Chuông báo hết giờ vừa vang lên, cả lớp nháo nhào chạy ra ngoài. Lớp phó lao động dường như có chuyện muốn nói với Ngu Tinh nhưng chần chừ mãi không mãi dám tiến lên.
Ngu Tinh nhìn khuôn mặt của cậu ta, không đợi cậu ta lên tiếng đã chủ động nhận nhiệm vụ trực nhật. Vừa khéo, Đồng Hựu Tĩnh lại xuất hiện trước cửa.
Nhìn quanh phòng học lớp 11-3, tầm mắt Đồng Hựu Tĩnh đầu tiên đảo qua cây chổi trên tay Ngu Tinh sau đó dừng lại trên người lớp phó lao động.
Thấy Đồng Hựu Tĩnh tới, Ngu Tinh định ra chỗ cô chào một tiếng. Mới vừa cất bước, Đồng Hựu Tĩnh đã bước nhanh về phía cô.
“Cậu……”
Nói còn chưa dứt lời, cánh tay của Ngu Tinh đã bị túm chặt.
Đồng Hựu Tĩnh không nói câu nào, lôi kéo cô về phía bảng đen phân công trực nhật, tỉ mỉ quan sát lịch lao động hôm nay.
Cô ấy xem xét kĩ càng rồi quay đầu nhìn về phía lớp phó lao động.
“Người sắp xếp lịch trực nhật của lớp này là ai?”
Chỉ nghe giọng nói lí nhí của cậu ta nhả ra một chữ: “Tớ……”
Đồng Hựu Tĩnh nhướng mày: “Cậu là lớp phó lao động?”
Cậu ta khó khăn gật đầu.
“Hôm nay chỉ có mình Ngu Tinh đi trực nhật, còn những người khác đâu?” – Đồng Hựu Tĩnh dù bận vẫn ung dung đặt câu hỏi.
Lớp phó lao động nhất thời lắp bắp: “Những người khác…… Mặt khác……”
Nghe thế, Ngu Tinh khó khăn cố gắng bào chữa “Đồng……”
Cây chổi trong tay đột nhiên bị đoạt đi.
Đồng Hựu Tĩnh lạnh giọng chất vấn: “Lịch trực nhật cậu sắp xếp được thầy giáo thông qua chưa?”
Nam sinh cao lớn vẻ mặt thấp thỏm, bị Đồng Hựu Tĩnh hỏi liên tục đến nói không nên câu hoàn chỉnh.
Không nói lời nào tức là cậu ta thừa nhận.
“Là cậu sắp xếp, vậy cậu cảm thấy như vậy rất đúng đắn? Một người phụ trách quét dọn toàn bộ phòng học thêm cả hành lang, bồn hoa và mảnh sân trống, cậu cảm thấy không thành vấn đề đúng không?”
Đồng Hựu Tĩnh chỉ hỏi, căn bản không muốn nghe câu trả lời: “Dù tôi cảm thấy một người hoàn thành hết từng đó việc không ổn nhưng nếu cậu cảm thấy hợp lý thì hôm nay cậu trực nhật đi. Thành tích lao động hôm nay thuộc về mình cậu thôi. Cậu định chờ đến thời điểm nào mới thể hiện khả năng của mình mà lại giao cho Ngu Tinh.”
Đem cây chổi đặt bên cạnh lớp phó lao động, Đồng Hựu Tĩnh không thèm nhìn lại, kéo Ngu Tinh ra ngoài.
Đi được hai bước cô ấy dường như nhớ tới chuyện gì, dừng lại.
“Thiếu chút nữa đã quên ——”
Cô quay đầu nhìn thẳng vào sắc mặt khó coi của lớp phó lao động.
“Tôi góp ý chân thành để cậu phân công trực nhật công bằng hơn, có hiểu không? Còn những người khác trong lớp cậu nếu có ý kiến gì về hành động hôm nay của tôi thì cứ bảo họ tới nói chuyện trực tiếp với tôi.”
