Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 53: Hiện thực (2)




Lúc trước sau khi kiểm tra hành khách trên tàu xong, Trương Quyên cũng không kiểm tra Khương Nhất và Khương Nhị.

Bởi vì bọn họ là thành phần gì, đám người Trương Quyên không thể rõ ràng hơn.

Khương Tiều có chút muốn cười: Trương Quyên làm nhiều như vậy, căn bản không cần thiết.

Chuyện này thật thú vị.

Nếu không có đoạn tiểu nhạc đệm này, Khương Tiều căn bản sẽ không hoài nghi sự xuất hiện của Lý Phong là có vấn đề: Hắn vốn là người nên trực ở đây.

Nhưng bây giờ, trong lòng Khương Tiều đã có hoài nghi, tất cả mọi việc hắn làm đều sẽ bị lấy ra suy đoán nhiều lần: Vì sao hắn lại xuất hiện đúng lúc này? Hắn không muốn cô tiến xa hơn ư? Tại sao?

Khương Tiều đem máy kiểm tra phát ánh sáng xanh ném cho Khương Nhất, "Tôi phải trở về rồi, cậu cầm lấy chơi đi."

"Vâng."

Sau đó, Khương Tiều sắc mặt như thường đuổi theo Lý Phong, "Các người ở chỗ này trực hẳn là rất vất vả nhỉ? Tuy vẫn ở bên ngoài phó bản, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm, rất nguy hiểm."

Lý Phong mỉm cười nói, "Đây là chuyện chúng tôi nên làm. So với những người tiến vào phó bản, chúng tôi đã được an toàn hơn nhiều. Nếu giá trị tinh thần của các đội viên thấp hơn mức an toàn, chúng tôi sẽ để cho người khác đến thay thế."

Vẻ mặt Lý Phong thiên về nghiêm túc, nhưng sau khi tiếp xúc sẽ phát hiện, tính cách của hắn thực ra không tệ, là một người rất dễ nói chuyện. Miễn là không phải chuyện cơ mật, hắn đều sẽ kiên nhẫn trả lời.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, cách đó không xa còn có một vệ sĩ bám sát phía sau.

Cảm giác tồn tại của Khương Nhất và Khương Nhị vốn rất thấp, thiếu một người cũng không ai chú ý tới.

Dưới sự huấn luyện của Trần Vân, năng lực "đọc hiểu" của hai vệ sĩ có thể nói là tăng vọt:

Khương Tiều đem máy kiểm tra phát ánh sáng xanh ném cho bọn họ, chính là đang nhắc nhở bọn họ có vấn đề. Mà ý tứ câu sau chính là để cho một trong hai người "tiếp tục chơi", theo lộ tuyến của cô nhìn lại.

Chỉ là khi sắp tiếp cận điểm đóng quân của Cục Quản lý, vệ sĩ phía sau lại biến thành hai người.

Một đoàn bốn người cùng nhau trở về điểm đóng quân, ai cũng không chú ý tới dị thường trong đó.

"Thông tin cơ bản của Thanh Long thôn, cô đã đọc hết chưa?" Trương Quyên hỏi.

Trương Quyên nói thông tin cơ bản đương nhiên không phải là tình huống của Thanh Long thôn sau khi phó bản hình thành, hiện tại trong Thanh Long thôn rốt cuộc là tình huống gì, ai cũng không biết.

Cái cô nói là tư liệu giấy đã để lại trước đó, chẳng hạn như thông tin dân cư, phong tục tập quán,... Dù không biết liệu có hữu ích hay không, nhưng bọn họ vẫn nên chuẩn bị đầy đủ.

Nền kinh tế của thành phố A phát triển không tệ, nhưng trấn Lật Thủy lại thuộc một thị trấn hẻo lánh của thành phố A, xung quanh là núi non, giao thông đi lại không thuận tiện, chưa nắm bắt được cơ hội phát triển của thành phố A.

