Minh Kiều không biết Lê Tố Như chính là người mẹ giả kia của Khương Duật. Bình thường cô kể lại mọi chuyện cho cô nàng nghe cô cũng không có gợi cho cô nàng nhớ đến người ngày hôm đó. Một phần là cô không chắc
Minh Kiều có nhớ được hay không, có thể liên tưởng đến người không.
"Thôi tôi về đây, hai người nói chuyện đi."
Thịnh Nhan Tuyền gật đầu, nhìn bóng lưng cô nàng rời đi, cũng hi vọng những ngày tháng sau của cô sẽ được tốt đẹp.
Đối với sự thân thiết của cô và cô gái mua mỹ phẩm Minh Kiều đương nhiên là sẽ tò mò mà hỏi tới. Đợi cô nàng hiểu rõ rồi thì quả nhiên là không khỏi kinh thán: "Đời như là mơ vậy."
"Phut!"
Thịnh Nhan Tuyền cười phun, nhưng sau đó cô lại không khỏi thở dài hùa theo: "Đúng, đời như là mơ vậy. Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ'"
Minh Kiều quay đầu nhìn cô, biết cô có lẽ là đang nghĩ đến giấc mơ kia của mình, cô nhún người nói: "Dù sao thì, có là giấc mơ nào nhân sinh của cậu cũng tốt đẹp không phải sao?"
Yêu cùng một người, đi đến cuối đời với người ấy, hạnh hạnh phúc phúc có được mà bao nhiêu người mơ cũng không có.
Thịnh Nhan Tuyền sao lại không biết vậy.
Có lẽ một ngày nào đó cô bất chợt tỉnh lại trong vòng tay của người đàn ông kia nhưng là trong giấc mơ đó của mình, cô sẽ vui vẻ san sẻ cho hắn cô vừa có một giấc mơ về một tương lai của hắn cũng nên. Trong mơ đó cô tuy đã có một đời chồng nhưng đến cuối cùng vẫn là đi với hắn, cùng hắn có hai đứa con nhỏ giống hệt như ở đây...
Năm năm sau.
"Em làm gì mà thẩn thờ dữ vậy?"
Khương Tình của năm bốn mươi hai tuổi vần chăng khác gì năm ba mươi bảy nhìn người con gái ngủ dậy rồi cũng không chịu rời giường, thẩn thờ cũng đã nửa tiếng mà hỏi. Nếu cô nhắm mắt lại thì hắn sẽ không nghĩ gì đâu. Mấy năm nay cô luôn tất bật với con cái, hiếm khi thấy cô có dáng vẻ mơ màng như hồi chưa có thế này.
Thịnh Nhan Tuyền bị âm thanh của hắn đánh động, đôi mắt có tiêu cự một chút, lại chậm chạp quay qua nhìn hắn, sau đó cô đối với thầy ấy vươn tay: "Thầy ơi, lại đây ôm em cái đi."
Đó là một yêu cầu rất đơn giản, nhưng lại có vẻ không được đơn giản. Bởi vì thái độ của cô rất kỳ lạ.
Nhưng đối với Khương Tình, dáng vẻ này của cô khiến đôi mắt hắn híp lại, sau đó không thèm bận tâm trên người mặt tây trang phẳng phui đã nhào lên giường, đón lấy vòng tay của người con gái.
Hai người họ ôm nhau, nửa chữ cũng không nói.
Giống như chỉ thật muốn ôm một cái thôi vậy.
Cho đến khi Thịnh Nhan Tuyền ôm đủ rồi cô mới dụi đầu trước ngực hắn rồi ngẩng lên nhìn hắn cười lí lắc: "Thầy, em kể cho thầy nghe một giấc mơ thú vị nhé."
Khương Tình nheo mắt nhìn cô. Đôi mắt sâu thằm lại có thể hút hồn người ta vào, đem nhốt lại. Thịnh Nhan Tuyền nghĩ có lẽ từ lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt này, cô đã bị nó cuống lấy, chiếm đoạt, giam giữ kể từ lúc đó.
Cho dù nhân sinh cô đi vòng hay thẳng, nơi trở lại cuối cùng vẫn là ở đây.
"Được, em nói đi."
Thịnh Nhan Tuyền vừa nghe xong, cũng không để ý cảm xúc của thầy ấy mà hí hửng muốn chia sẻ giấc mơ cô đã ấp ủ năm năm kia của mình. Đợi đến lúc họ chính thức bước lên đoạn cuối con đường giống như trong mơ kia cô mới nghĩ đem nó nói ra. Chỉ vì muốn biết biểu tình của thầy ấy sau khi nghe xong.
