Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 3: Gia đình hạnh phúc (2)




Khương Tiều nhỏ giọng trả lời: "Những cô gái trẻ như tôi, nghĩ đến chút an toàn cá nhân của bản thân thì sao? Nếu gặp phải hàng xóm không tốt thì làm thế nào? Hai người xem, lúc này chẳng phải là lúc cần dùng đấy à!"

Bọn tôi tin cô cái quỷ á!

Nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của cô, cả hai thực sự không thể phân biệt được cô đang nói đùa hay nghiêm túc.

Thấy bọn họ vẫn nhìn mình chằm chằm, Khương Tiều do dự một chút, mới hỏi: "Các cậu có vũ khí gì dùng không? Nếu không, tôi cho các cậu mượn?"

Nam nhân đeo kính và thiếu niên mặt tròn trơ mắt nhìn cô lấy gậy kích điện và bình xịt cay ra:...

"... Không, cảm ơn."

May mắn thay, bọn họ cũng không có những hàng xóm như vậy.

Lúc này, chủ nhân của căn biệt thự - Lý Sâm cùng vợ đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Người đàn ông trung niên có cái bụng bự, hệt như cái xác trên bàn ăn lúc trước, nhưng hiện tại thân thể lại rất tốt, trông hệt một người bình thường.

Lý thái thái ôm áo khoác cùng cặp công văn, vẻ mặt nhu thuận quỳ xuống thay dép lê cho chồng.

Cách cư xử của hai người họ đã thể hiện rõ mối quan hệ trong gia đình.

Bỗng nhiên, Lý Sâm một chân đá Lý thái thái ra, tức giận quát: "Mẹ nó! Cô định bẻ chân tôi hay gì? Thay dép mà còn dùng sức như vậy? Chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong! Phế vật!"

Lý thái thái ngã xuống đất, liên tục cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Suốt ngày ở nhà cũng không biết ra ngoài giao du. Cô có biết tôi mua một căn biệt thự ở đây vất vả như thế nào không?! Chỉ biết lãng phí cơ hội, đúng là đồ ngu!"

Dù biết Lý Sâm lúc này chắc chắn đã chết, nhưng nhìn thấy cảnh này, người đeo kính và thiếu niên mặt tròn vẫn lộ vẻ tức giận, còn Khương Tiều thì mặt không chút cảm xúc.

Cô cất con dao găm đi, đưa tay lên chỉ vào bàn, nói: "Lý tiên sinh, khách của ông vẫn còn ở đây, đợi lát nữa chúng tôi về rồi đóng cửa giải quyết tiếp, ông thấy sao?"

Ánh mắt Lý Sâm đảo qua, có chút nghi hoặc: "Cô là?"

"Tôi là hàng xóm của ông, Khương Tiều, chắc ông còn chưa biết tôi đúng không?"

Nam nhân đeo kính & thiếu niên mặt tròn: Thật sự là sang làm "hàng xóm thân thiện" sao…

Lý Sâm thật sự không biết rõ lắm về Khương Tiều, tin tức về thân phận của cô đã được bảo mật, không biết cũng phải, vậy nên ông ta chính là đến chết cũng không biết còn có một người hàng xóm như cô.

Khương Tiều nhắc nhở, "Tôi là người Khương gia."

Người có thể là thanh mai trúc mã với Văn Trình, còn có tài nguyên nhiều không đếm xuể, tất nhiên bối cảnh của Khương Tiều không bình thường, tiếc là lấy thân phận của Khương gia ra cũng không ảnh hưởng đến việc cô bị bắt nạt.

Sắc mặt Lý Sâm thay đổi, cũng không thèm để ý tới vợ mình mà ân cần đi về phía trước, muốn bắt tay Khương Tiều, Khương Tiều không đưa tay ra, hắn cũng tự nhiên thu tay lại: "Hoá ra là Khương tiểu thư, thật xin lỗi, tôi cũng không biết là ngài tới."

