Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 62: Lời của đứa trẻ nhưng tàn nhẫn không tưởng.




Minh Kiều khựng hẳn lại. Một hồi cô mới nghe cô nàng nói: "Có bỏ qua hay không là chuyện của cậu, tôi không biết. Cơ mà tôi thấy cậu tốt nhất đừng có thỏa hiệp trước, đợi anh chồng của cậu quyết định đi."

Đừng nói là cô, đến cả Minh Kiều cũng tự hiểu được Khương Tình chỉ là đang dạy dỗ đứa nhỏ kia. Hắn không có khả năng thật sự bỏ nó. Nhưng trừng phạt bao lâu là do hắn quyết định. Nếu bây giờ cô chủ động thỏa hiệp thì công sức của hắn sẽ đổ sông đổ bể hết. Nhưng mà...

Minh Kiều nói: "Cậu rất nhẹ dạ, Nhan Tuyền."

Cô nghe mà chỉ biết thở dài. Thật ra cô rất muốn nói cô chỉ đối với tình cảm nhẹ nhàng thôi, mà đó là cô đối với người cô quan tâm mới nhẹ dạ. Người cô ghét cô mới sẽ không đâu.

"Té một lần rồi mà cậu vẫn không chừa, tôi thật sự phục cậu đấy." ("

"..."

Mặc dù không biết phản bác sao nhưng cô vẫn không khỏi nói: "Nó... Cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi."

Minh Kiều liền xì một tiếng.

"Cậu coi thường mấy đứa nhỏ bây giờ quá. Chúng nó uống sữa ngoại đắc tiền mà lớn lên chứ không phải nước gạo như chúng ta đâu."'

".."

So sánh kiểu gì thế này.

"Mà cần cậu phải thương xót sao? Cậu nhìn cha nó đi, nói ném là ném. Tôi là tôi thích người như anh ta đó."

"Em nói gì vậy?"

"..."

Thịnh Nhan Tuyền đơ ra xong liền nhịn cười đến vất vả.

Bên kia Minh Kiều lại rất thản nhiên mà xỉa lại anh chàng Trần Thích: "Này là thưởng thức với người tri âm có hiểu hay không?"

"Người phương Tây không phải không để ý đến mất cái tiểu tiết này hay sao?"

Cô nàng nói như đúng rồi mà phất tay.

Sau đó cô liền nghe anh ta thản nhiên nói: "Mẹ tôi là người châu á."

"..."

"Phụt!"



Cuối cùng Thịnh Nhan Tuyền vẫn không nhịn được cười phun ra.

Bên kia Minh Kiều lại trợn mắt lên nhìn hắn: "Sao dạo này mồm mép anh tiến bộ dữ vậy hả?"

"Tôi chỉ nói thật."

"Đi đi!"

Minh Kiều xua tay như đuổi ruồi, không thèm lý tới hắn nữa, lại tiếp tục chuyện đang nói: "Cơ bản thì tôi cảm thấy cậu cũng không rộng lượng đến thế đâu. Nếu không cậu đã không hỏi tôi. Cậu là phân vân, cậu cảm thấy thật sự tổn thương, không muốn tha thứ cho nó nhưng sự nhẹ dạ của cậu thì nói có gì mà so đo với một đứa trẻ. Cậu còn tàn nhẫn với bản thân nữa, nếu không cậu đã không tính đường bỏ chạy. Chung quy ra là cậu quá tốt bụng rồi.

Làm ơn nghĩ cho mình nhiều hơn đi."

"Làm người đừng có tốt như vậy, người ta sẽ không cảm kích cậu, còn sẽ thấy cậu dễ dãi, lại đâm cho cậu một dao." (4°

Cô sao lại không biết Minh Kiều nói không sai, nhưng mà...

Haizz...

"Vậy thì bỏ đi."

Một lần bỏ đi này vậy mà lại kéo thêm ba ngày.

Nhìn thì ngắn, nhưng đối với một đứa bé, nó quả thật rất gian khổ. Nó trước đây chưa từng rời ba mình lâu như vậy. Bây giờ đã gần một tuần không được nhìn thấy ba, cũng không phải ba nó đi công tác mà là vì giận nó. Làm sao nó có thể an ổn mà chờ đợi được.

"Bé Duật."

Khương Duật đang ngồi trên một cái xích đu bên ngoài vườn thì nghe thấy tiếng gọi. Đối với nó âm thanh này không giống ông bà nội của nói gọi. Mà lại nói, từ hôm bị bà Lý mắng, đến giờ nó cũng không dám đến gần ông bà nữa. Còn đối với Lê Tố Như nó lại càng không tiếp xúc. Bởi vì Lê Tố Như không có chủ động bắt chuyện với nó.

Mà nó... Nó cũng không muốn nói chuyện với cô. Đối với nó cô là căn nguyên khiến cho ba nó bỏ nó.

Cho nên...

"Bé Duật!"

Lê Tố Như bị cử chỉ lật đật nhảy xuống xích đu đến té trên mặt đất của nó làm hoảng hồn mà vội vàng chạy tới.

