Ánh mắt Tạ Khâm Từ lạnh lùng, từ trí nhớ của nguyên chủ dễ dàng nhìn ra, Kiều Nhạc Nhạc cũng không phải hoàn toàn không biết về lần phát sóng trực tiếp này xảy ra tai nạn, nguyên chủ xuất hiện trong sân nhỏ có đầy ma quỷ cũng là kết hoạch của Kiều Nhạc Nhạc.
Nếu cậu không tới, nguyên chủ sẽ bị ma quỷ trong sân nhỏ hút hết dương khí, bị ma quỷ nhập xác, trong buổi phát sóng trực tiếp dính đầy máu tươi, xác thực tội danh của cậu mà Kiều Nhạc Nhạc cùng người đại diện đã gài bẫy.
Còn Kiều Nhạc Nhạc thì sao? Trở thành người hùng vạch trần "kẻ ác", ngày càng thăng tiến trong giới giải trí.
Tạ Khâm Từ đã thay thế nguyên chủ, đương nhiên sẽ không để cốt truyện ban đầu phát triển.
Cậu là một người ân oán rõ ràng, Kiều Nhạc Nhạc đối với nguyên chủ như thế nào, cậu sẽ đem mấy cái đó trả lại.
Dưới ánh mắt lạnh lùng,trong lòng Kiều Nhạc Nhạc chợt nghĩ, không lẽ cậu ta đã biết cái gì?
Ngoài ra tại sao cậu ta bình an vô sự xuất hiện ở đây?
Nhiều suy nghĩ khác nhau lóe lên trong đầu, nhưng không dám biểu hiện cái gì trên mặt.
"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì," Kiều Nhạc Nhạc rũ mắt xuống, làm bộ mặt oan ức như thường lệ, "anh Tạ, giữa chúng ta có hiểu lầm gì hay không?"
Kiều Nhạc Nhạc có một khuôn mặt trẻ con, đôi mắt hạnh tròn xoe dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác, công ty cũng sẵn lòng xây dựng hình tượng cho hắn theo hướng cần được bảo vệ, ngày trước hắn thường chiêu này đối phó rất nhiều người.
Quả nhiên, những bình luận ngay lập tức sôi nổi:
—— Tạ Khâm Từ dây dưa không xong a, trước kia ỷ mình là tiền bối ức hiếp Nhạc Nhạc của chúng tôi,bây giờ còn không chịu dừng lại.
—— Nhạc Nhạc còn chưa làm cái gì, anh ta dựa vào đâu mà nói Nhạc Nhạc như vậy?
—— nói không chừng có ẩn tình gì đó.
—— có thể có ẩn tình gì?Anh ta khi dễ Nhạc Nhạc không phải ngày một ngày hai,mấy người quên là anh ta đã bắt buộc Nhạc Nhạc phải mang theo anh ta trong buổi phát sóng trực tiếp này?
—— Nhạc Nhạc mềm lòng nên mỗi lần đều chịu đựng.
—— đừng tưởng rằng đuổi có mấy con 'ma ' thì mình nghĩ là đại lão*, ai không biết do tổ tiết mục sắp xếp, phát điên cái gì.
*大佬 chỉ người có kỹ năng, chuyên về gì đó (hoặc là chỉ những người có địa vị, tiền bạc).
Cũng có khán giả thấy được phát sóng trực tiếp có sai xót lên tiếng bênh vực Tạ Khâm Từ, nhưng nhanh chóng bị fans Kiều Nhạc Nhạc đánh trở về,những bình luận trên màn hình tranh cãi ầm ĩ*.
Kiều Nhạc Nhạc đang nằm trên mặt đất, phải ngẩng đầu lên mới thấy mặt Tạ Khâm Từ, hắn bình tỉnh lại ngẩng đầu lên.
Chàng trai mặc bộ quần áo đơn giản đứng dưới ánh trăng, đôi mắt nheo lại đầy lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với tư thế chật vật của hắn, nghĩ đến tình hình bây giờ bị hàng vạn đôi mắt nhìn chăm chú, bên cạnh còn có Cố Miên người mà hắn luôn muốn leo lên mối quan hệ, Kiều Nhạc Nhạc suýt nữa không duy trì được biểu cảm trên mặt.
Hắn điều chỉnh biểu cảm, nhìn về phía Cố Miên đang định đỡ hắn dậy, như muốn Cố Miên vì hắn mà chủ trì công đạo.
Cố Miên nhìn ánh mắt mãnh liệt của hắn, đột nhiên lùi lại hai bước: "Tôi thấy cậu không có bị thương gì, cậu mau đứng lên đi."
