Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 100




Lộc Duy rất nể mặt họ, không để phòng livestream nghe thấy giọng cô. Chỉ cần nhắc nhở nhẹ nhàng là được, không cần phải phá hỏng công việc của họ, đúng không?

Nhóm bốn người rơi vào im lặng.

Nếu có thể, họ mong rằng đó là hiệu ứng chương trình.

Nhưng lần này họ thề, họ không có kịch bản nào cả, răng họ run cầm cập: “Cô không thấy vừa rồi anh ta thế nào sao... Anh ta rất đáng sợ...”

Nghe thấy vậy, Lộc Duy có chút không vui. Tài xế cũng là bạn của cô, Lộc Duy chắc chắn sẽ bảo vệ bạn mình.

“Nói người khác trông đáng sợ, đánh giá ngoại hình như vậy là rất bất lịch sự, các bạn nên xin lỗi.”

Không lạ gì khi bây giờ có quá nhiều người lo lắng về ngoại hình, tất cả đều do những người này khiến họ không tự tin.

Lộc Duy nghi ngờ rằng lý do cô có thể khởi nghiệp thành công dễ dàng như vậy là nhờ một phần công sức của những người này. Nhưng những việc như thế này thật quá đáng, cô thà rằng mình không thành công đến thế.

“Không phải, đó là...” Bốn người trong nhóm muốn cào rách đầu mình, đây không phải là vấn đề lịch sự hay không, họ dám thiếu lịch sự sao?

Họ đã gặp ma rồi đấy!

Bị ma dọa chết rồi còn phải xin lỗi ma... Trong đời họ chưa bao giờ gặp chuyện nào oan ức đến thế.

Nhưng thấy biểu cảm kiên quyết của Lộc Duy, bốn người yếu lòng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào tài xế: “Xin lỗi.”

Lộc Duy hơi dịu lại.

Bốn người chợt lóe lên một tia sáng trong đầu: Lộc Duy vừa bắt tay với ai đó, xác nhận rằng cô là con người. Hơn nữa nhìn cách cư xử của cô, có vẻ cô không biết tài xế là ma và con ma đó không tấn công cô. Có thể ở đây tồn tại quy tắc “không nhìn thấy ma, ma sẽ không làm hại bạn”.

Nói cách khác, nếu họ bắt chước cách của Lộc Duy, bám sát cô thì họ sẽ an toàn.

Thậm chí nghĩ xa hơn, lần này họ có được tư liệu thật, học được nhiều điều hơn, sau này giả ma chắc chắn sẽ càng giống thật.

Đó chính là lưu lượng!

Lộc Duy nói đúng: Ma quỷ không đáng sợ, nghèo đói mới đáng sợ!

Dù sao cũng là những người làm livestream hiện tượng siêu nhiên, họ tiếp nhận thực tế nhanh hơn người khác.

Tài xế cảm động đến rơi nước mắt.

Anh ta không ngại người khác đánh giá ngoại hình đáng sợ của mình. Dọa người là nghề chuyên môn của những dị thường như họ mà?

Anh ta chỉ thấy mấy người kia rảnh rỗi quá nên cố tình cho họ xem một chút “hàng tốt”. Nếu anh ta mà không dọa được ai thì đó mới là lúc anh ta, một dị thường cần phải suy ngẫm lại.

Nhưng Lộc Duy sẵn lòng bảo vệ anh ta dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt thế này, đây là lần đầu tiên anh ta được đối xử như vậy, sao không cảm động cho được?

Tài xế vui vẻ quyết định sẽ làm người tốt... ít nhất là giống người tốt. Anh ta không để nước mắt máu chảy ra, nếu không bốn người kia chắc lại thêm một phen khiếp đảm.

Sau khi dọn dẹp một chút, bầu không khí tại hiện trường dường như đã trở lại bình thường nhưng lại có một sự thay đổi mơ hồ.

Chẳng hạn như bốn người livestream điên cuồng xích lại gần Lộc Duy, nhưng khi gặp phải ánh mắt dịu dàng và cái nhìn sắc bén của Tống Diễn, họ lại lùi ra một chút.

Sự gián đoạn như thế này có thể coi là tai nạn livestream, nhưng không sao cả, livestream hiện tượng siêu nhiên mà, gặp phải một số hiện tượng bất thường cũng là chuyện dễ hiểu.

Hai người dẫn chương trình không giải thích về sự cố vừa xảy ra: Nếu nói thì cũng phải đợi ra khỏi nơi này, khi hoàn toàn an toàn rồi mới nói!

Theo gợi ý của nhóm đạo cụ, họ cố gắng kéo lại bầu không khí livestream, tiếp tục kể về những câu chuyện đã chuẩn bị sẵn.

Đó là những câu chuyện đã chuẩn bị sẵn để kể trong quá trình livestream, bây giờ kể dưới hình thức câu chuyện kinh dị cũng không tệ.

“Mọi người đều biết chủ đề của livestream lần này là khám phá nghĩa địa vào Tết Trung Nguyên. Các bạn có thắc mắc tại sao chúng tôi không hành động vào đúng ngày 15 tháng 7 âm lịch không? Nói thật, chúng tôi cũng sợ chứ. Đạo hạnh của chúng tôi không đủ để chế ngự quỷ hồn khi cửa quỷ mở ra.”