Nhưng đứa nhỏ này sau khi được cô đỡ lên thì giãy nảy muốn bỏ chạy.

"Bé Duật, cháu sao vậy?"

Cô không thế không khó hiểu hỏi, còn không quên giữ nó lại.

Không phải vì cái gì, mà vì trên đầu gối nó có vết đỏ, cũng không biết có bị trầy chưa. Nhưng thái độ của đứa nhỏ này chuyển biến nhanh quá. Cho dù cô cũng không muốn dùng khuôn mặt này lừa gạt nó, nhưng mà nó...



"Buông con ra! Con không muốn! Đừng lại gần con!"

Đứa nhỏ không ngừng quấy loạn khiến Lê Tố Như cũng đau đầu. Cô không nhịn được hỏi: "Tại sao vậy? Cô chỉ muốn xem con có bị sao không thôi!"

Chỉ là cô không ngờ mình lại nghe nó nói: "Cô đến gần con ba con sẽ không cần con nữa!"

Cô sững người, rồi lại nhanh chóng hiểu ra.

Sau đó cô lại không khỏi nhìn Khương Duật một cách cẩn thận hơn. Người ta nói, trẻ con nghĩ gì nói nấy, không có suy nghĩ gì nhiều nên không cần tính toán với nó. Nhưng lời "thật lòng" như vậy lại không biết đã tổn thương bao nhiêu người. Cô đã từng thấy nó xa lánh cô gái kia vì cô, nhìn thấy cô ấy đau khổ thế nào. Bây giờ đối lại thành cô, cô không có đau khổ như vậy nhưng chỉ có cảm thấy may mắn vì mình không muốn làm mẹ đứa trẻ này.

Vốn dĩ cô còn có ý định muốn dẫn nó đi gặp cô gái kia, nhưng đó có thật sự tốt không? Nó thật sự là vì yêu thích cô ấy hay chỉ vì cảm thấy làm như vậy ba nó mới đến đón nó?

Lòng cô loạn. Cô nhìn đứa nhỏ mấy ngày nay đã trở nên tiều tụy đi rất nhiều mà không ngừng đấu tranh tâm lý.

Bỗng nhiên cô nhớ đến những lời cha mẹ nuôi đã nói trước đó.

"Tố Như, con thật sự không muốn tranh giành nữa sao?".

Lê Tố Như lắc đầu cười xin lỗi nhìn cha mẹ nuôi.

"Ai, không trách con. Cũng là chúng ta nghĩ quá đẹp, cảm thấy như vậy mới là tốt nhất cho tất cả. Giờ nhìn lại, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta cũng nói không được."

"Nếu có thể cha mẹ cũng muốn khuyên thằng Tình đến đón bé Duật. Nhìn nó như vậy chúng ta đều thấy đau lòng. Thằng Tình cũng kỳ cục, đứa nhỏ đã chịu thua rồi, còn chủ động gọi cho cô gái kia... Mà cô ta cũng lạ.

Không phải rất thương nó sao, giờ cũng không chịu nhìn nó một cái. Rốt cuộc nó cũng chỉ là một đứa nhỏ. Nếu thằng Tình đã chọn cô ta rồi thì trước sau gì không phải làm hòa, làm khó một đứa bé làm chi đâu."

Đúng vậy, việc cô gái kia trở thành mẹ kế của Khương Duật là điều chắc chắn, cho dù Khương Duật có như thế nào. Rốt cuộc tâm tư của đứa nhỏ cũng chỉ vì muốn có tình thương của cha mẹ, đâu có sai. Cho dù cách nó làm là rất tàn nhẫn, rất tổn thương người, nhưng cứ như thế này mãi thì...

"Bé Duật, con muốn gặp cô ấy... Chính là mẹ kế của con không?"

Thôi đi, trước sau gì cũng vậy, cô nghĩ nhiều làm gì. Việc cô làm lúc này chỉ là không muốn cha mẹ nuôi phải bận tâm. Chỉ cần Khương Duật một ngày còn ở đây, cha mẹ nuôi sẽ còn nghĩ nhiều, càng không thể buông bỏ. Là một người ngoài cuộc, Lê Tố Như cảm thấy muốn đột phá chuyện này chỉ có thể bắt tay từ chỗ cô gái kia. Cho nên mới có việc cô nói chuyện với Khương Duật ngày hôm nay. Chỉ cần Khương Duật và mẹ kế nó làm hòa, mọi thứ sẽ êm đẹp.

Khương Duật vừa nghe cô nói liền dè đặt lại khát vọng nhìn cô dò hỏi: "Con muốn... Có thể sao?"

Lê Tố Như thở dài trong lòng, gật đầu: "Cô có thể giúp con gặp cô ấy, nhưng..."

Cô còn chưa kịp nói xong đứa nhỏ đã nhào tới nắm chặt cánh tay cô, khát vọng nhìn cô dồn dập hỏi: "Thật không ạ! Con có thể gặp mẹ được không!?"

Lê Tố Như cười chua chát. Nhưng rồi cô vẫn gật đầu.

"Bây giờ luôn ạ!?"