Tạ Khâm Từ liếc mắt nhìn Cố Miên, Cố Miên mỉm cười nịnh nọt.
Thấy Cố Miên thật sự không có ý định đỡ mình, Kiều Nhạc Nhạc đành phải tự bò dậy: "Anh Cố......"
" Cậu đừng gọi tôi như vậy," Cố Miên ngắt lời hắn đang lôi kéo làm quen nói, "Dù sao thì tôi cũng nhỏ hơn cậu."
—— Sao Cố Miên một chút cũng không biết tôn trọng người khác thế.
—— Nhạc Nhạc của chúng ta đã làm gì, mà anh ta phải cho Nhạc Nhạc xem sắc mặt.
—— lầu trên đừng quá đáng, nói sự thật là cho sắc mặt hả?
—— đừng nghĩ toàn thế giới đều coi Nhạc Nhạc của mấy người thành bảo vật, Kiều Nhạc Nhạc bao nhiêu tuổi? 25 tuổi, cũng không biết xấu hổ gọi người mới 19 tuổi là anh.
Cố Miên ra mắt từ show tuyển tú, fans sức chiến kinh người, chỉ chốc lát đã ép fans của Kiều Nhạc Nhạc không dám ngoi đầu .
Chưa bao giờ gặp phải tình huống này, Kiều Nhạc Nhạc lúng túng đứng tại chỗ, hắn muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tạ Khâm Từ nhưng lại kiêng dè Cố Miên không tiện mở miệng hỏi.
Tạ Khâm Từ nhìn ra nghi ngờ Kiều Nhạc Nhạc nhưng cậu không có ý định giải thích nghi ngờ của hắn.
Cố Miên tùy tiện chỉ vào lá bùa màu vàng sắp rơi ra trong túi của Kiều Nhạc Nhạc: "Đồ của cậu muốn rơi ra rồi kìa."
Kiều Nhạc Nhạc cúi đầu, nhìn thấy hơn phân nửa lá bùa bị lộ ra ngoài vội vàng nhét trở về.
"Ồ, tôi nhớ ra rồi, cái lá bùa này lúc đó cậu có trả lại cho anh Tạ một cái phải không?"
"Ừm đúng rồi, nghe nói địa điểm phát sóng trực tiếp lần này là ở Ninh Trạch, tôi cố ý đi cầu."
"Anh Tạ, bùa của anh còn không?" Cố Miên quay đầu hỏi.
Kiều Nhạc Nhạc cũng cẩn thận nhìn qua.
"Đương nhiên......"
Tạ Khâm Từ liếc nhìn Kiều Nhạc Nhạc, thấy được trong lúc vô tình hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói thêm câu kế tiếp, "Không còn nữa."
Kiều Nhạc Nhạc chậm rãi thở ra một hơi.
"Không còn nữa à " Cố Miên có chút tiếc nuối nhưng nghĩ lại, "Chẳng qua đối với anh Tạ có lá bùa hay không đều như nhau."
"Cậu rất có lòng tin với tôi?"
"Đó là có anh Tạ ở đây hiệu quả hơn bất kỳ lá bùa nào!" Cố Miên không cần suy nghĩ nói.
"Anh Tạ lợi hại như vậy à?" Kiều Nhạc Nhạc đè xuống những suy nghĩ trong lòng hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy," Cố Miên tìm được người nói chuyện, đem những chuyện đã trải qua nói ra, "Cậu chưa không thấy được, mấy thứ đó thấy anh Tạ như chuột thấy mèo vậy, cái này gọi là cái gì? cấp bậc áp chế thích hợp *!"
*Nguyên văn câu trên ''妥妥的等级压制 '' ai biết chỉ mình với.
"Anh Tạ thật lợi hại!" trên mặt Kiều Nhạc Nhạc ngạc nhiên nhưng tảng đá lớn trong lòng không ngừng chìm xuống.
Kế hoạch của bọn họ có thể đã hoàn toàn thất bại, bây giờ chỉ cầu Tạ Khâm Từ không biết âm mưu của bọn họ.
Nhưng......
Nghĩ đến những lời mà Tạ Khâm Từ nói khi vừa gặp mặt, trong lòng Kiều Nhạc Nhạc dâng lên một nỗi lo lắng mãnh liệt, Tạ Khâm Từ thật sự không biết sao?
Cố Miên hiển nhiên cũng không quên những lời Tạ Khâm Từ đã nói, đẩy Kiều Nhạc Nhạc qua một bên, lại gần bên người Tạ Khâm Từ nhỏ giọng hỏi: "Anh Tạ lời anh vừa nói có ý hả?"
"Nói cái gì?"
"Chính anh nói với Kiều Nhạc Nhạc......"