Vậy mà...
"Thầy có thể có chút thái độ gì hay không?"
Thịnh Nhan Tuyền bĩu môi hờn dỗi oán thán.
Mệt cô đã háo hức thế nào, nói đến miệng đắng lưỡi khô luôn mà thầy ấy một chút phản ứng cũng không có. Thật chán.
Cô bực bội chọt chọt ca-ra-vat màu đỏ rượu vang của thầy để trút giận.
Cho nên cô cũng không nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của thầy. Cho đến lúc cô bị thầy ấy nắm lên, giúp cô làm ướt đôi môi khô khốc, mút mát môi lưỡi cô đến tê dại ướt át, hơi thở dần nặng nề mà mơ màng phiến tình nhìn thầy ấy.
Sau khi buông cô ra, thầy ấy nói: "Có lẽ là bởi vì tôi cũng có giấc mơ tương tự đi." 2°
Nói xong thầy ấy cười, còn thích thú mà gặm gặm môi cô, hoàn toàn không nhìn cô đã trợn to hai mắt lên nhìn mình, dáng vẻ trông thật đáng yêu. Mặc dù năm nay cô đã ba mươi rồi đấy.
Ba mươi, theo cách nói của ông bà ta là cô đã đi hết nửa đời người rồi. Nửa đời đó chính là tuổi thơ và thanh xuân tươi đẹp nhất của cô.
Thịnh Nhan Tuyền há hốc một hồi rồi mới luống cuống tay chân đẩy cái đầu của người đàn ông ra, hai tay ôm mặt hắn lắp bắp hỏi: "Không phải đâu... Thầy nói thật hả?"
"Hả hả??"
Mặc cho cô không ngừng hỏi, người đàn ông lại vẫn im lặng nhìn cô. Một hồi lại buông một câu rất đáng đánh:
"Em nói xem?"
Xem cái đầu thầy chứ xem!
"Thầy nói mau!"
Người con gái hô biến một cái liền biến thành sư tử mẹ, một phát leo lên bụng người đàn ông, nắm ca-ra-vat của hắn hung dữ gặn hỏi. Ở trong mắt người đàn ông lại đáng yêu vô cùng, chọc cho hắn cười híp mắt.
"Thầy..."
"Ba mẹ?"
"Hai người đang làm gì vậy ạ?"
"Ba mẹ, hai người chơi trò gì vui thế!? Con cũng chơi nữa!"
Ba âm thanh này đồng thời vang lên thành công cắt ngang cơn động kinh buổi sáng của Thịnh Nhan Tuyền.
"Kya!"
Đợi cô hoàn hồn thì đứa con gái nhỏ Khương Mẫn đã nhào vào lòng hai người, miệng còn không ngừng nói: "Cho con chơi nữa! Cho con chơi nữa!"
Thanh thanh thúy thúy như tiếng chuông ngân.
"Con cũng muốn!"
Sau đó trên giường đã lại có thêm hai cái đầu nhỏ nữa. Khương Duật tám tuổi vẫn là một đứa nhỏ thôi. Khương Thịnh em trai nhỏ nhào tới cho họ mỗi người một nụ hôn chào buổi sáng.
Ai biết hôn một hồi liền loạn một đoàn. Đợi cô từ trong yêu thương thoát ra lại nhìn đến bóng lưng muốn chạy của người đàn ông. Khương Tình mà nghe thấy đảm bảo sẽ nói, hắn mà chạy à?
Nhưng tóm lại là hắn đã bị người con gái từ phía sau ôm cổ kéo lại, bên tai nghe tiếng cô hô hào: "Thầy không được chạy! Mau nói rõ ràng cho em!"
Khương Tình bật cười.
"Mấy đứa! Mau giúp mẹ bắt giữ ba con lại!"
"Kya!"
Cứ như vậy, bên trong căn phòng vào buổi sáng ngày mới bỗng trở nên đầy nhộn nhịp như vậy, khiến người ta khát khao, muốn đòi hỏi hạnh phúc này có thể duy trì được đến tận kiếp sau.
Nhưng túm cái quần lại là, Khương Tình có thật cũng có một giấc mơ như vậy hay không?
Chẳng ai biết.
Chỉ biết vào một ngày đẹp trời ở một thời không nào đó, Khương Tình tỉnh lại trong ôn nhu hương, nhìn người con gái bản thân đang ôm lấy, dáng vẻ trẻ tuổi hơn, toàn thân trên dưới chưa từng là của người khác mà chỉ là của mình hắn, hắn cười, trong đôi mắt lại có vô vàn chiếm hữu cuồn cuộn không dứt