Sau này lại cố gắng phát triển làng sinh thái, làng du lịch các loại, quả thực chính là bát tiên quá hải*, mỗi người đều thể hiện thần thông. Nhưng cái gì cũng muốn làm, kết quả là cái gì cũng làm không tốt, không ra gì, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính sách hỗ trợ nỗ lực chống đỡ.

Thanh Long thôn nằm ở lưng chừng ngọn núi, cùng các thôn khác đều có chút khoảng cách, cha không thương, mẹ không yêu, tình huống phát triển lại càng không được như ý muốn.

Dữ liệu cho thấy, dân cư thường trú của Thanh Long thôn hẳn là có khoảng ba mươi hộ gia đình.

Tại sao lại nói là "hẳn là"?

Nhiều thôn ở vùng sâu vùng xa, lạc hậu vẫn còn tồn tại tình trạng thị tộc tự trị, tức là người trong thôn đều có họ giống nhau, hoặc đều có quan hệ họ hàng gần, làm thôn trưởng trên cơ bản đều là người có uy tín trong thôn.

Người ngoài không muốn đến, đến cũng không hòa nhập được.

Trong một thôn làng như vậy, thông tin trên giấy khẳng định sẽ có sự khác biệt với tình huống thực tế. Chênh lệch bao nhiêu, vậy phải xem bọn họ rốt cuộc báo cáo như thế nào.

Tình huống này mọi người đều biết một ít, nhưng nếu ảnh hưởng không lớn, mọi người đều mắt nhắm mắt mở, sẽ không đi nghiên cứu sâu.

Khương Tiều liền nói: "Tôi đều nhớ kỹ. Đúng rồi, vừa rồi tôi đã nói chuyện với đội trưởng Lý Phong về máy kiểm tra sinh mệnh, cảm thấy rất thú vị, trong hoàn cảnh ô nhiễm cao như vậy mà vẫn có thể hoạt động bình thường. Thành thật mà nói, tôi cũng lo thiết bị sẽ có vấn đề, nếu phải đối mặt với người có kết quả là ánh sáng đỏ, quả thực rất dọa người."

Đáng sợ hơn chính là, người vốn nên sáng đèn đỏ, lại thông qua kiểm tra.

Trương Quyên bình tĩnh nói: "Đây chính là máy kiểm tra chuyên dụng ở nơi đóng quân, sao có thể xảy ra vấn đề? Thế nào, hẳn là không có đèn đỏ, phải không?"

"Không có."

Lông mày Trương Quyên nhíu lại.

Nếu chỉ là dụng cụ xảy ra vấn đề, đó là chuyện nhỏ, nhưng nếu người xảy ra vấn đề, đó chính là đại sự.

Khương Nhất tiến lên, trực tiếp cắt tay mình, vẽ một hoa văn, triệt để xua tan tâm lý may mắn của Trương Quyên: Đồ án quen thuộc kia, rõ ràng chính là hoa văn đại biểu cho tổ chức Thần Tạo.

Khương Tiều bảo Khương Nhất tiếp tục đi vòng quanh Thanh Long thôn, hắn liền nhìn thấy hoa văn này khắc trên vách núi.

Bởi vì lo tai vách mạch rừng*, bọn họ không có trực tiếp nói rõ ràng, nhưng song phương đều đã biết rõ tình huống trước mắt.

Lý Phong và đội của hắn đóng quân ở đây đã lâu như vậy, cớ gì lại không tìm hiểu tình hình xung quanh, nếu phát hiện ra dấu vết do tổ chức Thần Tạo để lại, làm sao có thể không báo cáo và xử lý được?

Tổ chức dân gian như tổ chức Hồ Điệp, hình xăm chỉ là một loại danh hiệu gia tăng khí thế. Nhưng hoa văn của Thần Tạo bọn họ, lại có tác dụng gây ô nhiễm.

