Editor: Kẹo Mặn Chát
Trương Tự Lưu thật sự không để ý tới Khương Kiền suốt mấy ngày. Hắn uể oải chán chường, tinh thần sa sút ủ rũ, ngồi lẳng lặng ở hội trường cả ngày, tự chơi cờ vây một mình. Mà trong khi đó Khương Kiền lại vui vẻ tự do tự tại.
Không, cậu không vui nổi, mỗi ngày đều phát bệnh không có quy luật, làm trị liệu điện làm đến suýt ngu cả người.
Sau hơn nửa tháng điều trị, Khương Kiền phát bệnh dần theo quy luật, có thể một ngày phát tác một hai lần, nhưng các triệu chứng cơ thể vẫn rất rõ ràng như trước.
Chị gái của Khương Kiền, Khương Lâm, mang theo con gái đến thăm cậu.
Khương Kiền rất nhớ bé con, đứa bé này được cậu chăm sóc cho đến khi tròn một tuổi, đáng tiếc bé con không nhớ rõ cậu.
Khương Kiền yêu thương bóp bóp mặt bé con: "Để cậu ôm cái nào."
Khương Lâm đánh tay cậu: "Không được bóp, bóp nữa bé sẽ chảy nước miếng."
Chơi với bé con được một lúc, Khương Kiền đưa bé cho mẹ Khương, lén lút nói với chị gái: "Chị có mang thuốc lá và bật lửa không?"
Khương Lâm trừng mắt nhìn cậu: "Em chỉ có thể hút một cây, chị cũng không đưa bật lửa cho em cầm đâu."
"Em hút một cây thôi, đang khó chịu lắm rồi này." Khương Kiền kéo chị gái chạy đến phòng bệnh.
Cảm xúc bình lặng trong nhiều ngày của Trương Tự Lưu dần bị khuấy động, hắn nhìn cô bé còn chưa biết đi kia, cảm thấy diện mạo của bé thực sự hơi giống Khương Kiền.
Đây chính là vợ con của em ấy sao?
Vậy em ấy còn hôn mình làm gì?
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, tuy rằng mấy ngày nay đã dùng thuốc ổn định cảm xúc, đúng giờ uống thuốc đúng giờ đi sốc điện, bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Nhưng đến khi nhìn thấy cô bé này tâm trí của hắn vẫn bị xáo động trở nên vô cùng căng thẳng.
Hắn lờ mờ cảm giác được mình sắp tái phát, nhịp tim đang đập rất nhanh.
Hạ Vân nhẹ nhàng chạy tới: "Chồng ơi chơi cờ nha, anh đừng nên học Khương Kiền. Tên bại hoại đó á, rõ ràng là nói với em không cưới vợ hai, có vợ rồi mà vẫn kéo một cô gái khác vào phòng."
Mặt của Trương Tự Lưu đã đỏ bừng lên vì phát bệnh, hắn hỏi: "Vậy... đó không phải là vợ của em ấy sao?"
"Đương nhiên không phải rồi, vợ của anh ta ở trong tay em." Hạ Vân nhướng mày, đắc ý khoe sổ tay trong tay mình, "Em vừa mới đi cướp về, em gái nhỏ của em mệt mỏi rồi."
Trương Tự Lưu thở hổn hển, cơn bệnh trong người rất khó khống chế. Hắn chỉ có thể cố gắng kiểm soát để nó không tái phát, chứ hắn không thể khiến cơn bệnh đã bộc phát có thể ổn định lại.
Hắn đứng bật dậy, chiếc ghế phía sau đổ xuống đất, dọa cho cô bé sợ hãi khóc òa lên.
Mẹ Khương vội vàng ôm lấy bé: "Mẹ con cũng thật là, không biết chạy đi đâu với cậu hai? Lát về bà sẽ mắng hai người họ."
Trương Tự Lưu càng ngày càng kích động, thân thể không ngừng run rẩy, hắn dùng ý thức còn sót lại di chuyển đến bàn y tá, giọng nói run run: "Tôi sắp... phát bệnh..."
Y tá nghe xong vội vàng đi lấy thuốc cho hắn, nam hộ lý đưa hắn trở lại phòng để phòng ngừa hắn làm tổn thương chính mình hoặc làm tổn thương người khác.
Khương Kiền đang dựa người vào tường nuốt mây nhả khói ở trong phòng vệ sinh. Đây là lần đầu tiên trong quãng thời gian dài vừa qua cậu có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng lướt quanh thân thể thế này, cực kỳ dễ chịu.
Mẹ Khương ôm bé con đến tìm người: "Tiểu Lâm, đứa bé khóc rồi, em trai con đâu?"