Bỏ mặ lớp phó lao động với khuôn mặt đần thối, Đồng Hựu Tĩnh lôi kéo Ngu Tinh, nghênh ngang đi ra ngoài.
……
Bị Đồng Hựu Tĩnh kéo một mạch đến đình hóng gió, tâm tình Ngu Tinh có chút phức tạp.
“Cậu……”
Đồng Hựu Tĩnh ngồi xuống ghế đá, giọng nói đã trở nên ôn hòa: “Dọa sợ cậu à?”
Thấy Ngu Tinh lắc đầu, cô ấy nhắc cô ngồi xuống: “Đứng làm gì.”
Ngu Tinh chậm rãi ngồi xuống.
“Hôm nay cậu sang lớp mình nhiều lần, vừa nãy còn……?”
“À, đúng thế.” – Đồng Hựu Tĩnh cười một tiếng, thổ lộ với cô: “Là ý của Thịnh Diệc. Cậu ta bảo Thẩm Thời Ngộ tìm tớ, nhắc tớ lúc rảnh rỗi thì quan sát cậu một chút.”
Ngu Tinh sửng sốt.
…… Thịnh Diệc?
Đồng Hựu Tĩnh nói: “Vì cậu ta có lời nên tớ đồng ý tới lớp cậu quan sát. Cũng may cậu ta cảnh báo trước, nếu không tớ cũng không biết mấy người lớp cậu xấu tính như thế. Cậu bị bọn họ bắt nạt thì càng phải vùng lên. Những người đó đều nhằm vào kẻ yếu hơn họ, tớ có kinh nghiệm……”
Đồng Hựu Tĩnh lải nhải giáo dục tư tưởng cho cô.
Ngu Tinh trong lòng cười khổ.
Sao cô không nghĩ tới chuyện nói ra bất công của mình với người khác. Nhưng từ ngày đầu tiên cô tới Lâm Thiên, hiện thực đã đánh nát ảo tưởng.
Vốn tưởng rằng ngoại hình quê mùa có thể giúp cô tránh những phiền toái rắc rối đến từ vẻ bề ngoài. Ai ngờ đến, cho dù chỉ là một đứa mọt sách nhà quê an phận, cũng có người muốn dẫm nát cô dưới chân. Việc bọn họ coi thường cô giống như muốn thể hiện, khẳng định địa vị trên cao khác với người thường.
Đồng Hựu Tĩnh có bạn thân chống lưng, nếu không cũng có thể nhờ người trong nhà. Gia thế bối cảnh của cô ấy đã bảo vệ cô khỏi mọi sự xấu xa của nhân tính. Thậm chí nếu không có Thẩm Thời Ngộ, chỉ cần những người này biết cô họ Đồng, là thiên kim tiểu thư của gia đình quyền quý, họ sẽ không bao giờ dám xúc phạm cô.
Cô ấy và cô không giống nhau.
Cô chỉ có dì nhỏ, cô không thể khiến dì lo lắng, cũng không có những gia thế bối cảnh chống lưng. Cho nên cô muốn giả quê mùa, giả thành thật, nhẫn nhịn sống trong lớp 11-3. Để không thành cái đích cho mọi người chỉ trích nên liều mạng né tránh Thịnh Diệc.
Nếu không ở trong hoàn cảnh đó, ai muốn đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình như thế?
Nhưng cô không nghĩ tới Thịnh Diệc sẽ có hành động như vậy.
Đối với cậu ta đây là chuyện nhỏ không tốn công sức nhưng đã giúp nhấc lên ngọn núi lớn trong lòng cô. Khả năng có một ngày, Thịnh Diệc không còn chú ý đến cô, ngọn núi lớn lại trở về đúng vị trí ban đầu, những người hiện tại tỏ ra sợ hãi tiếp tục coi thường chà đạp cô, nhưng trong lúc này, cô rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dù như thế nào vẫn muốn cảm ơn Đồng Hựu Tĩnh.
Và anh ấy.
