Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 37




Dịch: Bánh

Đống bình luận trên livestream lập tức bùng nổ. 

[ Kinh hoàng: người dẫn chương trình và khách mời lại dám làm những hành động này khi đang livestream......]

[ Lầu trên giật tít y như viết báo ha ha ha ha ]

[ Đại gia về hưu họ Thời và cuộc sống an nhàn ở làng quê của mình, ha ha ha, ngâm chân ngay trên sóng livestream luôn chứ ]

[ Chốt đơn chốt đơn, nhất định phải có được phong cách đó của chú Thời! ]

[ Chị Đậu cũng hùa theo cậu ấy nữa sao, mọi người trên livestream bị sao thế này ]

[ Con mẹ nó cười ẻ! Trông hề nhưng cũng vô cùng đáng yêu, muốn sờ cậu ấy quá ]

[ Muốn sờ +số chứng minh nhân dân ]

............

Thời Duyệt không để ý nhiều đến bình luận, bởi vì dù có đang ngâm chân thì chị Đậu vẫn tiếp tục bán hàng, và sự chú ý của cậu cũng đặt hết vào những món đồ cùng những ưu đãi mà cô đang giới thiệu, thỉnh thoảng cậu lại phối hợp với cô, trong lòng thầm nghĩ sẽ đợi xem còn thứ gì đáng giá để mua nữa không. 

Nhất là lúc nhìn thấy chị Đậu nhờ nhân viên đem đồ ăn vặt lên, cậu lại càng tập trung hơn. Đầu tiên, cậu sẽ nếm thử, không ngon thì sẽ giữ im lặng, còn ngon thì sẽ chốt đơn ngay. 

Không thể không thừa nhận bên chị Đậu rất mát tay trong việc chọn đồ ăn, hầu hết những món ăn vặt đều rất ngon, cũng không biết từ khi nào mà Thời Duyệt đã mua được hẳn một đống. Cậu không hay ăn vặt, mua nhiều như thế là để đem qua cho anh Phó ăn thử, ăn cơm với ăn đồ ăn vặt, chắc chắn anh Phó sẽ phải thích một trong hai thứ đó... nhỉ! 

Sau khi ngâm chân khoảng 20 phút, chị Đậu đang định kêu nhân viên đem những món đồ tiếp theo lên thì Thời Duyệt khẽ lên tiếng nhắc nhở: "Chị, hết giờ rồi, không thể ngâm tiếp nữa." 

"Ơ, nhanh vậy sao?" Chị Đậu kinh ngạc nhìn đồng hồ, "Chị cảm giác ngâm chưa có đã luôn ấy, hay là ngâm thêm nhé?"

Thời Duyệt tỏ vẻ không đồng ý: "Các chuyên gia đã nói thời gian ngâm chân không được vượt quá 30 phút, lý tưởng nhất vẫn nên là 20 phút thôi." 

"Được rồi, Thời Tiểu Duyệt, em đúng là chú trọng đến sức khỏe!" Chị Đậu bị chọc cười bởi dáng vẻ nghiêm túc đó của cậu, cô vừa đón lấy chiếc khăn lau từ nhân viên vừa hỏi: "Vậy em có cảm nhận như thế nào với cái máy này? Có mua không?" 

"Rất thoải mái, nhất định phải mua! Lát nữa em sẽ chốt đơn ngay." Thời Duyệt trả lời ngắn gọn, sau khi lau chân xong, cậu bưng chậu ngâm chân của mình lên và định sẽ bưng ra ngoài, có người tiến tới muốn làm giùm, nhưng cậu đã quen với việc tự làm việc của mình rồi: "Em tự làm được rồi ạ."

Đổ nước xong, cậu còn không quên nhờ nhân viên cất chậu ngâm chân đi, khi nào livestream xong cậu sẽ mua và đem nó về, đó là đồ đã qua sử dụng, dù cậu không bị nấm chân thì cũng không nên trả lại cho nhãn hàng đồ đã được dùng và để họ bán lại cho người khác được. 

Khi quay lại với buổi livestream, cậu nói với chị Đậu: "Em gọi điện thoại tí được không ạ?"

Chị Đậu sửng sốt một chút rồi mỉm cười: "Được chứ, phòng phát sóng của chị luôn rất thoải mái, em muốn làm gì thì cứ làm. Nếu không phải chuyện riêng tư thì em gọi ngay ở đây cũng được, không cần phải ra ngoài. Em không hay online trên mạng xã hội nên người hâm mộ luôn muốn nhìn thấy em nhiều nhất có thể đấy." 

"Em không biết nhiều về mấy chuyện buôn bán, muốn về học hỏi thêm." Vừa nói, Thời Duyệt vừa gọi điện cho một người nào đó, khi đầu dây bên kia nhấc máy, cậu đã nói luôn: "Ba, là con đây, con nói cái này, ở đây có bồn ngâm chân rất tốt.... À? Ba mua khi nào vậy, có đắt tiền không......"