Khương Kiền ném tàn thuốc vào bồn cầu rồi xả nước, quạt thông gió đã thổi bay bớt mùi thuốc lá trong không khí.
Ra khỏi phòng vệ sinh, họ Khương tôi lại là một hảo hán.
Hiện giờ tôi là một chàng tiên vừa hút xong một hơi mây giăng khắp trời*, toàn thân thơm phức, mùi thuốc lá quá là thơm.
(*gốc là漫天游 Mạn Thiên Du, tên 1 hãng thuốc lá, mạn thiên là khắp trời, đầy trời, du là du ngoạn, dạo chơi)
Tâm trạng của Khương Kiền tốt hơn rất nhiều, cảm giác tươi mới như vừa được tái sinh, khiến cho mẹ Khương tưởng rằng cậu sắp biến từ D thành MD, trên mặt bà tràn đầy nghi ngờ và lo lắng.
Mẹ Khương dặn dò: "Đừng thay đổi cảm xúc thất thường như thế, phải khống chế lại."
Khương Kiền đáp lại cho có lệ rồi chạy ra khỏi phòng bệnh, trông thấy mấy bệnh nhân đang tám chuyện trước cửa phòng của Trương Tự Lưu.
Cậu tiến lại gần, nhìn thấy Trương Tự Lưu đang ngồi trên sàn nhà, suy luận công thức cực kỳ nhanh, nhưng lại không suy luận được một công thức nào chính xác. Hắn rơi nước mắt lã chã, tựa như một tú tài cô độc thi trượt bảng vàng, thực tế trông hắn giống cậu năm đó hơn, giải đề mãi không ra.
...
Thành tích của Khương Kiền luôn luôn lên xuống thất thường, đặc biệt là môn tiếng Anh vô cùng thê thảm. Tất nhiên, học sinh dốt làm gì có nhiều khiến thức trong đầu, học được bao nhiêu thì quên sạch bấy nhiêu.
Có thể cả đời này cậu cũng sẽ không bao giờ quên ngày cuối tuần đầy nắng đó. Bởi vì mẹ và chị gái không về nhà, mà cậu lại không muốn ở nhà một mình, vậy nên cậu không về nhà mà đến lớp học.
Ký túc xá không có ổ cắm, sáng sớm cậu đến lớp học để sạc pin, chơi điện thoại thuận tiện làm một bài kiểm tra vật lý. Buổi sáng thức dậy quá sớm, cậu làm đề được một lúc thì lăn ra ngủ trong lớp học.
Chỗ ngồi của cậu ở gần góc lớp, trong phòng học không có điều hòa, quạt cũng chỉ có thể thổi tới một chút. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cậu cảm giác có người đến quạt gió cho mình. Phe phẩy nhẹ nhàng, mang đến cảm giác thoải mái dễ chịu giống như hồi còn bé mẹ quạt gió cho mình, khi khu dân cư cũ bỗng nhiên mất điện trong mùa hè khô nóng.
Khương Kiền lim dim mở mắt ra, cánh tay gối đầu đã tê dại, phóng đại trước mắt cậu là một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai. Cậu nghĩ rằng mình đang mơ, lẩm bẩm một câu: "Sao anh lại đi vào giấc mơ của em?"
Trương Tự Lưu dùng ánh mắt rạng rỡ ngắm nhìn hai gò má ửng đỏ lấm tấm mồ hôi của cậu, mềm mịn giống như trứng gà bóc. Hắn hiếu kỳ đưa tay vuốt vuốt tóc Khương Kiền, cảm nhận từng lọn tóc cuộn xoắn trong tay mình, hạ thấp giọng nói: "Không phải mơ, đây là lớp học."
Khương Kiền lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu ngây người chớp chớp mắt: "Anh tới tìm em sao?"
Trương Tự Lưu không biết nên tìm lý do gì, bèn nói: "Anh đi dạo lung tung thôi."
"Đi dạo lung tung, đi dạo đến chỗ em luôn?"
Nụ cười của Trương Tự Lưu dần trở nên rõ ràng hơn, cả người hắn như được bao phủ trong ánh sáng của thánh thần.
Có lẽ đây chính là ánh sáng trí tuệ, đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Không đúng, chuyện giữa mình và anh ấy còn chưa đi đến đâu mà.
"Em đang giải đề vật lý à?"
Khương Kiền cuống quít che đề thi lại, xấu hổ nói: "Anh đừng xem."
"Anh rất giỏi vật lý."
"Vậy thì càng không được."
Đối với học bá mà nói, đề thi lớp 10 chắc hẳn đơn giản như 1+1=2 vậy.
Thấy cậu chống cự như vậy, Trương Tự Lưu nở nụ cười nói: "Em không thích anh giảng đề cho em sao?"