……
Những tuần sau đó, Ngu Tinh không gặp Thịnh Diệc thêm lần nào nhưng Đồng Hựu Tĩnh vẫn kiên trì thực hiện giao phó của cậu, mỗi ngày đều đặn ghé thăm lớp cô vài lần, buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, những lúc rảnh rỗi cô gái nhỏ cũng thích tìm Ngu Tinh trò chuyện.
Hai người có cùng tâm bệnh, đều không có bạn bè thân thiết là nữ ở Lâm Thiên. Cảm xúc của Đồng Hựu Tĩnh dồn nén đã lâu, vẻ mặt năng động hoạt bát luôn hiện ra khi ở cạnh Ngu Tinh.
Được bộc lộ cảm xúc tự nhiên, Ngu Tinh cảm thấy biết ơn cô ấy, hơn nữa Đồng Hựu Tĩnh chủ động tấn công, cảm giác xa lạ và ngại ngùng giữa hai cô gái đã nhanh chóng biến mất.
Ngày cuối tuần, Đồng Hựu Tĩnh lôi Ngu Tinh ra ngoài dạo phố. Đây là lần đầu tiên hai cô đi chơi cùng nhau. Đồng Hựu Tĩnh nhiệt tình bỏ tiền túi mời Ngu Tinh ăn trưa, bỏ ngoài tai lời cự tuyệt của cô. Ngu Tinh đành phải nhanh chân thanh toán tiền trà sữa sau bữa ăn.
Hai người dắt nhau đi dạo đến nửa ngày tận xế chiều nhưng Đồng Hựu Tĩnh vẫn chưa thỏa mãn. Bất đắc dĩ Ngu Tinh phải về nhà ăn bữa chiều với dì, cuộc gặp gỡ mới kết thúc.
Thật ra Ngu Uyển Trinh mừng rỡ khi biết Ngu Tinh đi chơi với bạn, dặn dò cô cứ đi chơi qua bữa tối cũng được.
Nhưng Ngu Tinh luyến tiếc bữa ăn với dì, không muốn để dì ăn một mình.
Thấy cô tay không trở về, Ngu Uyển Trinh không khỏi kinh ngạc: “Con không mua gì sao?”
“Không ạ.”
“Dì cho con tiền mà?”
“…… Con chưa cần mua gì cả.” – Ngu Tinh rửa tay sạch sẽ: “Vừa vặn, sau này dì không cần cho con phí sinh hoạt.”
Ngoại trừ thỉnh thoảng mua nước, ở Lâm Thiên cô cũng không cần chi tiêu nhiều.
Cô vừa ngồi xuống, di động thông báo có tin nhắn từ WeChat.
Đồng Hựu Tĩnh hỏi cô: 【 Về đến nhà chưa?】
Biệt danh trong hội thoại là “Đồng Đồng”, khi hai người trao đổi WeChat cho nhau, cô ấy quấn lấy Ngu Tinh, một mực muốn dùng tên này thay thế tên đầy đủ, Ngu Tinh chỉ có thể mặc kệ cô.
Mấy ngón tay Ngu Tinh lướt nhanh trên màn hình.
Đặc Ti Đạt: 【 Về nhà rồi, cậu ở đâu?】
Đồng Đồng: 【 Tớ ở trên đường. 】
Đặc Ti Đạt: 【 Nhớ chú ý an toàn. 】
Đồng Đồng: 【 Nhất định!】
Đang trò chuyện, Ngu Uyển Trinh ở phòng bếp gọi cô: “Ngôi sao, buổi tối dì làm bánh gạo nếp cho con ăn nhé?”
“Vâng ạ!”
Ngu Tinh nhiệt tình hưởng ứng, lăn nhanh vào phòng bếp.
Nguyên liệu nấu bữa chiều đã chuẩn bị xong, Ngu Uyển Trinh vừa quay đầu lại, thấy cô đứng sát cạnh cửa dáo dác nhìn xung quanh, bật cười.
“Con nhìn cái gì?”
“Dì nhỏ, dì có định làm nhiều bánh không?”
