Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 113




Nó không thể làm nổi nữa, nó muốn lật bàn để chính chủ trở lại và sống cuộc sống địa ngục này!

Bóng Lộc Duy không muốn sự công nhận thân phận nữa, nó sợ sẽ bị trói buộc vào thân phận này.

Khoan đã, lạ thật, tại sao sau khi chào hỏi những đồng nghiệp này, độ rõ ràng của nó vẫn ở một mức trung bình: Dường như không ai bóc mẽ nó nhưng cũng không ai thực sự công nhận nó?

Hệ thống cũng rất muốn lắc Lộc Duy tỉnh dậy.

Tình cảnh của bóng Lộc Duy hiện tại rất vi diệu.

Trong mắt Lý Vân và những người khác, bóng này rõ ràng là đồ giả. Dù nó có cố gắng thế nào, họ cũng không thể cung cấp bất kỳ “sự công nhận” nào cho nó. Nhưng họ không trực tiếp bóc mẽ nó, vì việc nó xuất hiện chứng tỏ đã được Lộc Duy sắp xếp từ trước.

Vậy thì cứ để nó tồn tại thôi.

Nếu bóng Lộc Duy dám lớn gan một chút, gây chuyện với những đồng nghiệp bình thường thì có lẽ sẽ có cơ hội nhận được “sự công nhận thân phận”.

Nhưng nó không dám. Thậm chí một bà thím trông có vẻ bình thường cũng có thể triệu hồi một con quỷ nhi để bò lên lưng nó và suýt nữa cắn nát nó.

Nó sợ đến mức ngồi im trên bàn làm việc, ngoan ngoãn hoàn thành công việc của mình.

Rõ ràng là chủ nhân của thân phận này đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Sự cân bằng vi diệu này rất tốt, giúp nó không bị tan biến nhưng cũng không biến thành Lộc Duy, vẫn còn cơ hội để trả lại thân phận.

Đây là một thân phận mà ngay cả bóng cũng không muốn nhận.

Tất cả các bóng đều nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi thế giới bóng tối và bước vào thực tại thì dù là thân phận nào cũng sẽ rất quý giá. Nhưng bóng Lộc Duy nhìn quanh, rất muốn kéo những bóng khác lại và hỏi: “Thân phận này cho bạn, bạn có muốn không?”

Do tình huống đặc biệt của bóng Lộc Duy, cơ thể thật của Lộc Duy vẫn chưa hoàn toàn tan biến vào trong bóng tối.

Nhưng cô tự mình chui một nửa vào trong đó rồi lại không chui hẳn vào.

Điều này giống như một chân đã bước vào phó bản, còn chân kia thì chưa. Vậy hệ thống nên xác định cô đã vào hay chưa vào?

Ban đầu hệ thống định nhắc nhở theo đúng quy tắc, nhưng vì tình trạng như vậy, lời nhắc nhở trở thành: “Chúc... chúc... mừng...”

Lời nhắc nhở phải hoàn thành ngay trong khoảnh khắc truyền tống. Nhưng Lộc Duy đã kéo dài quá trình này khiến lời nhắc nhở cũng kéo dài theo, cô chưa hoàn toàn bước vào nên không thể phát toàn bộ lời nhắc nhở được.

Hệ thống cố gắng sửa lỗi này nhưng sau khi tự kiểm tra, không phát hiện ra lỗi.

Cô mau dậy đi!

Hoặc là vào hẳn! Hoặc là ra hẳn!

Hệ thống dọn sạch những câu nói vô nghĩa sắp thốt ra.

Nó lạnh lùng nghĩ: Hệ thống thực sự không có lỗi, chính Lộc Duy mới là lỗi, xóa cô ta đi là cách sửa lỗi đúng đắn.

Không biết có phải do hệ thống quá oán giận hay không mà Lộc Duy mơ mơ màng màng tỉnh lại một chút, trước mặt cô xuất hiện hai thế giới khác nhau, giống như ngã ba đường.

Một bên là căn phòng quen thuộc của mình, bên kia là nơi cô không nhận ra.

Lộc Duy đã bước một chân vào thế giới bóng tối.

Cô vốn không phải kiểu người thích ở trong vùng an toàn. Nói ngắn gọn, cô là người buông tay rất thoải mái.

Lộc Duy biết mình đang mơ nhưng chất liệu của giấc mơ phải thay đổi nhiều lần mới thú vị.

Hệ thống:...

Cứ làm gì thì làm, miễn là cô chịu cử động.

“Chúc mừng người chơi đã bước vào phó bản bình thường, phó bản có tên là [Ai Là Bóng], nhiệm vụ là đạt được đủ sự công nhận về thân phận con người để trở thành người một lần nữa. Lưu ý, cả qua cửa bình thường lẫn qua cửa hoàn hảo đều có thể nhận được phần thưởng cơ bản, là chuỗi bóng.”

