Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 23: Bà chủ tương lai?




Từ sau hôm đó Thịnh Nhan Tuyền không phải lúc nào cũng gặp mặt cha con nhà kia. Không, phải nói rằng gặp

Khương Duật nhiều hơn là thầy ấy.

Nói nôm na là vì thầy bận, không thể giành thời cho con chứ nói chi là cho cô. Cho nên hắn mới cần một người mẹ đến chăm sóc con hắn. Chính vì thế mà mấy hôm nay không có ai đến thúc giục cô đi lĩnh chứng. Mặc dù cô biết đó là chuyện sớm muộn nhưng cô cho rằng kéo được ngày nào hay ngày ấy. Cho thầy ấy gấp chết cô mới hả giận được.

"Cô ơi, con muốn đi nhìn ba." (4°.

Khương Duật vừa nói vừa nắm tay cô lắc lắc. Đứa nhỏ này dạo gần đây luôn ở cùng cô, tuy không đến mức bị cô chiều thành hư nhưng cũng sẽ biết đòi hỏi. Đối với nó mà nói đi xem ba chỉ là chuyện bình thường thôi.

Nhưng đối với Thịnh Nhan Tuyền thì không giống.

Ba của Duật bé bỏng lúc này ở đâu nào chứ?

Đương nhiên là công ty.

Công ty là nơi thế nào nào? 6°

Lắm người nhiều miệng.

Cô công khai xuất hiện cùng con trai của sếp tổng, chuyện này không có đùa được đâu.

Nhưng Khương Duật giống như đã quen đối phó với sự kháng cự bản năng của cô rồi, nó liền lấy ra tuyệt chiêu mắt long lanh nhìn cô bé ngoan hỏi: "Không được sao ạ..."

Cực kỳ đáng... Đánh. (4)

Sợ nhất là nó tỏ ra ngoan ngoãn biết điều như vậy. Thịnh Nhan Tuyền liền giơ tay đầu hàng: "Được được."

"Thật không ạ?"

Nó còn hỏi lại, dáng vẻ muốn vui mà vẫn sợ.

Thịnh Nhan Tuyền lại quy hết trách nhiệm lên đầu tên thúi tha nào đó, đối với Duật bé bỏng dứt khoát bế nó lên vừa đi vừa nói: "Đi thôi. Đến nơi còn có thể ăn cơm trưa với ba con đó."



"Dạ!"

Duật bé bỏng liền hân hoan ôm cổ cô vui vẻ đáp một tiếng. Ở nơi Thịnh Nhan Tuyền không biết nó còn nói thầm, ở công ty của ba còn có không ít người nhắm tới ba đâu. Nó phải đưa mẹ kế đi ra oai phủ đầu. C

Còn Khương Tình, mặc dù có hơi bị oan nhưng hắn lại vui vẻ nhận cái oan này.

Lúc nghe thấy hai người sẽ tới hắn liền cho trợ lý Trần đi đón.

Nhưng trước khi hắn kịp vào lại văn phòng liền nghe Ninh Tố Ngọc hỏi Trần Tiến bâng quơ thế này: "Bé Duật sắp đến đây à anh Tiến?"

Hắn hơi khựng lại bước chân, nhưng rồi không có để ý nữa mà đi vào phòng.

Ở bên ngoài, Trần Tiến lại thản nhiên đáp lời Ninh Tố Ngọc: "Đúng rồi, nhưng không chỉ cậu chủ thôi."

Có điều Trần Tiến chỉ nói đến đây rồi đi vào thang máy, bỏ lại Ninh Tố Ngọc cùng một đám thư ký nữ hóng hớt:

"Là ai muốn đến nữa nhỉ?"

Lại chẳng ai có đáp án ngoài việc im lặng chờ đợi.

Còn Ninh Tố Ngọc...

Cô nàng trong lòng có dự cảm bất thường, mà còn là bất an cho nên không ngừng nhìn cửa thang máy.

(10°

Nhưng một lúc sau cô nàng bị Khương Tình sai đi làm chút chuyện. Ngoài mặt không nói gì... À không, cô nàng muốn hỏi xem người sắp đến cùng Khương Duật là ai từ miệng Khương Tình nhưng cuối cùng vẫn là không dám hỏi. Rốt cuộc chỉ đành ngậm ngùi đi làm chuyện hắn giao, cứ vậy lỡ mất cơ hội nhìn thấy người đến cùng Khương Duật là ai.