“Như thế nào?”
Ngu Tinh nhớ tới lần trước ở phòng nghỉ ăn mảnh, Thịnh Diệc cứ nhìn chằm chằm cái bánh thủy tinh cô ăn.
“Nếu dì làm nhiều, con mang cho bạn ở trường ăn.”
Ngu Uyển Trinh nghe xong nhoẻn cười: “Thế để dì làm nhiều chút.”
“…… Từ từ, để con hỏi trước.” – Ngu Tinh cản dì rồi quay đầu chạy ra ngoài.
Quay ra phòng khách lấy di động, Ngu Tinh quyết định hỏi Đồng Hựu Tĩnh, cô ấy rất mau đã về đến nhà.
Đặc Ti Đạt: 【 Cậu có biết nick của học trưởng Thịnh Diệc không? Tớ muốn gửi tin cho anh ấy. 】
Đồng Đồng: 【 Có, chờ một chút!】
Vài giây sau, Đồng Hựu Tĩnh đẩy WeChat của Thịnh Diệc cho cô.
Ngu Tinh lòng mang thấp thỏm, gửi lời mời kết bạn cho Thịnh Diệc.
Nửa ngày không có hồi âm.
Cách vài phút, cô lại mở WeChat xem một lần, được một lúc lâu vẫn chưa có tin báo lại nên đành phải đến phòng bếp nói với Ngu Uyển Trinh: “Dì nhỏ cứ làm nhiều một chút, một phần…… Không, hai phần, phần ăn dành cho hai người ấy ạ.”
Ngu Uyển Trinh vui vẻ đáp ứng.
Cô thấy di động vẫn chưa có thông báo, lại trở về phòng khách thêm lần nữa.
Vào thời điểm cô không còn hi vọng, đầu bên Thịnh Diệc rốt cuộc trả lời.
WeChat của cậu ta chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Ngu Tinh đang định gửi cho cậu ta ghi chú thì cậu ta đi thẳng vào vấn đề:
【 Đồng Hựu Tĩnh bảo em tìm tôi có việc?】
Đọc được câu này, cả người Ngu Tinh đột nhiên ngượng ngùng. Cô do dự đáp lại:
【 Chính là, học trưởng có thích ăn bánh gạo nếp không? Tôi định làm một phần bánh mang ra trường cho anh. 】
Coi như món quà cảm ơn cậu.
Sau những lời này, Ngu Tinh cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.
Qua hơn mười giây, Thịnh Diệc mới hồi âm: 【 Em tìm tôi vì chuyện này?】
Cô thận trọng nhắn lại: 【…… Vâng. 】
Với thái độ bình thường cùng cách nói chuyện lời ít ý nhiều của cậu ta, Ngu Tinh đẫ chuẩn bị trước tâm lí cậu ta sẽ từ chối đề nghị của cô. Không nghĩ tới cậu ta đồng ý dễ dàng như vậy.
Thịnh Diệc: 【 Mang đi. 】
Ngón tay Ngu Tinh lướt nhanh trên màn hình chuyển đến tin nhắn:
【 Anh đến trường nhận được không? Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối tôi sẽ mang cho anh, lúc đó khoảng 8 hay 9 giờ rồi, tôi đứng đợi ở cổng trường để anh dễ thấy nhé?】
Thịnh Diệc xem mà không đáp tức là đồng ý.
Cô vừa muốn rời khỏi giao diện cuộc trò chuyện, cậu ta lại gửi một tin nhắn.
Thịnh Diệc: 【 Tên tiếng Anh của em là ngôi sao nhỏ?】
Ngu Tinh giật mình, rồi bình tĩnh nhận ra cậu ta đang hỏi tên WeChat của cô.
Đặc Ti Đạt – Little Star.
Ngôi sao nhỏ.
Ấu trĩ, quê mùa, không thú vị.
Có chút xấu hổ.
Cô nhắn lại lập tức: 【 Tùy tiện đặt thôi. 】
Thịnh Diệc không có hồi âm.