Nếu tổ chức Hồ Điệp chỉ có thể coi là những kẻ thiển cận, lưu manh muốn tham gia vào sự cạnh tranh ác ý giữa những người chơi, thì tổ chức Thần Tạo chính là một đám chó săn điên rồ của Tà Thần.

Thanh Long thôn bị ô nhiễm, rất có thể có liên quan đến tổ chức Thần Tạo —— tình báo này mọi người đã sớm biết, nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, ngay cả người đóng quân bên ngoài cũng đã bị ô nhiễm.

Tại sao phải động tay chân trên máy kiểm tra sinh mệnh?

Dụng cụ này ngoại trừ phân biệt con người và sinh vật dị hóa ra, cũng không có tác dụng gì khác.

Khả năng duy nhất là có người trong bọn họ, thậm chí có thể là tất cả mọi người, đã bị dị hóa.

Bộ dụng cụ này cũng là dụng cụ mà bọn họ tự sử dụng.



Bọn họ chỉ có thể vượt qua kiểm tra bằng cách này.

Mà câu hỏi lớn hơn là, những người đóng quân ở đây, có ảnh hưởng đến những người đáng lẽ phải rời khỏi phó bản không?

Nhóm người chơi chạy trốn khỏi phó bản Thanh Long thôn lúc trước, ai nấy đều rơi vào trạng thái điên cuồng, có liên quan đến bọn họ hay không?

Trương Quyên hỏi: "Khi nào chúng ta vào phó bản?"

Nếu muốn ở lại để giải quyết tiểu đội Lý Phong rồi rời đi, chắc chắn sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, bọn họ cũng chưa chắc đã là đối thủ của tiểu đội Lý Phong —— đối phương càng nhiều người.

Chờ Trương Quyên gửi mật thư yêu cầu tổng bộ cứu viện? Hiện tại, Trương Quyên cũng không xác định được người nào đáng tin cậy, người nào không đáng tin.

Cho dù đội cứu viện được phái tới đều đáng tin cậy, bọn họ chưa chắc đã hoàn toàn tín nhiệm Trương Quyên, khẳng định sẽ chất vấn: Tại sao các người vừa mới rời khỏi vị diện vô hạn, đội ngũ của người khác lại xảy ra vấn đề? Có thực sự là người khác có vấn đề không?

Cho dù bọn họ tín nhiệm Trương Quyên, trình tự nên đi vẫn phải đi.

"Dựa theo kế hoạch ban đầu vào phó bản." Khương Tiều nói.

"Nhưng mà..." Trương Quyên lâm vào do dự, giữ những người này lại phía sau, chưa biết chừng sẽ bị đâm sau lưng.

Khương Tiều nói: "Không sao."

Những người này sẽ đâm lưng, đó là vấn đề thân phận. Bởi vì bọn họ cảm thấy đám người Trương Quyên là trở ngại của Tà Thần.

Nhưng nếu như Tà Thần xuất hiện ở trước mặt bọn họ thì sao?

Họ ước mình có thể trở thành tay sai của Tà Thần.

Dưới sự trợ giúp của đầu trọc và Quan Cửu, Cục Quản lý đã phá được không ít tụ điểm do Thần Tạo tổ chức.

Nhưng nếu thực sự muốn nhổ cỏ tận gốc tổ chức này, thì vẫn còn một chặng đường dài.

Suy nghĩ của Khương Tiều chính là: Tiêu diệt tổ chức Thần Tạo từ dưới lên không dễ, nhưng từ trên xuống thì sao?

Vấn đề đột nhiên trở nên đơn giản hơn.

Chờ cô trở thành Thần của bọn họ, để cho bọn họ dâng tất cả thứ tốt trong tổ chức lên, bọn họ hẳn là sẽ không từ chối chứ? Cô muốn bọn họ đi chết, bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt, đúng không?

Nghĩ như vậy, sự tồn tại của đám người Lý Phong, chuyện tốt nha!

Trước tiên hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ: Trở thành đại lão của tổ chức Thần Tạo (x), xóa sạch tổ chức Thần Tạo (√).