Hắn hung hăng lườm Lý thái thái một cái rồi quay qua cười nói với Khương Tiều: "Vinh hạnh cho tôi quá, được làm hàng xóm với Khương tiểu thư đây thì còn gì bằng, mời ngồi, mời ngồi."

Hai người chơi còn lại nhìn đến trợn mắt há mồm: Mọi người đều biết, sự xuất hiện của trò chơi vô hạn có khả năng là cơ hội để xoá bỏ các quy tắc và lực lượng trên toàn thế giới, vậy nên sự giàu có bắt đầu trở nên vô nghĩa trong các phó bản.

Nhưng sao năng lực đồng tiền lại được Khương Tiều sử dụng thuận tay đến vậy?

Lý Sâm không biết hai người họ đang chửi thầm trong lòng, hắn nhìn đến bàn ăn trống không, suýt chút nữa đã mắng ầm lên.

Xét đến vị khách quý trước mặt, sau hai lần nhăn mặt, hắn mới kiềm chế được cơn giận, hạ giọng hỏi: "Bữa tối đâu!"



Đúng lúc này, một bà lão mặt mày nhăn nhó từ trên lầu hai hùng hổ bước xuống, "Ai da, con trai, con đã về rồi!"

Từng nếp nhăn trên mặt bà cụ dính lại với nhau trông hơi tởm, khi liếc thấy Lý Sâm, bà ta bật khóc: "Con trai, con không biết vợ con lại dám bắt nạt mẹ khi con không có ở nhà! Còn hai đứa cháu nữa, chúng nó đói đến gầy như vậy, dù không phải ruột thịt thì cũng không thể bạc đãi chúng như vậy…"

Bà cụ lần lượt ôm chặt lấy nam nhân đeo kính và thiếu niên mặt tròn, như thể đang ôm hai đứa cháu trai của mình.

— Không giống Khương Tiều vào biệt thự với lý do chính đáng, hai người họ là bị truyền tống vào trong nên thân phận đã được sắp đặt sẵn.

Sắc mặt của người đàn ông đeo kính có chút tái xanh, nhưng anh ta vốn tương đối bình tĩnh nên đã kịp thời kìm lại được.

Mà thiếu niên mặt tròn thì không khỏi rùng mình khi cánh tay lạnh lẽo của bà cụ chạm vào cậu.

Nhìn cảnh này, Khương Tiều không khỏi cảm thấy may mắn vì cô đi từ cửa lớn vào, dù cô không phải lo lắng về giá trị tinh thần của mình, nhưng bị loại sinh vật không rõ này sờ tới sờ lui, cô cũng cảm thấy buồn nôn.

Bà cụ như cảm nhận được điều gì đó không bình thường, liền đưa mắt nhìn chằm chằm thiếu niên mặt tròn, làn da sần sùi như vỏ cam nheo lại, bà ta khẽ nở nụ cười quái dị: "Cháu trai yêu quý, có chuyện gì vậy?"

Một mùi hôi thối bốc ra từ miệng bà cụ khiến Từ Hoành Hiên suýt chút nữa đã nôn mửa.

May thay, thiếu niên mặt tròn cũng không còn là tân nhân, cậu phản ứng nhanh kéo khoé miệng miễn cưỡng lộ ra biểu cảm tươi cười với bà cụ: "Không có gì, chỉ là cháu cảm thấy hơi lạnh."

Mà lão phu nhân dường như cũng tìm được một cái cớ hoàn hảo để trút giận lên Lý thái thái, "Đồ con đàn bà độc ác! Mày muốn giết cháu trai yêu quý của tao đúng không! Tự mình không đẻ được, lại còn muốn Lý gia ta phải đoạn tử tuyệt tôn? Phi! Tưởng bở!"

Lý thái thái khẽ đảo mắt liếc qua thiếu niên mặt tròn.

Từ Hoành Hiên không quên người này có thể là nguồn gây ô nhiễm, bị cô ta để ý cũng không phải chuyện hay ho gì, hơn nữa ánh mắt cô ta quét qua còn khiến cậu không rét mà run, cũng chưa biết giá trị tinh thần của cậu có giảm không, nhưng có lẽ đã bị cô ta ghi thù.....