"Không phải vậy, sao lại thế, em cầu còn chẳng được. Em chỉ sợ quấy rầy ngài đây học tập."
Khương Kiền cực kỳ không muốn để lộ mặt ngốc nghếch của mình trước mặt học bá, hình tượng còn chưa duy trì thì đã sụp đổ. Rõ ràng là cậu không tình nguyện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó của học bá, thì ôi chời ôi chời ôi chời ơi...
Anh đẹp, anh có quyền quyết định.
"Ngài?"
"Là anh đó!"
Trương Tự Lưu cảm thấy đứa nhỏ này thực sự rất thú vị, lúc nào cũng luống cuống hốt hoảng như đang làm chuyện gì xấu.
Bọn họ ngồi giải đề dưới chiếc quạt cũ kỹ kêu cọt kẹt, bầu trời ngoài cửa sổ xanh biếc trong vắt không một gợn mây. Trong lúc Trương Tự Lưu đang viết công thức, Khương Kiền nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, đường nét khuôn mặt thon gầy rực rỡ trong ánh dương trong trẻo.
Đây chính là sự khác biệt giữa học sinh dốt và học sinh giỏi.
Học sinh giỏi chuyên chú giảng đề, còn học sinh dốt thích suy nghĩ lung tung.
Trương Tự Lưu ngước mắt nhìn cậu: "Em hiểu chưa?"
"Không hiểu."
Trương Tự Lưu nói lại một lần nữa, Khương Kiền vẫn nói: "Em không hiểu, anh có thể nói chậm hơn một chút được không?"
Học bá nói tiếp lần thứ ba, Khương Kiền miễn cưỡng hiểu được.
"Vậy em nói lại một lần cho anh nghe."
Khương Kiền: "..." Anh hai à, anh làm khó tôi quá.
Dưới sự giám sát và áp bức của học bá, cậu lắp ba lắp bắp một lúc mới giải thích lại được câu hỏi ấy.
"Ừm, kỹ năng diễn đạt của em cần phải cải thiện hơn."
Khương Kiền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát.
"Anh cho em thêm mấy câu tương tự, làm luôn đi."
Khương Kiền: "..." Yamete, đừng hành hạ tôi.
Liên tục giải đề cho đến 12 rưỡi trưa, học bá vẫn không có ý định buông tha cho cậu, dường như còn muốn ép cậu tiếp tục giải đề.
Giáo dục kiểu nhồi vịt thế này không thể chấp nhận được, mẹ ơi mau đến cứu con, con đói bụng.
Hu hu hu, không biết làm đâu, anh không thể ép một đứa ngu biến thành thiên tài chỉ trong một giây.
Học bá mặt lạnh nhìn cậu chăm chú, đôi mắt tựa như một hồ nước trong suốt yên tĩnh, không gợn sóng lay động, không thể nhìn ra cảm xúc vui giận nào cả.
Khương Kiền bị hắn dọa sợ, tự trách mình không giải được đề, bụng vừa đói vừa cảm thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng nói: "Em thực sự không biết làm."
"Vậy đi ăn cơm."
Khương Kiền giả bộ đáng thương nước mắt cũng chẳng rơi một giọt, khó có thể tin học bá lại buông tha cho mình.
Đến nước này mà không phải yêu nữa thì là gì hả?
"Khương Kiền, sau này anh sẽ dạy thêm cho em, em có muốn không?"
Lúc ăn cơm, Khương Kiền suýt chút nữa phun ngụm canh trong miệng ra, cậu bị sặc ho khục khục, sắc mặt đỏ bừng.
"Em không thích anh..."
"Em... em..." Anh hai ơi, đừng hỏi thẳng ra như thế, tôi không chịu nổi.
Trương Tự Lưu dừng lại một lát rồi bổ sung: "Giảng đề sao?"
Khương Kiền xị mặt: "..."
Quả nhiên là vậy, cái đồ hồ ly tinh nhà anh, đừng nói lung tung rồi hại tôi phải đoán mò.
"Sau này, anh sẽ giảng đề cho em nửa tiếng mỗi buổi sáng."
Nghe giọng điệu này, quả thực chính là giọng điệu của mấy ông sếp độc tài, không cho phép phản đối.
Sáng nào cũng phải dậy sớm, khổ quá trời.
Nhưng mà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy học bá...
"Sao anh lại giúp em?" Khương Kiền vốn đang định ngồi đối diện hắn, cậu đột nhiên hưng phấn ngồi xuống bên cạnh học bá, mở to cặp mắt sáng trong nhìn thẳng vào hắn: "Vì sao thế? Là vì em đẹp sao?"
Trong đôi mắt bình tĩnh của Trương Tự Lưu hiện lên vẻ mất tự nhiên: "Giúp em còn cần lý do sao?"