Nếu Lộc Duy mở giao diện hệ thống, cô có thể thấy trên trang hệ thống của mình xuất hiện một thanh trạng thái đặc biệt.

Độ nhận diện thân phận con người: 0%

Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ khi thanh tiến trình đạt đến 100%, cô mới có thể vượt qua cửa bình thường. Mặc dù đây là giao diện chỉ người chơi mới có thể thấy nhưng ít nhất có thể giúp họ hiểu rõ tiến trình của mình.

Tiếc rằng từ khi trở thành người chơi, Lộc Duy chưa bao giờ mở giao diện hệ thống của mình. Chức năng này đối với cô là vô dụng.

Đừng nói đến giao diện hệ thống cần tự mình mở hoặc đóng, ngay cả âm thanh thông báo vang lên bên tai cô cũng chẳng bao giờ để tâm.

Chắc chỉ có chuyện “trò chuyện” mới là chính đáng, có thể khiến Lộc Duy tham gia nghiêm túc vào việc tương tác với hệ thống.

Thế giới bóng tối.

Nhà thôi miên và hai thành viên đội của cô ta đã vào đây hơn mười hai tiếng đồng hồ.

Đó là tính theo thời gian thực tế. Họ đã sử dụng phương pháp đặc biệt của mình để đo thời gian.

Ở đây không có khái niệm thời gian.

Đây gần như là một thế giới hai chiều chỉ có màu đen trắng.

Sau khi vào đây, họ trở thành một khối bóng đen di chuyển trên bề mặt phẳng.

Xung quanh cũng đen như mực nhưng nơi có “bóng” sẽ đậm màu hơn một chút so với những khu vực khác.

Ban đầu họ chưa thích nghi được với môi trường này, bước chân đạp lên người khác.

Sau đó những cái bóng phát ra tiếng hét chói tai, chửi họ là đồ lưu manh, suýt nữa đã đánh tan bóng của họ.

Không phải nhà thôi miên và nhóm của cô ta nằm im chịu đòn mà là việc biến thành hình thái bóng đã hạn chế rất nhiều năng lực của bản thân, dường như họ cũng trở nên mong manh như một cái bóng.

Nhà thôi miên thuộc hệ tinh thần nên khả năng của cô ta khá hơn một chút, không bị vô hiệu hóa hoàn toàn nhưng cũng bị giảm sút rất nhiều.

Trong quá trình hỗn loạn này, họ đã bị lạc khỏi Uông Thành – người dẫn đường.

Xung quanh toàn là bóng, mỗi người đều tự xưng mình là Uông Thành khiến người khác không thể phân biệt được.

Tất nhiên nhà thôi miên và những người khác biết tiểu sử của Uông Thành, điều này lẽ ra có thể làm lý do để nhận ra anh ta.

Nhưng kết quả là có đến vài người nghi là Uông Thành. Mỗi Uông Thành đều có phần ký ức bị thiếu.

Phát hiện tình hình không ổn, nhà thôi miên và các thành viên trong nhóm nhanh chóng đánh dấu nhau, đồng thời cũng đánh dấu những kẻ nghi là Uông Thành để tránh nhầm lẫn với các bóng khác.

Việc sử dụng đạo cụ cũng bị ảnh hưởng một phần.

Nhưng trong thế giới bóng tối, đạo cụ vẫn là một loại hàng hóa có giá trị. Công dụng lớn nhất của nó có thể không còn là chức năng ban đầu mà là “chứng minh rằng bạn là người.”

Khi con người vào thế giới bóng tối sẽ trở thành sinh vật bóng, nhưng đạo cụ nhận được từ trò chơi ác mộng vẫn giữ nguyên tính chất ba chiều. Tất cả những thứ đến từ chiều cao hơn đều được bóng đón nhận.

Ở đây, việc la lên “Tôi là người” sẽ không tăng chút nào về độ nhận diện thân phận, vì bóng nào cũng la như vậy.

Sử dụng đạo cụ để tạo ra “phép màu chiều cao” có thể tăng độ nhận diện.

Cũng có thể tặng đạo cụ cho bóng, mua chuộc chúng.

Việc độ nhận diện tăng nhiều hay ít phụ thuộc vào từng bóng cụ thể và vào hiệu quả của đạo cụ.

Một thứ khác có thể làm hàng hóa là ký ức liên quan đến thực tại.

Nhưng nếu giao dịch ký ức đi, trong tâm trí của mình sẽ không còn lưu lại gì: Đó sẽ là thứ của người khác.

Nhưng không giao dịch không có nghĩa là tuyệt đối an toàn, trong thế giới bóng tối, nghề móc túi rất được ưa chuộng. Khi bóng chồng lên bóng, một tên móc túi cao tay có thể móc lấy đạo cụ hoặc ký ức từ người khác.

Chỉ trong chốc lát, Uông Thành không thể giao dịch với ai nhưng đã bị mất ký ức vì gặp phải tên bóng móc túi.