Đến lúc cô ta về nghe thấy đám thư ký xôn xao bàn tán thì trong lòng khó chịu vô cùng. Còn họ nhìn thấy cô thì kỳ kèo chưa nhấc chân đến căn-tin ăn trưa mà lớn giọng nói: "Này Tố Ngọc, thật tiếc vì lúc nãy cô không có ở đây.

Cô không biết đâu, người đi cùng cậu chủ Duật vậy mà là bà chủ tương lai của chúng ta đó."

Ninh Tố Ngọc vừa nghe liền như bị sấm nổ bên tai.

Còn mấy người kia lại không để ý cô bị chấn kinh thế nào vẫn còn tiếp tục nói: "'Ai, tôi nhìn cô gái kia cũng không thấy có chỗ nào hợp với sếp, cơ mà bé Duật lại rất gần gũi với cô ấy. Tôi còn chưa thấy đứa bé đó dễ chịu với ai bao giờ. Hình như cậu ấy cũng không thích cô đâu nhỉ Tố Ngọc." (4)



"Ây thôi đi mau, không nhanh là hết giờ nghỉ trưa đó."

Nói tới đây đám người liền kéo nhau đi vào thang máy. Cả một tầng lầu chỉ còn lại mỗi Ninh Tố Ngọc vẫn còn đang bần thần.

Nhưng cô nàng cũng không có mất hồn lâu, mặc dù sau đó vẻ mặt vẫn rất không tốt, nắm tay nắm chặt đến căng thẳng mà theo chân đám người xuống căn-tin.

Chỉ là mặc kệ cô nghĩ gì thì hiện tại cũng không thể nhìn thấy được người. Bởi vì Khương Tình đã mang một nhà ba người họ đi ăn trưa. Cho nên cô nàng chỉ có thể bấm bụng mà nuốt xuống những đũa cơm không có mùi vị, ăn cũng không nhàn nhã đã vội vàng chạy về.

Còn trong lúc đó Thịnh Nhan Tuyền lại đang vui vẻ ăn buffer lẩu nướng với Khương đại tổng tài, không hề hay biết có người đang đợi mình.

"Duật bé bỏng nga, không thể kém rau. Nào, ăn rau."

Cô vừa nói vừa gắp cho nó một miếng bắp cải đã được luộc chín.

Duật bé bỏng mặt hơi nhăn lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng cách cầm đũa hơi lóng ngóng của mình để gắp cọng rau lên, như con thỏ từ từ ăn vào. Trong lúc đó Khương đại tổng tài chỉ im lặng cho họ thêm thức ăn vào nồi lẩu, phục vụ rất chi là chu đáo chứ không hề can dự vào quá trình tương tác của đôi mẹ kế con riêng kia. Lâu lâu lại cùng cô nói chuyện: "Em nghỉ việc ở bên kia rồi định làm gì nữa?"

Thịnh Nhan Tuyền hơi khựng lại một chút liền liếc mắt nhìn thầy ấy rồi mới bâng quơ đáp: "Chưa có ý định làm gì."

Nếu không mấy ngày nay cô đã không có rảnh mà chạy tung lung với Duật bé bỏng nhà thầy rồi.

"Mệt rồi?"

Hắn im lặng nhìn cô một cái rồi hỏi.

"Mệt rồi. Không muốn giày vò mình nữa. Cũng không phải không đủ sống."

Xưa nay cô sống rất cần kiệm, thời đại học cô có thể cầm năm trăm đồng sống một tháng thì bây giờ cũng có thể cầm một triệu để trang trải. Tiền lời từ chỗ Minh Kiều đủ cho cô ăn, còn có thể có dư. Mỹ phẩm gì đó không cần cô phí công đã có chỗ Minh Kiều cung cấp. Cô quả thật có thể để cho mình thanh nhàn dù kinh doanh ở chỗ Minh Kiều cũng không phải đặc biệt vội vã.

"Cô ơi, cô có thể qua ở với ba con con không?" (

"!!"

Thịnh Nhan Tuyền mém chút là phun cọng cải trong miệng ra.