Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 158: 158: Phận Đời Trớ Trêu




Xác nhận người đó chính là Hàn Chiêu Dạ rồi thì cô thoát ra file rồi soạn một tin nhắn gửi cho Diệp Tử Kiệt:

''Chuyện này nhóc không được nói cho đám Chước Tư hay bất kỳ ai biết, đây là bí mất giữ hai chúng ta"

"???"

''Anh ấy hiện giờ đang bị mất trí nhớ, nhóc hãy thử tượng tưởng ra đám người kia mà biết lão đại của mình còn sống thì sẽ như thế nào"

"Thì ra chị sợ phu quân của mình bị dọa cho chạy mất"

"Phu quân gì chứ, nhóc này đúng là thích nói bậy"

"Em không có nói bậy, mà hình như anh ấy quên chị rồi thì phải"



"Ừ"

"Chị không buồn à"

"Chắc cũng buồn buồn"

"Ai đó có ý định cua lại phu quân của mình không, em sẽ đồng hành cùng"

"Nhóc chỉ giỏi phá đám thôi"

"Không hề nha, người ta là một cánh tay đắc lực đấy''

"Một mình chị đây cân tất, không cần ai giúp đỡ"

"Wow, chị thật là uy vũ, công việc ở công ty em sẽ lo tất, chị cứ yên tâm mà đi chinh phục phu quân của mình đi"

"Được, chờ tin vui của chị"

Tắt điện thoại xong thì cô thay đổi ý định không đến công ty nữa mà quay người vào phòng ngủ, mấy hôm nay sức khỏe của cô không còn được ổn lắm.



Các cơn nhứt đầu và buồn ngủ cứ kéo đến, cứ theo tình hình này thì không biết còn chống cự được bao lâu. Cuộc đời đúng thực là trớ trêu mà.

Khi cô định buôn xuôi hết tất cả để được gặp lại anh nơi cửu tuyền thì anh lại đột nhiên xuất hiện, bây giờ cô có trị bệnh cũng đã muộn rồi.

Chuyện đã như vậy thì cũng đành thôi, cứ xem như hai người có duyên như không phận. Anh quên cô rồi cũng tốt, chí ít khi cô mất rồi thì anh không quá đau lòng, khoảng thời gian còn mạnh khỏe, còn có thể đi lại được cô muốn ở gần anh với thân phận là một người bạn.

Chỉ là một người bạn chứ không hơn không kém.

Ngủ cho đến chiều thì cô mới thức dậy ăn chút gì đó rồi mới đến chổ sòng bài của anh chơi. Khi sáng cô có nhắn tin nhờ Mạn Mạn thuê sẵn tài xế lái xe nên bây giờ chỉ cần thông báo cho người ta một tiếng rồi lên xe đi thôi.

Tài xế lái xe là một anh bạn trong khá trẻ tuổi và năng động chứ không một bác tài xế tuổi trung niên, xem ra cô bạn thân này đang tích cực tìm bến đổ hạnh phúc mới đây mà.

Nếu là trước kia Diệp Viên Hy sẽ dọa cho những người theo đuổi mình chạy mất dép như giờ thì cô cứ thuận theo tự nhiên. Không hiểu sau vào những năm tháng cuối cuộc đời này cô khá là mệt mỏi, cảm giác cứ như nhìn thấu hồng trần của mấy ông lão hay ngồi đánh cờ đàm đạo vậy.

Những kí ức khi anh là một hồn ma bám theo cô nó cứ thước phim quay chậm. Khoảng thời gian ấy tuy rất cực nhưng cô lại rất vui, có lẽ đấy là khoẳng khắc được xem như là hạnh phúc của hai người.

Đến khi anh trở lại thành người rồi thì cô lại quên mất anh, đến khi cô nhớ lại rồi thì anh lại quên đi cô, chuyện này đúng thật là rất buồn cười.

Chiếc xe dừng lại ở trước cửa sòng bài, cô bước xuống rồi đi thẳng vào. Cô không yêu cầu được gặp anh, được chơi với anh mà cô chỉ tìm một nơi nào đó thích hợp rồi ngồi xuống chơi cùng mọi người thôi.

Khi cô thắng bài quá nhiều rồi thì chủ nhân của nơi này sẽ xuất hiện, giống như là gà mẹ bảo vệ gà con vậy.

Lần này cũng giống như những lần khác, cô cứ chơi bao nhiêu bàn là sẽ thắng bấy nhiêu bàn và đến một lúc nào đó chủ nhân của nơi đây không phải là anh mà là Lãnh Minh Kỳ.

Nhưng cho dù là ai đi nữa thì cũng phải bại dưới tay của cô mà thôi. Chơi được vài bàn thì Diệp Viên Hy cùng Lãnh Minh Kỳ cũng kết thành bạn và cô biết được hôm nay anh đi lo cho một sòng bài mới mở nên không có ở đây.

Vậy chẳng phải là hôm nay uổng công đến đây rồi sao, chơi được một lúc thì cô rời khỏi đây, dạo này sức khỏe ngày càng giảm, chỉ mới có chơi vài ván bài là đã cảm thấy mệt mỏi.

Rời khỏi sòng bài rồi thì cô tiếng thẳng đến Hàn thị, dù sau người chính thức đứng ra điều hành công ty là cũng cô nên tốt xấu gì cũng không thể nào đẩy hết công việc và đống giấy tờ đó cho một thằng nhóc được.

Nói vậy thôi chứ người thương Diệp Tử Kiệt nhất chính là Diệp Viên Hy, tuy bình thường hai người cứ hay chí chóe lẫn nhau nhưng một khi người ngoài đụng vào một trong hai người thì đối phương sẽ đứng ra xử người kia.