Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 37: Con gái nuôi




Đợi Thịnh Nhan Tuyền biết cách nghĩ của cô nàng rồi, cô không những không bất ngờ, còn thản nhiên tiếp nhận.

Mặc dù cô đã từng nhìn thấy một Ninh Tố Ngọc điên cuồng trong mơ nhưng cô cũng không có vì vậy mà phán cho cô nàng án tử hình ngay sau khi gặp lại nhau. Chung quy ra thứ họ trải nghiệm ở hiện thực và trong mơ là không hề giống nhau. Nhưng cho dù cô không quy kết thì cô cũng có lòng cảnh giác. Cô vốn không phải người nhu nhược, càng không đến mức coi trọng tình cảm như vậy. Giống như cô đã nói với Ninh Tố Ngọc, cô không có tốt đến vậy.

"Tại sao thầy không nói với em chuyện Ninh Tố Ngọc có ý với thầy? Em không tin thầy không biết gì cả."

Người đàn ông này càng lớn thì càng ác liệt, tính cách sắc bén, cô không tin hắn không nhận ra.

"Tại sao tôi phải nói?"

"..."

Thầy đúng tình hợp lý như vậy liệu có đúng hay không.

Nhưng mà cô vẫn hiểu ý của thầy ấy.

Chưa nói cô với thầy chỉ mới gặp nhau đây thôi, mà quan hệ của họ thì liên quan gì Ninh Tố Ngọc. Chỉ vì Ninh Tố Ngọc cũng thích thầy mà cô sẽ từ chối thầy?

Có lẽ cô cũng có ý với thầy đó, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cô chấp nhận đi bước nữa với thầy một cách chóng vánh như vậy không phải vì thầy mà là vì đứa nhỏ kia. Cho nên việc nhường là không có khả năng. Cô không nói bản thân có thể làm tốt trách nhiệm của một người mẹ kế, nhưng cô không ngốc đến mức cho rằng người khác sẽ hợp hơn cô. Cái thân phận này vốn dĩ đã nhiều rủi ro, ai đến cũng nói không chắc chắn được điều gì, sao không tự mình đến một lần cơ chứ.

"Em không cần phải để ý đến Ninh Tố Ngọc. Cho dù là chị em ruột thịt thì cũng không có chuyện em phải thành toàn cho ai."

Khương Tình vừa nói vừa đem cô đè dưới thân.

"Thầy... Em còn mệt lắm!"



Thịnh Nhan Tuyền vừa thấy tình huống không ổn liền muốn chạy. Nhưng làm sao cô chạy cho thoát.

Kết quả là cô vẫn như con cá bị lật úp, khẽ trườn tấm lưng trắng nõn mê người ở trước mặt thầy, chọc cho người đàn ông ăn mãi không biết đủ.

"Tôi đã cho em nghỉ cả ngày."

"Không ư..."

Đêm đến đã định là thời điểm không thể bình tĩnh....

"Hai người thật sự muốn nhận cháu sao?" C'

Lê Tố Như đầy mặt khó tin nhìn cặp vợ chồng tuổi tác cũng chẳng khác mấy với cha mẹ đã mất của mình mà hỏi lại. Nhưng thật ra trong lòng cô lại không khỏi cảm động.

Từ hôm nhận nhầm nhau ở nghĩa trang, hai ông bà đã cố chấp muốn số điện thoại của cô, cũng đi xem nhà cô hiện tại cùng cuộc sống của cô. Cô làm sao không cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của ông bà. Mặc dù cô biết đó chỉ là tình thương họ dành cho đứa con gái đã mất, mà cô vô tình lại giống con gái họ như đúc. Cô cũng không hiểu bắt đầu từ sự thần kỳ nào mà cô lại giống con gái họ như vậy. Nhưng mà cô quả thật đã bị thứ tình thương kia cám dỗ. Chung quy ra cô cũng chỉ là một cô gái, thật sự cô đơn, lại khát cầu tình thương gia đình.

"Con gái à, chúng ta đều là người đồng bệnh tương liên. Chúng ta thấy con tội nghiệp, cũng nhớ thương con gái mình. Từ ngày đó chúng ta gần như đã xem con là con gái, cũng chẳng khác gì cả. Nếu con không chê thì từ giờ chúng ta là cha mẹ của con. Cha mẹ con ở trên trời cũng sẽ vui mừng vì thấy con có chốn dừng chân, có người yêu thương."

Bà Lý đong đầy tình cảm nhìn cô.

"Cháu thật có thể sao..."

Đôi mắt Lê Tố Như rưng rưng, vẫn là không dám tin nhìn đôi vợ chồng trước mặt.

"Con gái."

Bà Lý liền vươn tay ôm lấy cô.



Sau đó hai người liền ôm nhau khóc.

Ngày hôm đó sau khi nhận thân xong ông bà liền mang Lê Tố Như về Khương trạch. Quả nhiên sự giống nhau của hai người đã khiến cha mẹ Khương phải kinh hô một trận.

Lúc đó Lê Tố Như mới biết người con gái đặc biệt giống mình kia đã có chồng, còn có một đứa con trai. Nhưng cũng chỉ là biết vậy thôi, cho đến khi cô gặp chồng của cô gái đó.

Hôm đó là ngày thứ ba Lê Tố Như đến Khương trạch.

Đôi vợ chồng chủ nhà không có vì cô là con nuôi của ông bà Lý mà đối xử phân biệt. Nhưng cô tự hiểu có lẽ họ cũng xem cô là con dâu đã mất nên mới đối xử với cô tốt.

Có đôi khi cô còn nhầm tưởng bản thận thật sự là con dâu của họ nữa. Chỉ vì họ đối xử với cô quá tốt. (6°

Chẳng biết đây có phải là suy nghĩ của ba mẹ Khương hay không, nhưng họ cũng đã nói cho Khương Tình, còn muốn hắn về gặp một chút. Nhưng Khương Tình im lặng không tỏ vẻ, đến ngày thứ ba Lê Tố Như ở đây mới về, còn là đi một mình.

Khương Tình gặp Lê Tố Như vào lúc cô đang ở trong vườn hái hoa. Khuôn mặt kia quả thật là đã khiến Khương Tình hoảng hốt trong một khắc nhìn thấy. Hắn còn ngỡ Lý Tâm Như chưa chết, còn khỏe mạnh đứng đó tắm

nang.

Lê Tố Như có cảm giác như bị ai nhìn, quay lại thì liền thấy hắn.

Hai người vô tình chạm mắt nhau, nhưng sau đó Khương Tình đã dời mắt trước.

Ngược lại là Lê Tố Như lại sững sờ hồi lâu. Thật ra cô đã từng thấy hình của Khương Tình rồi, nhưng trực tiếp gặp cô mới biết người thật còn đẹp hơn. Ít nhất thời điểm nhìn thấy anh, tim cô đập loạn nhịp. Có khoảnh khắc mơ hồ cô còn ao ước nếu mình thật sự là người vợ kia của anh thì...

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện liền bén rễ trong đầu cô không đi nữa.