Nghe được tên mình Kiều Nhạc Nhạc tiến lại gần vểnh lỗ tai lên.
"Không có gì, bày tỏ một tý mừng rỡ khi nhìn thấy đàn em chung người đại diện."
"Đây không phải mừng rỡ mà là khiếp sợ."
Vừa nói vừa tiếp tục tìm người, Kiều Nhạc Nhạc đi theo sau hai người tận mắt nhìn thấy Tạ Khâm Từ nhẹ nhàng giải quyết mấy ác quỷ gặp trên đường, lo lắng trong lòng càng nhiều.
30 phút sau, bọn họ gặp lệ quỷ đuổi theo ảnh đế Chúc Thần Tinh đang chạy trốn.
Nhìn thấy người sống, Chúc Thần Tinh cảm thấy vui vẻ, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi tuyệt vọng sâu thẩm, hắn khàn giọng rống to: "Chạy mau! Đừng tới đây!"
Giờ phút này Chúc Thần Tinh không có còn phong độ ảnh đế như xưa.
Tóc tai rối bời, quần áo rách rưới, trên mặt đều là bụi, cả người cực kỳ chật vật.
"Thầy Chúc, ngài đừng lo lắng, tụi em lập tức tới cứu ngài!" Cố Miên la lớn nói.
"Các cậu đừng tới đây!" Chúc Thần Tinh tưởng rằng bọn họ không biết vật đuổi theo hắn không phải do ekip chương trình sắp xếp, gấp gáp nói, "Tôi đã bảo các cậu đừng tới đây!"
Trong lúc nói chuyện mọi người đã tới trước mặt Chúc Thần Tinh rồi.
Con mồi chủ động tới gần, lệ quỷ phát ra tiếng cười khàn khàn, nó cắn nuốt mấy ác quỷ xung quanh và đã sinh ra một ít ý thức, nó có thể cảm nhận được ở trong mấy người phía trước có một chàng trai đại bổ.
Ngừng đuổi theo trêu chọc con mồi cũ, nó cười dữ tợn nhìn về phía Tạ Khâm Từ.
"Cẩn thận — —"
Những lời nói còn lại của Chúc Thần Tinh bị nghẹn ở cổ họng, hắn ngạc nhiên nhìn những gì xảy ra trước mắt, chớp chớp đôi mắt.
Hắn thật sự không nhìn lầm đúng không?
Vì sao hắn nhìn thấy lệ quỷ lao tới rồi lệ quỷ bị đánh ngã xuống đất?
Nó đuổi theo hắn gần một tiếng đồng hồ, còn vừa đuổi theo vừa cắn nuốt mấy con ma lớn ma bé gần đó!
"Đây......"
Cố Miên đi qua vỗ nhẹ vai của hắn: "Em lần đầu tiên nhìn thấy anh Tạ đánh quỷ, cảm giác cũng giống như anh vậy."
Chúc Thần Tinh mờ mịt thu hồi tầm mắt, bắt đầu tự hỏi đây có phải là sắp xếp của ekip chương trình hay không.
Rất nhanh hắn không còn tâm trí suy nghĩ vấn đề này nữa bởi vì lệ quỷ bị Tạ Khâm Từ đạp dưới chân đang giãy giụa kịch liệt, phát ra tiếng rống chói tai.
Quá rõ ràng, những gì đang diễn ra trước mắt chắc chắn không có khoa học kỹ thuật nào có thể làm được.
"Ồn muốn chết."
Chúc Thần Tinh nghe thấy giọng nói trong trẻo của chàng trai,sau đó tiếng rống chói tai dừng lại.
"Đem cái đó đưa cho tôi."
Thấy ánh mắt của Tạ Khâm Từ dừng ở trên tay mình, Chúc Thần Tinh do dự đưa cây gậy gỗ trong tay ra.
Đó là thứ hắn vừa nhặt để phòng thân, nhưng đối với lệ quỷ không hề có lực sát thương.
Tạ Khâm Từ lấy cây gậy chọc vào bóng đen đang giãy giụa không ngừng.
Bóng đen hoàn toàn không nhìn ra hình người, một đống đen sì nhưng lại có âm khí nồng đậm, sương đen rất ít, âm khí nồng đậm giống như một con rắn dọc theo hướng gậy gỗ đi lên càng ngày càng gần tay của Tạ Khâm Từ.
"Anh Tạ cẩn thận." Cố Miên lên tiếng nhắc nhở.
Tạ Khâm Từ liếc nhìn âm khí hình rắn một cái, âm khí giằng co không dám động.
"Anh Tạ, cái bóng đen này hình như không giống mấy cái chúng ta gặp trước đó." Cố Miên không dám đến quá gần, cách vị trí đó không xa ngồi xổm xuống.