Người dẫn chương trình A nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Nhưng các bạn đừng nghĩ rằng chỉ cần không phải đúng ngày thì sẽ không gặp ma. Cả tháng 7 âm lịch là thời gian cửa quỷ mở, có thể gặp phải những chuyện kỳ quái bất cứ lúc nào, càng gần ngày rằm tháng 7 thì âm khí càng nặng. Hôm nay chúng tôi mạo hiểm rất lớn để mang đến cho các bạn buổi livestream này.”

Người dẫn chương trình B nhanh chóng tiếp lời: “Vậy nên tôi sẽ kể về trải nghiệm gặp ma vào Tết Trung Nguyên của mình.”

“Từ nhỏ bà tôi đã dạy tôi, tháng 7 âm lịch không nên ra ngoài vào ban đêm. Lúc nhỏ tôi thường chơi đùa bên ngoài rất muộn, bà cũng không quản tôi.”

“Nhưng đến tháng 7, nếu tôi dám để mặt trời lặn mà chưa về nhà, bà nhất định sẽ lôi tôi về nhà, trên đường về bà sẽ rải tiền giấy. Bà nói những cô hồn dã quỷ đói khát trên đường ăn no rồi sẽ không ăn thịt người nữa. Vì vậy chuyện này đã trở thành đồng hồ sinh học của tôi.”

Lúc mới vào thành phố làm việc, anh ta vẫn còn giữ thói quen này. Nhưng chẳng được bao lâu, anh ta dần quên mất truyền thống đó.

Bà nội vẫn thường gọi điện nhắc anh ta những quy tắc cũ nhưng anh ta không bận tâm lắm, cho rằng đó chỉ là mê tín.

Vào khoảng ngày 13 tháng 7 âm lịch, bạn bè rủ anh ta đi ăn đêm.

Anh ta không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay, nhưng trước khi ra khỏi nhà, không hiểu sao anh ta lại nhớ đến lời của bà nội.

“Nếu bắt buộc phải ra ngoài, hãy mang theo chút tiền giấy làm lễ vật. Nếu ai đó gọi con, nhất định đừng quay đầu lại, quay lại sẽ bị họ coi là thế thân. Hãy rải hết tiền giấy lễ vật trên người rồi chạy nhanh về nhà, như vậy sẽ an toàn.”

Theo lời bà, có những cô hồn dã quỷ không thể nhận được lễ vật hoặc còn lưu luyến thế gian thì rất hung dữ. Chúng cần phải tìm được thế thân trước khi cửa quỷ đóng vào ngày 30 tháng 7 âm lịch để có thể lưu lại nhân gian mãi mãi.

Người thế thân sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.

Dù nghĩ vậy nhưng trong căn nhà thuê của anh ta làm gì có tiền giấy lễ vật?

Nghĩ kỹ lại, thật sự có.

Ở dưới cùng trong gói đặc sản bà nội gửi cho anh ta có một lớp tiền giấy.

Anh ta cạn lời nhưng cũng có chút cảm động nên nhét vài tờ vào túi.

Điểm đặc biệt của Tết Trung Nguyên là thế này: Khi anh ta đi trên đường, cơ thể trở nên nặng nề hơn nhiều. Anh ta rải một ít tiền giấy, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đi được nửa đường, anh ta nghe thấy tiếng bạn mình gọi. Lúc đó anh ta định quay đầu lại nhưng đột nhiên nhớ ra, bạn mình không thể đến từ hướng đó, sao có thể gọi từ phía sau?

Ngay lập tức, anh ta vừa rải tiền giấy vừa chạy thục mạng về nhà, không còn nghĩ đến chuyện ăn đêm nữa.

Câu chuyện này rõ ràng có sự nhập tâm và tạo không khí tốt hơn câu chuyện của người dẫn chương trình A. Bình luận trở nên yên lặng trong giây lát, sau đó nhiều người tỏ ra đồng tình: Tết Trung Nguyên quả thực rất kỳ lạ.

Cũng có người chia sẻ trải nghiệm gặp điều bất thường của mình, bầu không khí livestream dần trở lại không khí của chương trình linh dị.

Tống Diễn im lặng, những truyền thuyết dân gian này ít nhiều đều mang bóng dáng của trò chơi Ác Mộng. Trò chơi Ác Mộng không phải lần đầu tiên xuất hiện. Khi nó rút khỏi thế giới thực, nhiều sự thật cũng bị che giấu theo.

Nhưng từ những câu chuyện đã bị biến tướng này, bạn có thể nhìn thấy một phần sự thật: Cửa quỷ mở ra, tương ứng với khe nứt giữa Ác Mộng và thực tế. Chỉ khi thỏa mãn một số điều kiện nhất định, dị thường mới có thể lưu lại trong thực tế...

Tất nhiên anh là bác sĩ chứ không phải giảng viên, không cần phải nói những điều này với mọi người.