Ngu Tinh rời khỏi cuộc trò chuyện với cậu ta; cô không quên Đồng Hựu Tĩnh, hỏi cô ấy buổi tối có ở trong trường không. Cô ấy trả lời rất nhanh, lập tức gửi tới ba chữ “Làm sao vậy”.
Đồng Hựu Tĩnh và Thịnh Diệc không giống học sinh sống trong kí túc xá của trường.
Đặc Ti Đạt: 【 Nhà tớ làm bánh gạo nếp, buổi tối cậu có ở trường không tớ mang cho cậu một phần.】
Đồng Đồng: 【 Buổi tối cậu về trường à?】
Đặc Ti Đạt: 【 Ừa. 】
Đồng Đồng: 【 Cậu cứ mang bánh gạo nếp đi nhé, buổi tối nay tớ ở kí túc xá!】
Ngu Tinh và Đồng Hựu Tĩnh tiếp tục hàn huyên vài câu rồi ước hẹn thời gian gặp nhau. Sau đó Ngu Tinh lập tức buông di động chạy về phía phòng bếp.
“Dì ơi! Dạy con làm bánh gạo nếp với ——”
……
Trận đấu vừa kết thúc, Thịnh Diệc nhìn thời gian còn lại, buông gậy golf xuống.
“Tao không chơi nữa, bọn mày cứ tiếp tục.”
Ba người còn lại vẻ mặt kinh ngạc.
Thấy cậu ta mặc áo khoác đi ra ngoài, Thẩm Thời Ngộ dùng gậy golf gõ mấy nhịp trên nền đất: “Mới có mấy giờ mày đã đi rồi?”
Thịnh Diệc gật gật đầu, thuận tay cầm chìa khóa xe.
“Đi đâu?”
“Có việc.”
“Á……”
Nói còn chưa dứt lời, cậu ta đã đẩy cửa đi ra ngoài, biến mất tăm mất dạng.
Tưởng Chi Diễn nhíu mày: “Nó đi đâu?”
“Mày hỏi tao?” Thẩm Thời Ngộ ném cho cậu ta ánh mắt xem thường, “Tao vừa hỏi nó có nói đâu?”
Liếc nhau, hai người đồng loạt buông gậy golf rồi ra hướng sô pha ngồi.
Tần Hoài còn đứng bên cạnh bàn, vừa nãy chơi không phát huy hết khả năng, mắt thấy hai người bọn họ ngồi xuống, cậu ta sửng sốt: “Không đánh?”
“Nghỉ ngơi một chút.”
Bất đắc dĩ, Tần Hoài đem gậy golf trả lại chỗ cũ. Đến gần sô pha, thuận tay lấy miếng trái cây trên bàn trà.
Cậu ta nghênh ngang ngồi xuống, vắt chéo chân vừa nhâm nhi quả ngọt vừa thuận miệng hỏi.
“Thịnh Diệc dạo này làm sao mà khó ở thế?”
Tưởng Chi Diễn hỏi lại: “Nó khó ở thế nào?”
“Tao gọi nó đi chơi không đi, từ chối hoài?”
Tưởng Chi Diễn thanh minh: “Nó đang ở trường học.”
Tần Hoài cười nhạo: “Sao nó muốn làm con ngoan rồi, trước đây có thấy nó chăm chỉ hiếu học ngày nào cũng đến trường đâu?”
“Nó……”
“Đừng bào chữa.” Thẩm Thời Ngộ đánh gãy lời Tưởng Chi Diễn, nhíu mày: “Thịnh Diệc trong khoảng thời gian này có biểu hiện quái lạ.”
Tần Hoài nhướng mày: “Đúng không!”
Tưởng Chi Diễn quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Mày đừng nhìn tao. Chẳng lẽ tao nói không đúng?” Thẩm Thời Ngộ la to: “Ngu Tinh đó!”
Cậu ta vừa nhắc tới cái tên này, sắc mặt Tưởng Chi Diễn trở nên vi diệu.