"Ừm," Tạ Khâm Từ giải thích, "Nó cắn nuốt những đồng loại khác rồi tiến hóa."
"Thứ này còn có thể tiến hóa?!"
"Cậu biết đây là thứ gì không?" Chúc Thần Tinh sửa sang bản thân một chút rồi đi tới.
"Anh không phải đoán được sao?" Tạ Khâm Từ ném cây gậy, đứng lên.
Chúc Thần Tinh cười khổ: "Chỉ là không nghĩ tới trên đời thật sự có mấy thứ này."
Tạ Khâm Từ trầm tư nhìn hắn: "Sớm mở ra cánh cửa cho thế giới mới cũng không phải là một chuyện xấu."
Chung quy vị ảnh đế này được bao quanh bởi luồng quỷ khí nhàn nhạt, cũng chính sự tồn tại này của quỷ khí mới làm lệ quỷ đã tiến hóa chỉ có thể đuổi giết hắn mà không phải trực tiếp giết chết hắn.
Chúc Thần Tinh đã chạy quá lâu, vừa thả lỏng hai chân liền mềm nhũn, Tạ Khâm Từ dứt khoát để Cố Miên đỡ Chúc Thần Tinh ngồi xuống bàn đá để trong sân, bọn họ cứ lang thang tìm người như vậy không phải là cách hay, không bằng giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Trao đổi với nhau những trải qua của mình, Tạ Khâm Từ mượn sợ dây thừng từ Cố Miên đem lệ quỷ nhốt lại, lệ quỷ đánh không lại cậu bị ép làm khinh khí cầu lở lửng giữa không trung, Tạ Khâm Từ đi đến dâu, nó theo tới đó.
Cố Miên nhìn đống đen đen chủ động đi theo,không giấu được rung động trong mắt.
Vẫn là anh Tạ của bọn họ lợi hại.
"Chúng ta đi tìm nơi chúng nó sinh ra." Tạ Khâm Từ kéo kéo dây thừng cho đống đen đen thấp xuống một chút.
Nếu không có Tạ Khâm Từ, Cố Miên và những người khác tuyệt đối không dám mạo hiểm, nhưng bây giờ......
Ba người nhìn Tạ Khâm Từ vì sở thích nên biến đống đen đen thành hình trái tim, có anh Tạ ở đây sợ cái gì?
"Nhưng chúng ta tìm bằng cách nào?" Chúc Thần Tinh mở miệng.
Tạ Khâm Từ lại kéo kéo dây thừng, trái tim màu đen bay về phía trước, Tạ Khâm Từ đứng dậy: "Đi theo nó."
Nghỉ ngơi đủ rồi, bốn người xuất phát.
Trên đường bọn họ lại nhặt được hai khách mời nữa, nam nữ chính của bộ phim chiếu mạng nổi tiếng Thang Gia Nhĩ và Đinh Mạn Ni.
Trái tim màu đen dẫn đường ở phía trước, có nó ở đây Tạ Khâm Từ không cần ra tay, gặp mấy con quỷ đều bị nó nuốt, trái tim cũng càng lúc càng lớn, tới phía sau biến thành một đống đen lớn che cả bầu trời, đống đen đen tự tạo ra mấy trái tim nhỏ bên cạnh trái tim lớn để trang trí.
Tạ Khâm Từ rất vừa lòng.
Đám người Chúc Thần Tinh vẻ mặt hoảng hốt nhìn.
"A ——"
Rẽ một góc, tiếng hét chói tai vang lên.
Cố Miên cùng Chúc Thần Tinh nhìn nhau, bước nhanh về phía trước.
Tạ Khâm Từ cũng đi theo.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu hiếm khi mà ngây người.
Chỉ thấy trái tim màu đen thật lớn phân nhánh thành nhiều trái tim đen nhỏ, đem đám người vây quanh ở giữa vòng tròn, trong đó trái tim màu đen nhỏ thấy Tạ Khâm Từ, bồng bềnh bay qua, ngăn Tạ Khâm Từ đi vào vòng tròn.
Thấy Tạ Khâm Từ đến đây, trong đó có một trái tim màu đen vươn hai cái xúc tu bắt lấy một trái tim đen nhỏ khác hòa vào cơ thể mình cho đến khi cả hai hòa vào nhau, xúc tu trở nên lớn hơn một cái chỉ về đám người bị vây quanh, một cái khác chỉ về phía Tạ Khâm Từ.
Như muốn nói: Nhìn nè em bắt rất nhiều đồ ăn cho anh nè.
Đồ ăn bị bắt hay Tạ Khâm Từ được cho đồ ăn đều cạn lời.