Hết cách, Từ Hoành Hiên đành phải lặng lẽ tránh ánh mắt của Lý thái thái.

Cũng may Lý thái thái cũng không có làm gì, cô ta cụp mắt, khẽ nói: "Mẹ, con xin lỗi, đều là lỗi của con..."

Lý Sâm liếc nhìn vẻ mặt Khương Tiều, có chút e ngại, lại không hiểu ý tứ của cô. Cuối cùng ông ta đành phải dừng trò hề ở nhà lại, "Mẹ, đủ rồi, hôm nay còn có khách."

Ông ta không muốn việc vặt vãnh này lại ảnh hưởng đến cơ hội kết giao với Khương gia.

Lão phu nhân rốt cục cũng chú ý tới Khương Tiều, lông mày dựng lên, "Ai đây? Con gái con đứa gì mà nhìn giống như phù thủy, trang điểm dày như vậy, nhìn là biết người không đứng đắn."

Vì Khương Tiều mà con trai mình làm bà ta mất hết mặt mũi, tự nhiên sẽ ghi hận trong lòng, cộng thêm việc Khương Tiều còn trẻ đẹp, bà lão liền cho rằng cô là hạng nữ nhân đến bám víu lấy con trai bà.

Khương Tiều còn chưa nói chuyện, Lý Sâm sắc mặt tái xanh đã cướp lời trước: "Mẹ! Mẹ nói bậy bạ gì đó! Khương tiểu thư là khách quý của con!". Sau đó ông ta quay qua xin lỗi Khương Tiều, "Thực xin lỗi, Khương tiểu thư. Mẹ tôi trình độ học vấn không cao, lại già cả rồi, mong Khương tiểu thư đừng để ý."

Bà lão cuối cùng cũng phát hiện Khương Tiều không như con dâu mình, không phải người mà bà ta có thể tùy ý quát mắng, trong lòng có chút không vui nhưng cuối cùng cũng im lặng.

Khương Tiều tinh mắt thấy Lý thái thái liếc qua cô với ánh mắt ghen tị.

Mối quan hệ giữa các nhân vật trong phó bản đã rõ ràng: Lý thái thái có một người chồng coi vợ như con hầu, mẹ chồng thì độc ác, cùng hai người con trai (có thể không phải là con ruột của Lý thái thái).

Thật là một gia đình "hạnh phúc"!

Lý thái thái xuống bếp, đem bữa tối mang lên cho mọi người.

Là một nồi thịt to, mặt nồi so với người Lý thái thái còn rộng gấp đôi, nhưng đám người Lý Sâm dường như rất tin tưởng vào lực tay của Lý thái thái, bọn họ vẫn ngồi yên không nhúc nhích đợi cô ta bưng đến.

Lý thái thái ngượng ngùng nói: " Xin lỗi vì đã đem lên muộn, mẹ nói thích món thịt hầm nên con đã ninh lâu hơn một chút. Mẹ nếm thử đi, thịt này tươi và mềm lắm, là do con đặc biệt chọn."



Nắp nồi được mở ra, từng miếng thịt nổi lềnh bềnh trên nước súp màu trắng sữa, cùng với chân tay, đầu và các bộ phận khác của cơ thể người.

Mặc dù đã được cắt thành nhiều miếng nhỏ nhưng chi tiết bộ phận lại quá rõ ràng, khiến mọi người không nhận ra cũng khó.

Xem kích thước và hình dạng chân tay này, có lẽ là của một đứa bé khoảng 4-5 tuổi, và một đứa bé 7 tuổi - số phận của "đứa cháu ngoan" trong lòng bà cụ khỏi nói cũng biết.

Nhìn hai tròng mắt lơ lửng trong nồi thịt, lấy tố chất tâm lý của nam nhân đeo kính vậy mà còn suýt nôn, thì càng không nói tới tâm trạng của thiếu niên mặt tròn.