Đương nhiên, nằm vùng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa còn là nằm vùng trong một tổ chức có ô nhiễm tinh thần, làm không tốt bản thân còn bị tẩy não.

Nhưng Khương Tiều lại có một điều kiện được trời ưu ái: Quan Cửu và mọi người đều tin, Khương Tiều đã bị ô nhiễm, hoặc là nói, cô đã bị hạt giống Tà Thần đồng hóa, người bình thường sẽ không "ác" như cô, đúng không?

Nếu họ nói có, thì có.

Khương Tiều xác thực có thể sử dụng trạng thái đặc thù, ngay cả sinh vật ô nhiễm trong vị diện vô hạn cũng có thể bị lừa, còn không lừa được mấy kẻ điên của tổ chức Thần Tạo sao?

Khương Tiều nắm tay Trương Quyên, xác nhận: "Tất cả hành động của tôi, đều là cô ủy quyền đúng không?"

Đến lúc đó, tôi trở thành đại lão của một tổ chức phản diện, cô đừng có trở mặt không nhận người, muốn cùng tôi tiêu diệt.

Khương Tiều: Trở thành đại vai ác hay gì đó, không phải xuất phát từ sự tự nguyện của tôi! Tôi là đang hy sinh vì hòa bình thế giới!

Hơn nữa, Khương Tiều cũng không chuẩn bị làm anh hùng hy sinh trong thầm lặng, người nên kéo xuống nước đều phải kéo xuống nước.

Trương Quyên nghe cô nói như vậy, liền cảm thấy cả người không ổn, đây rõ ràng là tiết tấu Khương Tiều chuẩn bị gây chuyện. Với năng lực của Khương Tiều, cô thật sự không nhất định sẽ chịu đựng được.

Cho nên, Trương Quyên liền muốn rút tay ra, "Cái này... Xem tình huống cụ thể đi..."

Nhưng rút nửa ngày cũng rút không ra, Khương Tiều chằm chằm cô, không cho câu trả lời chắc chắn, Khương Tiều sẽ không buông tha cho cô.

Trương Quyên: Lại lên nhầm thuyền giặc!

Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Được được được, đều là tôi ủy quyền cho cô. Đến lúc đó nếu phải chết, mọi người cùng nhau chết."

Khương Tiều vỗ vỗ bả vai cô nói: "Tin tôi đi, sự tình không nghiêm trọng như vậy."

Nghe Khương Tiều nói như vậy, Trương Quyên không cảm thấy an ủi, ngược lại cảm thấy mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Không lâu sau, Lý Phong xuất hiện bên ngoài lều trại của bọn họ, "Mọi người chuẩn bị đi vào chưa? Vật tư và mọi thứ đều đã sẵn sàng rồi chứ? Có cần tôi giúp gì không?"

"Không cần, tất cả chúng tôi đã sẵn sàng. Đúng rồi, ông uống một ly nước đi, thời gian này đã làm phiền ông rồi." Trương Quyên đưa một ly nước cho Lý Phong.

Lý Phong nhận lấy ly nước, bất động thanh sắc nhìn một chút, cảm giác không có nguy hiểm, đang chuẩn bị uống xuống, Khương Tiều lại trực tiếp đánh đổ ly nước, cô liên thanh nói: "Thật ngại quá, có một số chuyện tôi muốn cùng Đội trưởng Lý thỉnh giáo một chút, quá sốt ruột cho nên..."

Lý Phong liền nói: "Không sao, cô muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Khương Tiều nói: "Chúng ta tìm một chỗ khác đi."

Hai người đi tới một sườn dốc ngược, "Hiện tại có thể nói rồi sao?"

Đáp lại Lý Phong là một tiếng "bốp" trong trẻo.