Gọi điện thoại cho người nhà để hỏi có muốn ngâm chân không sao? Chị Đậu bị chọc cười, cô quay về phía máy quay và nói: "Tôi thề là chúng tôi không có kịch bản, Thời Tiểu Duyệt thật sự muốn đến livestream của chúng tôi để kiếm lời."

Những lời này đã khiến nhiều người phải bật cười, nếu không phải Thời Tiểu Duyệt luôn tỏ vẻ yêu thích đối với những sản phẩm được trưng bày cũng như chốt đơn một cách nhanh gọn thì bọn họ đều nghĩ đây chính là kịch bản được dàn dựng sẵn để tăng tiêu thụ cho những món hàng này.  

Nghe những gì cô nói, sau khi ngắt máy, Thời Duyệt cười toe toét: "Ba em đã có chậu ngâm chân rồi, chị đợi chút, lát nữa em sẽ hỏi thêm một người bạn khác, sức khỏe của anh ấy khá kém..."

Lúc đang nói, cậu đã gọi cho một số điện thoại khác rồi, tốc độ bắt máy của bên này còn nhanh hơn khi nãy, vừa kết nối, Thời Duyệt đã nói ngay: "Anh Phó, anh ngâm chân không?" 

Phó Du vừa bắt máy đã bị một câu hỏi kì quặc như vậy làm cho sửng sốt: "............" Ngâm hay không là sao.

"Không ngâm ạ?" Thời Duyệt có chút thất vọng, "Em còn định mua cho anh một cái chậu ngâm chân đấy, ở tuổi này của mình thì nên cùng nhau chăm sóc bản thân mới phải..." 

Phó Du-còn-chưa-tròn-30 đã bị Thời Duyệt-mới-có-21-tuổi khuyên đi dưỡng sinh đành phải nghĩ một đằng nói một nẻo: "...... Ngâm,"  

"Ó ki!" Thời Duyệt lập tức vui vẻ ra mặt, "Thế em mua ngay đây. Mấy ngày hôm nữa anh nhớ để ý hàng chuyển phát nhanh nhé." 

Phó Du tạm dừng khoảng hai giây mới dở khóc dở cười: "Được, mấy ngày tới anh sẽ không đi đâu cả nên chắc sẽ nhận được nhanh thôi. Nhưng sao em lại nghĩ đến chuyện mua chậu ngâm chân cho anh vậy?" 

Không lẽ Thời Duyệt đã nhìn ra được anh bị mệt vì đi lại suốt cả một ngày hôm qua nên mới muốn mua đồ ngâm chân để cải thiện sức khỏe cho anh sao?! 

Thời Duyệt vui tươi hớn hở nói: "Em đang đi làm trợ lý bán hàng trên livestream đó, mua trên phát sóng trực tiếp rất là lời luôn, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."

"Em tiết kiệm hay là đi tiêu tiền vậy." Phó Du bật cười, "Livestream trên nền tảng nào đấy, gửi link qua cho anh, anh sẽ donate cho em trên đó."

"Thôi đừng!" Thời Duyệt cảnh giác nhìn chị Đậu rồi lại nhìn bình luận, sau đó, cậu che miệng và khẽ nói vào điện thoại: "Phòng livestream này không phải của em, nên dù anh có donate cũng sẽ không chảy vào túi em được đâu, hơn thế nữa còn phải chia hoa hồng cho nền tảng phát sóng nữa, anh Phó, em không thể làm người coi tiền như cỏ rác được." 

Tiếng nói nhẹ như hơi thở truyền từ điện thoại vào tai, cứ như thể Thời Duyệt đang ở bên cạnh và ghé vào tai anh nói nhỏ ngay lúc này vậy, Phó Du lập tức cảm thấy lỗ tai mình mềm nhũn, tim cũng tê dại. Nhịp tim của anh lập tức tăng tốc một cách không thể lý giải nổi, anh đành phải nuốt nước bọt và nói với vẻ không được tự nhiên cho lắm: "Em nói đúng."

Thời Duyệt không hề phát hiện sự bất thường của Phó Du và tiếp tục nói: "Đúng không, sau này mà em mở livestream thì tới lúc đó anh hãy donate cho em, thôi không nói nữa, em phải tiếp tục làm việc đây, nói chuyện sau nhé." 

"Được." Phó Du trả lời một cách khô khan, sau khi ngắt máy, anh lặng lẽ sờ vào bên tai đã nóng đến phỏng của mình. 

Bên này, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Thời Duyệt cười với chị Đậu rồi lại tiếp tục lên đơn trên livestream, động tác nhanh đến mức không ai ngăn kịp. 