Thịnh Diệc và Ngu Tinh trong khoảng thời gian này xác thật có vẻ gần gũi, nhưng là……
“Không thể nào?” – Nghĩ đến dáng vẻ quê mùa với cặp kính dày cộp của cô gái đó, Tưởng Chi Diễn không tiếp thu được, cậu ta nghĩ tiêu chuẩn và mắt nhìn người của Thịnh Diệc cũng không thể kém như thế.
Nói thật cậu ta căn bản không nhớ nổi Ngu Tinh trông như thế nào, bởi vì hoàn toàn không có khái niệm về khuôn mặt cô gái này.
Một nữ sinh có tóc mái che kín nửa khuôn mặt, xuống chút nữa là gọng kính đen dày cộp, đè nặng như núi Thái Sơn lên cái mũi, nhìn như con mọt sách âm u. Tóc hai bên che kín cặp má, cả khuôn mặt chỉ phần từ chóp mũi đến cằm không bị bao phủ.
Nhìn thấy vẻ ngoài ấy cậu ta còn thấy khó chịu, tóc và kính mắt dính sát vào khuôn mặt như vậy, cô vẫn còn thấy đường đi hả?
Không biết có phải mỗi ngày ra cửa đều bôi keo xịt tóc hay không, mái tóc cô không bao giờ thay đổi, giống như đeo cái mũ giáp trên đầu.
Nếu ngày nào đó Ngu Tinh ức chế vì không theo đuổi được nên chôn sống Thịnh Diệc rồi bỏ trốn, Tưởng Chi Diễn và Thẩm Thời Ngộ vẽ bức tranh để truy nã cô, hai người bọn họ đại khái có thể vẽ được một phần tư khuôn mặt.
——rõ ràng nhan sắc cô không có gì đặc biệt, rất đỗi bình thường.
“Ngu Tinh, là ai?” – Vẻ mặt Tần Hoài tò mò: “Nam hay nữ?”
“Nữ.”
“Xinh đẹp lắm à?”
“……”
“……”
Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn đồng lòng trầm mặc.
Tần Hoài tỏ vẻ hứng thú: “Chuyện này tao không biết đúng không?”
Mày không biết nhiều chuyện lắm.
Thẩm Thời Ngộ ném cho Tần Hoài ánh mắt xem thường, hích khuỷu tay vào người Tưởng Chi Diễn: “Tao quên nói cho mày. Khoảng thời gian trước, Thịnh Diệc bảo tao nhờ Đồng Hựu Tĩnh một việc.”
“Việc gì?”
“Nó bảo Đồng Hựu Tĩnh rảnh rỗi không có việc làm thì chăm sóc Ngu Tinh, đừng để Ngu Tinh bị bắt nạt.”
Tưởng Chi Diễn trầm mặc vài giây: “…… Nó nói như vậy với mày?”
“Không phải y chang nhưng ý đồ của nó là như thế.”
Lúc ấy Thịnh Diệc thật ra đã nói——
“Ngu Tinh gặp chuyện phiền phức, mày bảo Đồng Hựu Tĩnh để mắt đến cô ấy chút.”
Này không phải sợ Ngu Tinh bị bắt nạt thì là cái dạng gì?
Tưởng Chi Diễn đối mặt với Thẩm Thời Ngộ nhất thời không biết nói gì cho hợp lí.
Tần Hoài hóng hớt bên cạnh, nghe được càng nóng lòng: “Thịnh Diệc để mắt đến một cô gái?! Đều là bạn bè, mẹ nó chuyện lớn mày không kể với tao? Tuần sau tao sang trường mày xem mặt cô ta!”
Tưởng Chi Diễn còn rối rắm tự hỏi Thịnh Diệc rốt cuộc sao lại thế này, không thèm nhìn sang phía Tần Hoài, trực tiếp tung chân đá cậu ta.
Tần Hoài thấy được động tĩnh bên cạnh kịp thời né tránh, cười hì hì.
“Nói là làm, tuần sau tao sang trường mày hóng hớt!”