Khương Tiều cũng không có thu lực, trực tiếp đem Lý Phong không có chuẩn bị đánh đến lảo đảo. Lý Phong ngàn lần không nghĩ tới, Khương Tiều nói động thủ liền động thủ, hơn nữa còn là loại phương thức động thủ không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh này, hắn che mặt, ánh mắt nhìn Khương Tiều tràn ngập lửa giận.

Nhưng không đợi hắn mở miệng chất vấn, Khương Tiều liền lạnh lùng nói, "Đồ ngu xuẩn! Ngươi có biết thân phận của mình thiếu chút nữa liền bại lộ?"

Biểu tình phẫn nộ của Lý Phong biến thành mờ mịt.



"Sao, lẽ nào ngay cả ta ngươi cũng không biết?" Khương Tiều trực tiếp mở trạng thái đặc thù, hơi thở trên người nhất thời biến đổi.

"Ngươi là Khương Tiều... Không, ngài là Thần của tôi..." Lý Phong quỳ rạp xuống đất, ánh mắt cuồng nhiệt, "Thành công rồi, thật sự thành công! Ha ha ha ha..."

Khương Tiều một cước đá ngã hắn, Lý Phong sợ hãi bò trên mặt đất, không dám chống cự, "Ngươi kiêu ngạo cái gì? Nếu không phải vừa rồi ta ngăn ngươi uống ly nước kia, Trương Quyên đã có thể xác nhận danh tính của ngươi."

"Nhưng tôi đã xác nhận qua, ly nước kia không có vấn đề."

"Quả thật không có vấn đề. Người bình thường uống sẽ chỉ có lợi, nhưng nếu là sinh vật dị hóa uống, sẽ lộ ra nguyên hình."

"Vậy tôi phải làm sao? Cô ta có nghi ngờ tôi không? Không bằng..."

"Ngu ngốc! Chỉ cần ngươi không làm những việc dư thừa, làm sao cô ta có thể nghi ngờ ngươi? Hiện tại, ta và Trương Quyên đang ở chung một chỗ, ta sẽ để ý đến cô ta. Ngược lại là ngươi..." Khương Tiều mặt vô biểu tình nhìn xuống hắn.

Lý Phong vùi đầu mình xuống thấp hơn, "Xin ngài đừng nghi ngờ lòng trung thành của tôi, tôi sẵn sàng dâng hiến tất cả mọi thứ cho ngài. Hết thảy những gì tôi làm, chính là chờ đợi ngài đến."

"Vậy ngươi biết phải làm như thế nào chứ?"

"Vâng... Hả? "Lý Phong sợ hãi nói: "Tôi không dám phỏng đoán ý của Thần, xin ngài chỉ điểm."

"Thế giới này chỉ có thể có một vị thần. Bây giờ ta đã thức tỉnh, không nên có hàng giả khác xuất hiện, phải không" Khương Tiều nói.

Tổ chức Thần Tạo tìm kiếm khay nuôi cấy ở khắp mọi nơi, đồng thời cũng gieo rắc hạt giống xuống, chờ đợi để nảy mầm. Tà Thần muốn hồi sinh ở thế giới này, điều kiện rất hà khắc, bọn họ chỉ có thể giăng lưới rộng rãi.

Ý của Khương Tiều chính là: Có cô, những hạt giống khác đều phải chết.

Lời nói và hành động của Khương Tiều không làm dấy lên nghi ngờ gì: Độc nhất, mới là bản tính của Tà Thần.

Cô muốn nuốt chửng những hạt giống khác để bản thân lớn mạnh, mà mục đích cô đến Thanh Long thôn cũng rất dễ hiểu: Trong Thanh Long thôn có "hạt giống" do Thần Tạo an bài, cô đến để thu hồi lại.

"Đương nhiên, ngài là độc nhất vô nhị." Lý Phong hèn mọn nói.

"Ta đã xuất hiện, sao các ngươi còn dám bồi dưỡng ngụy thần khác? Các ngươi đang nghi ngờ ta sao?"