Trong suốt buổi phát sóng trực tiếp hôm đó, Thời Duyệt lại tiếp tục mua thêm đồ, đa số đều là những món cậu đã thử và cảm thấy thích. Có lẽ là do trợ lý phát sóng như cậu cứ mua liên tục nên lượng tiêu thụ hàng hóa trên livestream được bán hết rất nhanh, có hai lần, Thời Duyệt không tranh được với người mua khác và chỉ có thể trơ mắt nhìn deal hời bị người khác giật mất. 

Buổi livestream này đã nổi tiếng đến mức ngay cả chiếc ghế mát-xa cuối cùng cũng bị người khác mua mất  —— cũng là do Thời Duyệt đã thử nằm lên để trải nghiệm và xác nhận đây là hàng tốt. Tuy nhiên, do giá của nó không hề rẻ một chút nào nên cậu muốn đợi cho đến khi nhận được tiền cát xê của "Let"s go, Brothers" thì mới mua.

Livestream kết thúc, đừng nói chi đến chị Đậu và những người hâm mộ, ngay cả bản thân Thời Duyệt cũng có chút lưu luyến, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình yêu công việc đến vậy, vừa được trả tiền lại vừa được ăn uống miễn phí, vui vẻ lại vừa thoải mái biết bao, cậu không khỏi nghĩ đến khả năng mình và chị Trần đổi nghề thành streamer để bán hàng. 

Sau khi ngắt sóng trực tiếp, Thời Duyệt cười với chị Đậu: "Em muốn mua lại cái chậu ngâm chân mà em đã dùng, em chuyển tiền cho chị hay là cho ai vậy ạ?" 

Chị Đậu vội vàng xua tay: "Cho em đấy, không cần phải trả tiền."

"Như vậy sao được, việc nào ra việc đó chứ ạ......" Thời Duyệt còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.

"Không có gì là không được cả," chị Đậu ngắt lời cậu rồi lại chậm rãi nói tiếp: "Dù sao cũng là đồ miễn phí do bên nhãn hàng gửi đến, không tốn tiền." 

"Tốt thế sao......" Ánh mắt hâm mộ của Thời Duyệt đã không thể giấu được nữa, cậu muốn đổi nghề lắm rồi.

"À, đúng rồi, chỗ của chị còn có rất nhiều đồ do nhãn hàng tặng, em có muốn chọn một vài thứ để đem về không?" 

Thời Duyệt lập tức trở nên hớn hở, cậu cười toe toét và trả lời với tông giọng chắc nịch: "Muốn ạ!" 

Vì thế, vài phút sau, nhân viên do Trần Thư Ngữ sắp xếp đến đón cậu không chỉ đón được Thời Duyệt vui vẻ như vừa mới nhặt được tiền mà còn đón được cả một cái chậu ngâm chân và vài túi lớn chứa toàn đồ ăn vặt.

Sau khi lên xe, Thời Duyệt cho tài xế một cái địa chỉ và nhờ hắn đưa mình đến đó. 

Chập tối, Phó Du đang phân vân không biết tối nay nên ăn gì. Hôm qua, anh đã hạ quyết tâm rằng phải ăn uống cho đầy đủ rồi nhưng lại không thể có nổi cảm giác thèm ăn, đúng là quá khó khăn. Ngay lúc anh vừa định dặn trợ lý mua đại một thứ gì đó thì lại có người nhấn chuông cửa. 

Phó Du cảm thấy có chút kỳ lạ, ai lại tới đây vào giờ này chứ?

Ngoại trừ trợ lý thì chỉ có Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt mới được nhân viên bảo vệ ngoài cổng cho vào trong mà không cần hỏi anh trước. Lúc Thời Duyệt còn hay đến đây để học hát và nhảy, vì không muốn xảy ra phiền phúc nên anh đã nói trước với bảo vệ rằng cậu có thể đi vào trong bất cứ lúc nào. Phạm Tinh Dương đang đi biểu diễn ở thành phố khác, cậu trợ lý thì sẽ chỉ đến đây khi đã mua được đồ ăn, vậy nên chỉ có thể là Thời Duyệt mà thôi......

Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Du bỗng dấy lên một chút mong chờ, bước chân anh không khỏi trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc, anh đã mở cửa ra. 

Ngoài cửa là một chàng trai thanh tú mặc hoodie màu vàng đang đứng với những chiếc túi lớn nhỏ đựng đầy đồ ăn vặt, cậu mỉm cười một cách rạng rỡ với anh: "Anh Phó, anh nhìn này, em đem đồ tốt đến cho anh!" 

Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc bồng bềnh mềm mại của cậu như được phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng, tay phải của Phó Du hơi co lại, cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà duỗi nó ra, đặt lên mái tóc buông xõa của chàng trai nọ, nhẹ nhàng xoa xoa.

Anh khẽ cười, giọng điệu vừa vui vẻ lại mang theo chút thắc mắc: "Em đi livestream hay là đi mua hàng vậy?"