đi chơi thành đồ ở nhà, thoáng chốc cảm giác thoải mái hơn nhiều. Ngu Tinh đẩy cửa đi ra ngoài, Ngu Uyển Trinh đã rửa sạch trái cây, đang ngồi trên sô pha pha trà hoa quả.
Chưa kịp gọi cô đã tự mình ra rồi, Ngu Uyển Trinh thấy thế cười, vẫy tay: “Mau tới uống đồ nóng. Trời bên ngoài lạnh lắm con có nhiễm lạnh không?”
Ngu Tinh dán sát cạnh Ngu Uyển Trinh, dụi đầu vào lồng ngực của dì, lắc lắc đầu.
Phát hiện cảm xúc của cháu có vẻ không tốt, Ngu Uyển Trinh ôm lấy cô nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy bé ngoan, tâm trạng con không tốt?”
Cô không nói, chỉ rầu rĩ lắc đầu.
“Tâm tình không tốt cứ nói với dì.”
Giọng nói của Ngu Uyển Trinh mang theo cảm giác trấn an. Trong quá khứ khi bà nói lời này, Ngu Tinh dù ít hay nhiều cũng sẽ thổ lộ với bà.
Lúc này lại vô cùng khác thường.
Cô vẫn không nói lời nào, chỉ yên lặng ôm Ngu Uyển Trinh.
Thấy cô như vậy, bà lường trước Ngu Tinh nhất định phiền muộn đến mức không thể tâm sự với người khác. Trong lòng Ngu Uyển Trinh bỗng dưng mềm nhũn, bà ôm lấy cô nhưng không hỏi thêm bất kì điều gì.
Sau một lúc lâu, Ngu Tinh ngẩng đầu, nói không đầu không đuôi: “Dì nhỏ, con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, chờ con đi làm rồi, sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, đưa người đi chu du khắp thế giới.”
Ngu Uyển Trinh sửng sốt, cười khẽ: “Sao con đột nhiên nói chuyện này.”
“…… Không phải dì muốn du lịch vòng quanh thế giới sao.”
“Con còn nhớ rõ ư?”
“Vâng ạ.” Ngu Tinh gật đầu.
Rất lâu trước đây khi cả hai dì cháu ngồi xem ảnh cùng nhau, Ngu Uyển Trinh vừa vuốt ve từng tấm ảnh chụp thời đại học vừa nói với cô, ước mơ thời thiếu nữ của dì là du lịch khắp thế giới.
Về sau đương nhiên không thể trở thành sự thật.
Người con gái xinh đẹp nhiệt huyết đã vấp phải rào cản hiện thực, sau đó thình lình xảy ra gánh nặng, gánh vác cả gia đình trên vai.
Nhoáng lên đã mười mấy năm trôi qua.
Dì chỉ thuận miệng nhắc qua, không nghĩ tới cô sẽ nhớ kỹ. Ngu Uyển Trinh ấm áp vỗ nhẹ vai cô: “Du lịch thế giới đã sớm không còn quan trọng. Chỉ cần Ngôi sao mỗi ngày đều vui vẻ, ta đã hạnh phúc rồi.”
Ngửi hương thơm dịu dàng quen thuộc, tâm trí rối bời của Ngu Tinh cũng trở nên yên bình.
“Dì nhỏ.” Cô dựa vào trong ngực Ngu Uyển Trinh, dè dặt hỏi: “Dì có từng cảm thấy hối hận không?”
Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy cánh tay ôm cô có chút run rẩy, rồi sau đó dì hơi dùng sức, ôm càng thêm chặt.
“Đừng nói linh tinh. Người ta chỉ hối hận với những chuyện không có ý nghĩa, biết không?” – Ngu Uyển Trinh nói, “Huống hồ Ngôi sao ngoan như vậy, dì cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời, sao phải hối hận?”
Dù Ngu Tinh lớn như vậy vẫn dúi đầu vào ngực dì làm nũng, bà cũng không hề chê cô phiền phức. Ngu Uyển Trinh ôm lấy Ngu Tinh, nhẹ nhàng hôn vầng trán của cô, sự dịu dàng tỏa ra từ đầu đến cuối.
“…… Dì không hối hận.”
……
Vào buổi đêm trong ngày Ngu Tinh cho Thịnh Diệc leo cây, cô đã gửi tin nhắn âm thanh cho Đồng Hựu Tĩnh.
Một câu thể hiện cảm giác thấp thỏm và bất đắc dĩ:
“
—— Đồng Đồng, hình như tớ gây chuyện rồi.”