"Cần chứ, anh cũng không phải ba mẹ em, sao lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với em vô điều kiện?"
"Vậy em muốn anh dùng lý do gì?"
Sao lại ném vấn đề này cho tôi?
Khương Kiền nhìn sườn mặt hắn, tâm tư mê luyến âm thầm cuồn cuộn trào dâng, trong khoảnh khắc ấy cậu muốn nhào tới cắn lên sườn mặt trắng nõn đẹp đẽ của học bá.
Người này luôn luôn duy trì phong thái bình tĩnh lãnh đạm, không cần làm gì cũng đã có người sẵn lòng ngã xuống vì hắn, ví dụ như Khương Kiền.
"Cho em bất kỳ lý do nào cũng được mà?"
Trương Tự Lưu quay đầu nhìn cậu, cười nhẹ: "Em thật sự rất nhỏ con."
Cực kỳ đáng yêu.
Khương Kiền: "..."
Thà chết vinh còn hơn sống nhục, sao anh lại đề cập đến chiều cao của tôi?
Tôi về sẽ uống năm chai sữa mỗi ngày, uống viên canxi, ngày ngày chơi bóng rổ nhảy dây kéo gân, chắc chắn có thể cao hơn.
Dạo gần đây, ngày nào cậu cũng tập thể dục, đã cao thêm hai cm, tiếp tục duy trì phát triển, có thể cao nhanh vượt trội.
"Anh có... có..." Thích con trai không?
Khương Kiền muốn nói rồi lại thôi, thở dài một hơi, nghĩ thầm vẫn không nên hỏi.
Trương Tự Lưu không hiểu trong đầu của đứa nhỏ đang suy nghĩ gì, hắn rũ mắt tiếp tục ăn cơm.
Khương Kiền bất ngờ giơ tay véo hai má hắn khiến hắn không kịp đề phòng, sau đó nhanh chóng buông tay ra trong ánh mắt nghi hoặc của học bá. Cậu chớp chớp mắt ngây người, lo lắng nuốt nước bọt, vẻ mặt cực kỳ bối rối.
Cậu chỉ muốn thử véo một chút, không ngờ rằng mình thực sự véo được.
Trương Tự Lưu khó hiểu.
"Anh cảm thấy thế nào?" Khương Kiền tò mò hỏi, bởi vì khi nhìn thấy người mình thích cậu đều không nhịn được muốn véo mặt người ấy một cái. Cậu thường xuyên bị véo, cho nên nếu như người ấy có thể chấp nhận bản thân cũng bị vậy, thì cậu sẽ cho rằng chuyện này không đáng phải để ý.
"Giật mình, chỉ thế thôi."
Khương Kiền hơi nhướng mày, nghĩ thầm chí ít hắn không cảm thấy chán ghét là tốt rồi. Bởi vì cậu cũng không thích đứa con trai nào đó véo mặt mình.
Trương Tự Lưu nhanh chóng đưa tay véo mặt Khương Kiền, hỏi câu hỏi y hệt: "Em cảm thấy thế nào?"
Tim đập bình bịch còn có chút tê dại âm ỷ, cậu hy vọng Trương Tự Lưu có thể đừng giữ thể diện mà thỏa thích "giày vò" cậu.
Khương Kiền ấp úng, thẹn thùng nói: "Thì... thích anh véo."
Trương Tự Lưu không muốn nhận tình cảm ái mộ kiểu này của đứa nhỏ, chỉ là khi nghe được lời nói của Khương Kiền, chút sung sướng bị đè nén trong lòng hắn sẽ bất giác chạy ra ngoài theo dòng cảm xúc.
Hắn rất thích đứa nhỏ này, khi nói chuyện đôi mắt của cậu dường như biết phát sáng, trong con ngươi sáng ngời phản chiếu bóng dáng của hắn. Tựa như giọt nước trong thuyết nhị nguyên, hai giọt nước nhỏ bé va chạm vào nhau tạo ra ánh sáng rực rỡ, khiến cho hắn bỗng dưng sinh ra cảm giác tràn đầy sức sống khó có thể diễn tả thành lời.
Khi cảm giác tràn đầy sức sống ấy được đưa vào mắt, niềm vui của cuộc sống sẽ tự nhiên phát sinh.
Một cảm giác thật kỳ diệu.
Vậy mà hắn lại bắt đầu lưu luyến thế giới quái dị này. Có lẽ hắn nên xem xét lại mối quan hệ giữa thế giới đa chiều và tỷ lệ sống sót của tự sát lượng tử.
Quả nhiên tiếp xúc với đứa nhỏ này nhiều hơn, có thể khám phá ra thế giới mới.