Có lẽ chỉ có Khương Tiều, giống như nhưng quái vật khác trong biệt thự, có thể mặt không đổi sắc chứng kiến cảnh này.

Trên bàn ăn, biểu hiện đối lập của các người chơi rất rõ ràng, người không biết chắc còn tưởng Khương Tiều cùng phe với đám quái vật.

—— Nam nhân đeo kính thậm chí có chút nghi ngờ: Đây thực sự là Khương Tiều sao? Chắc không phải là con quái vật nào đó giả dạng làm người chơi chứ…

Nếu đúng là vậy thật thì phó bản này cũng quá khủng bố, căn bản mức độ ô nhiễm không phải là 500 nữa!!!

Còn không phải thì... thân phận ngoài hiện thực của Khương Tiều rốt cục là gì?!! Một tên giết người hàng loạt đội lốt diễn viên?

Khương Tiều cũng cảm thấy ghê tởm và kinh hãi, nhưng những cảm xúc này dường như chỉ là một ý nghĩ lơ lửng trong đầu cô, sau đó…..liền không còn nữa.

Bà cụ hoàn toàn không biết mình đang thưởng thức “cháu ngoan”, bà ta hài lòng nhấp một ngụm canh, sau đó bắt đầu nhấm nháp ngón tay của cháu trai.

"Thơm, thật là thơm..." Bà cụ vừa há to mồm nhai vừa tấm tắc khen.

Đống răng ấy, hoàn toàn không giống răng của một bà già ngoài bảy mươi tuổi.

Nhìn đồ ăn trên bàn, nam nhân đeo kính và người thiếu niên mặt tròn lại càng cảm thấy buồn nôn.

Còn Lý thái thái thì nở một nụ cười sung sướng quỷ dị, nói: “Nếu mẹ thích thì lần sau con sẽ nấu tiếp."

Nhìn vẻ mặt Lý thái thái như thể nhận được lời khen của một bà cụ là một thành tựu rất quan trọng vậy.

Khương Tiều rất muốn nhắc nhở cô ta: Lần sau nhà cô còn trẻ con đâu mà hầm.

Nhưng nghĩ lại, thôi quên đi, lỡ không có trẻ con để hầm, cô ta lại đem mình ra hầm thì sao bây giờ?

Thiếu niên mặt tròn bí mật ra hiệu cho bọn họ: Giá trị tinh thần của cậu gần như đã giảm xuống giá trị cảnh báo là 50!

Cú sốc liên tiếp khiến giá trị tinh thần của cậu ta sụt nhanh hơn một chút.

Mặc dù Từ Hoành Hiên đã có kinh nghiệm vượt qua hai phó bản, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta bước vào một phó bản có giá trị ô nhiễm trên 500.

Càng hoảng sợ, giá trị tinh thần càng giảm nhanh, mà giá trị tinh thần giảm càng nhanh thì lại càng dễ hoảng sợ, là một vòng tuần hoàn ác ý.

Nam nhân đeo kính đưa mắt ra hiệu: Nhìn nữ thần của cậu đi, cô ấy còn có thể bình tĩnh như vậy, là một fan hâm mộ, sao cậu không biết học hỏi người ta đi chứ.

Thiếu niên mặt tròn vô thức nhìn sang Khương Tiều, nhìn tinh thần vững vàng như núi Thái Sơn của cô, không hiểu sao cậu lại bình tĩnh được: Đúng vậy, nữ thần mới là tân nhân còn không sợ, đến mình thì sợ cái gì chứ?

Khương Tiều thoáng nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người bọn họ, cô rất muốn nói: Không! Tôi thực sự đang hoảng! Tất cả đều là ảo giác của hai người! Đừng tự bổ não nữa!

Nhưng trong tình huống này, cô chắc chắn không thể nói ra sự thật.

Lý Sâm nhìn ba người chơi bất động, nghi ngờ hỏi: "Các ngài sao không ăn? Khương tiểu thư, là đồ ăn không ngon sao?"

Ánh mắt của Lý thái thái và bà cụ lập tức rơi vào ba người bọn họ, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.