Lúc này Lộc Duy lắc đầu thở dài: “Chắc đội quản lý đô thị chạy đuổi theo anh mệt lắm.”

Người dẫn chương trình:?

Không khí livestream linh dị lại một lần nữa bị phá vỡ.

Bình luận khựng lại trong giây lát rồi nhanh chóng bùng nổ: “Người dẫn chương trình mau để cô ấy nói đi! Tôi muốn tìm hiểu về khoa học!”

Lộc Duy thấy chuyện này rõ ràng rồi: Người dẫn chương trình rải tiền giấy lung tung trên đường phố, bị đội quản lý đô thị phát hiện, không gọi lại sao được? Kết quả là anh ta chạy thục mạng, rải thêm nhiều tiền giấy hơn, có lẽ đội quản lý đô thị đã tức điên lên rồi.

Người dẫn chương trình mỉm cười. Đây là câu chuyện họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sao có thể dễ dàng bị cô phát hiện ra sơ hở chứ?

“Cho dù đó là giọng của đội quản lý đô thị giống với bạn tôi, nhưng làm sao họ biết tên tôi?”

Lộc Duy chớp mắt, nói nhỏ: “Cái này tôi không tiện nói trên livestream.”

Người dẫn chương trình đầy tự tin: “Cô cứ nói to lên! Tôi chẳng sợ gì cả!”

“Được rồi... Nhưng nếu anh làm mất fan thì đừng trách tôi nhé.”

Câu trả lời tất nhiên là người dẫn chương trình thường làm những việc không tốt nên đội quản lý đô thị gần đó đều biết tên anh ta.

Lộc Duy không vô cớ bôi nhọ họ mà chỉ suy luận hợp lý: Trước đó họ còn dùng ngoại hình để áp đảo tài xế mới gặp lần đầu.

Lộc Duy cũng không muốn nói họ là người xấu, vì sau khi cô yêu cầu xin lỗi, thái độ của họ cũng khá tốt. Có lẽ họ không nhận thức được điều đó, nhưng... tất cả đều nằm trong lời nói.

Bốn người bỗng nhiên mang “tiếng xấu” là kẻ thiếu đạo đức.

Điều này thực sự không thể giải thích được!

Khán giả trong phòng livestream không quan tâm người dẫn chương trình sống hay chết, niềm vui của họ xây dựng trên nỗi đau của người khác:

“Ha ha, người dẫn chương trình nên tự suy nghĩ lại cách sống của mình đi[liếc mắt].”

“Cười chết mất, chị gái rất tôn trọng anh rồi, tại sao lại cứ muốn cô ấy vạch trần sự thật làm gì?”

Trong những chuyện không thể giải thích được, việc tranh cãi không phải là điều khôn ngoan. Người dẫn chương trình khôn ngoan quyết định bỏ qua chủ đề này: “Từ khi ra khỏi nhà, cơ thể tôi trở nên nặng nề, nhưng sau khi rải tiền giấy, đột nhiên trở lại bình thường, cô giải thích thế nào?”

“Cách giải thích rất nhiều, nhưng vì tôi không trực tiếp trải qua nên không thể xác định được.”

Lộc Duy cẩn thận trả lời: “Ngày hôm đó gió rất mạnh, nếu đi ngược gió thì không thể di chuyển được, nhưng khi rẽ vào một khúc cua thì mọi thứ trở lại bình thường, đây cũng là một khả năng. Ngoài ra còn có yếu tố tâm lý.”

Lộc Duy nhìn sang Tống Diễn.

Bác sĩ Tống thật đáng thương, hãy để anh ấy có cơ hội phát huy nhé. Lộc Duy sẽ không “múa rìu qua mắt thợ” nữa.

Tống Diễn rất “cảm kích” cơ hội này.

Anh buộc phải lên tiếng một lần nữa: “Có thể trong tiềm thức anh không muốn tham gia bữa tiệc này nên sẽ tìm đủ mọi lý do để tránh né. Và ‘gặp nguy hiểm’, ‘chạy về nhà’ chắc chắn là lý do có thể hoàn toàn thuyết phục bản thân. Vì vậy khi anh về đến nhà, sẽ cảm thấy hoàn toàn yên tâm.”

Người dẫn chương trình: …

Nếu đây không phải là kịch bản, anh ta sẽ thực sự tin tưởng.

Thật quái quỷ, chẳng lẽ họ gặp phải nhóm nghiên cứu khoa học đi dã ngoại sao?

Không không không, rõ ràng trong nhóm có thứ gì đó không hề khoa học!

Tống Diễn thản nhiên tự giới thiệu: Anh là bác sĩ tâm thần, nếu có nhu cầu có thể đặt lịch khám.

Điều này giống như đang nói: Nếu có một cuộc tranh luận học thuật cũng không có vấn đề gì.

Nhóm đạo cụ lén lên mạng tra cứu Tống Diễn. Trời ơi, hình như anh ta thực sự là một chuyên gia tâm thần học nổi tiếng trong ngành? Mặc dù thông tin cá nhân rất ít nhưng tất cả đều là nội dung chuyên nghiệp.

Họ biết đánh đấm thế nào đây! Chẳng đánh lại được!