Trong lúc hỗn loạn, nhà thôi miên và hai thành viên khác trong nhóm cũng trở thành con mồi béo bở, nhưng dù bị giảm sức mạnh, họ vẫn là người chơi nên không dễ dàng để bị trộm đạo cụ hoặc ký ức.

Chỉ có mỗi Uông Thành là xui xẻo.

Nhà thôi miên và những người khác đang rất lo lắng. Họ nhờ Uông Thành dẫn đường vào đây nên cũng có trách nhiệm đưa anh ta ra ngoài.

Tiếp tục như vậy, chắc chắn tình trạng của Uông Thành sẽ rất nguy hiểm. Không cần phải nghĩ cũng biết, việc mất ký ức không phải là chuyện tốt. Nếu ký ức hoàn toàn biến mất, có thể anh ta sẽ chỉ trở thành một cái bóng ở đây.

Nếu chỉ có một Uông Thành, họ có thể dùng đạo cụ của mình để thu thập đủ độ nhận diện thân phận cho anh ta, đưa anh ta ra ngoài.

Nhưng ngay khi vừa bước vào đây, họ đã bị dính bẫy vì không quen với môi trường này, phân thành nhiều Uông Thành khác nhau. Đạo cụ không phải thứ có thể dễ dàng nhặt được bên đường – được rồi, thực ra có thành viên trong nhóm đã nhặt được, nhưng vấn đề không phải là nhặt hay không – mà vấn đề là làm gì có đủ đạo cụ trên người để chia cho tất cả những kẻ nghi là Uông Thành?

Dù có thể, họ cũng sẽ không làm việc đó.

Khi năng lực bị hạn chế, đạo cụ là con bài tẩy của họ. Họ vẫn còn mục tiêu riêng: Tìm cách để qua cửa hoàn hảo, ít nhất cũng phải tìm được manh mối.

Những cái bóng nghi là Uông Thành biết rằng họ là con mồi béo bở, bám theo cầu xin: “Bây giờ tôi đang rất yếu, cầu xin các vị, nếu không thể đưa tôi ra ngoài, ít nhất hãy cho tôi một đạo cụ để hồi phục.”

Khi không đạt được kết quả mong muốn, chúng lại bắt đầu chửi rủa.

Nhà thôi miên và những người khác im lặng vì họ vẫn không thể nhận ra ai mới là Uông Thành thật.

“Không chửi thề mới là người” không phải là tiêu chuẩn đánh giá. Trước đây trong các phó bản khác, họ đã gặp cả những kẻ chửi thề và không chửi thề.

Nhà thôi miên lớn tiếng nói: “Uông Thành, hãy tin chúng tôi, khi chúng tôi phân biệt được ai mới là anh thật, chúng tôi sẽ đưa anh rời đi. Trước đó đừng đến gần bất kỳ ai. Nếu anh đến gần, chúng tôi sẽ mặc định không phải là anh và sẽ ra tay.”

“Tôi sẽ lấy điều này làm một trong những cách để nhận diện anh. Anh cũng có thể nghĩ xem làm thế nào để làm cho mình trở nên đặc biệt.”

Có vài dấu vết vẫn bám theo nhóm của nhà thôi miên. Theo yêu cầu của cô ta, chúng không còn chồng chéo lên nhau nữa, như vậy có thể giảm thiểu nguy cơ bị đánh cắp.

Có vài dấu vết không theo kịp, không rõ là chúng đã từ bỏ hay chưa.

Hai người đồng đội hỏi nhà thôi miên có nên giải quyết những dấu vết đó không nhưng cô ta đã từ chối.

Vì việc không đi theo không có nghĩa là chúng không phải Uông Thành thật.

Xét về lý trí, việc bám theo họ là an toàn nhất. Nhưng con người không phải lúc nào cũng hoàn toàn lý trí, nhỡ đâu anh ta nghĩ rằng họ không đáng tin, thà tự mình hành động còn hơn thì sao?

Nhưng lúc này họ cũng không thể lo lắng về những dấu vết còn lại được nữa.

Dù sao thì chúng vẫn có dấu vết, nếu cần tìm lại, họ vẫn có thể tìm ra chúng.

Thế giới bóng tối khác với cảnh đơn nhất của các phó bản khác, nó có một “thế giới quan” hoàn chỉnh với cây cối, xe cộ... tất cả đều có.

Nhà thôi miên và những người khác đã đi rất lâu nhưng vẫn chưa gặp được ranh giới của phó bản. Nhưng họ đã cảm thấy mệt mỏi và đói bụng.

Thế giới bóng tối có nhà hàng và còn miễn phí nữa. Tuy nhiên thức ăn mang ra đều là một đống đen sì, hoàn toàn không có màu sắc, mùi thơm hay vị ngon.

Ăn vào sẽ có cảm giác no nhưng khi mở giao diện hệ thống, độ nhận diện thân phận lại giảm.

Ăn thức ăn của bóng sẽ khiến họ ngày càng giống bóng hơn.