"Không không không, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó. Chỉ là tin tức của chúng tôi có vấn đề, còn không biết ngài đã hồi sinh. Chờ tôi đem tin tức trình báo lên, tất cả các tín đồ của ngài, đều sẽ chờ ngài trở về."

"Tốt lắm, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa. Khi ta rời khỏi Thanh Long thôn, ta muốn các ngươi đã chuẩn bị tốt mọi thứ."

"Vâng."

Khương Tiều xoay người rời đi, Lý Phong vẫn nằm sấp trên mặt đất không dám đứng dậy.

Khương Tiều đột nhiên dừng lại, hỏi: "Làm sao ngươi có thể lừa gạt ánh mắt của Trương Quyên?"

Lý Phong dâng một viên thuốc lên, "Đây là thuốc bí mật do tổ chức nghiên cứu ra, có thể giúp chúng tôi che lấp bề ngoài. Và chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn dị hóa."

Khương Tiều cầm lấy viên thuốc, lúc này mới thật sự rời đi.

Lý Phong chờ thật lâu, mới từ trên mặt đất đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán: Cuối cùng cũng qua cửa.

Về phần bị Khương Tiều đánh, chút chuyện nhỏ này, làm sao có thể khiến hắn ghi hận? Lôi đình mưa móc của thần linh, đều là ban ân. Có thể để cho hắn tiếp tục sống, cũng đã là may mắn của hắn rồi. Khương Tiều về lều trại, nói: "Đi thôi."

Vấn đề đã được giải quyết. Đám người Lý Phong sẽ không còn là trở ngại của bọn họ nữa, ngược lại khi bọn họ trở về, còn nhiệt liệt hoan nghênh.

Khi đám người Khương Tiều vào phó bản, đã gần hoàng hôn, mặt trời dần dần chìm xuống. Mà trên vách núi, ban ngày còn rất bình thường, cần cẩn thận đẩy cỏ dại xung quanh ra mới có thể nhìn thấy hoa văn kia, nhưng theo ban đêm buông xuống, thế nhưng dần dần sáng lên hào quang đỏ như máu.

Thoạt nhìn, tựa như vô số con mắt nhìn chăm chú vào Thanh Long thôn.

Nhưng người của tiểu đội Lý Phong lại không có nửa điểm sợ hãi, đối với tất cả những chuyện này đã thành thói quen, "Đội trưởng, ngài ấy thật sự..."

"Phải."

"Nhưng mà..."

"Nhưng ai nói người bên trong thì không phải? Người mạnh nhất, mới có thể gọi là Thần." Lý Phong ngữ khí ôn hòa, "Mặc kệ người đi ra là ai, chúng ta đối đãi như nhau là được."

Thủ hạ còn muốn nói cái gì, Lý Phong liền đặt ngón trỏ lên miệng, "Suỵt, không nên vọng nghị Thần minh."

Trong kết giới phó bản, Trương Quyên một tay xách Khương Tiều lên, "Vừa rồi còn chưa kịp cẩn thận hỏi, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Ít nhất hãy cho tôi biết một chút để chuẩn bị tâm lý!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Khương Tiều đem suy nghĩ của mình nói ngắn gọn, "Đây chính là vấn đề lập trường, bọn họ coi tôi là người một nhà, chuyện gì cũng không có."

Trương Quyên: "... Tôi nhớ chính xác từ 'người một nhà' này, cô đã nói với chúng tôi, cũng nói với sinh vật ô nhiễm, và bây giờ là với tổ chức Thần Tạo. Vậy nên, tôi muốn hỏi, rốt cuộc cô là người bên nào?"

Câu hỏi này giống như hỏi tra nam: Rốt cuộc người anh yêu là ai?

Khương Tiều không chút do dự trả lời, "Tôi là người bên mình."

Tôi chỉ yêu bản thân mình.

Tra nam - Khương Tiều trả lời đặc biệt thành thật.

Không đợi Trương Quyên tiếp tục truy vấn, Khương Tiều đột nhiên nói: "Cẩn thận!"