Buổi chiều hôm đó cả Hoà phi và Lan phi đều tới thăm Hồng Thanh. Lan phi có vẻ không tình nguyện đến đây lắm, cả buổi ngồi trước giường mà chẳng nói được mấy câu, khi nói chuyện cũng không thật sự nhìn Hồng Thanh. Hoà phi đi bên cạnh thì ngược lại, từ đầu đến cuối đều rất ân cần hỏi thăm Hồng Thanh. Hồng Thanh cũng rất vui vẻ nói chuyện với họ đồng thời quan sát biểu hiện của cả hai.
“Cảm ơn hai vị tỷ tỷ đã đến thăm tiểu đệ. Thời gian qua nếu tiểu đệ có gì thất lễ mong hai vị tỷ tỷ bỏ qua cho.”
Uyển Dư nở nụ cười hiền lành:
“Cùng là người một nhà cả, trách gì chứ. Bệ hạ yêu quý đệ đệ nên các tỷ tỷ còn phải nhờ đệ chăm sóc cho bệ hạ. Cho nên đệ phải nhanh chóng khỏe lại để chăm sóc cho bệ hạ nhé! Mấy ngày nay vì lo cho đệ mà bệ hạ gầy sộp hẳn đi.”
“Vâng. Đệ sẽ cố gắng.”
Từ lúc cha bị thương nặng, Phi Diên được cho nghỉ học mấy ngày để chăm sóc cho cha. Mấy ngày liền nó luôn quẩn quanh bên giường bệnh kể chuyện, xoa bóp tay chân cho cha nó. Lúc hai vị phi tử đến thăm bệnh, nó vẫn luôn đứng bên cạnh. Nghe bọn họ nói chuyện được nửa chừng nó chán chường bỏ ra ngoài tìm Danh Thần.
Mấy hôm nay Tử Hằng chỉ lên triều có nửa buổi, hầu hết công việc đều đem hết về Phụng Nghi cung vừa giải quyết vừa chăm sóc cho Hồng Thanh. Danh Thần và Tạ Chinh được cắt cử ở hẳn bên này để bảo vệ cho Hồng Thanh. Bình thường Danh Thần vẫn luôn ngồi trên mái nhà bao quát xung quanh. Phi Diên biết vị trí nên cứ mỗi lần muốn tìm Danh Thần là lại đứng dưới sân hướng đến chỗ Danh Thần mà vẫy tay. Danh Thần sẽ lập tức nhảy xuống.
“Có chuyện gì thế?” Danh Thần hỏi.
“Đệ chán quá! Huynh đưa đệ lên đó chơi đi!” Phi Diên vừa nói vừa chỉ tay lên mái nhà.
“Trên đó gió lắm, đệ chịu không nổi đâu. Sao vậy? Đệ không muốn ở trong phòng với Hồng… Hồng nương nương nữa à?”
“Đệ không thích. Chán lắm! Toàn nghe mấy bà phi đó nịnh nọt cha, cha cũng diễn kịch với bọn họ. Có gì vui đâu.”
Danh Thần bật cười nói:
“Vậy để ta đưa đệ đi đâu đó chơi một lát nhé.”
Nói rồi Danh Thần bế Phi Diên phi như bay nhảy lên một mái nhà khác thấp hơn cái mái nhà trước mà hắn ngồi, vị trí cũng đỡ gió hơn. Hắn dùng tay áo lau chùi sạch sẽ rồi mới để Phi Diên ngồi xuống, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cục kẹo nhỏ bọc trong giấy màu đưa cho Phi Diên.
Kể từ lúc quen biết hai cha con Phi Diên, Danh Thần đã có thói quen trữ những viên kẹo tròn nhỏ trong tay áo như thế. Khi nào gặp hai người họ thì lại chìa kẹo ra, không phải là để dỗ dành hay dụ dỗ gì, đơn giản là hắn thấy vui mà thôi.
“Dạo này đệ đi học thế nào? Có gì không hiểu không? Có gì khó khăn không?”
“Không có. Đệ và Thanh Trúc luôn học cùng nhau. Có gì không hiểu đệ đều hỏi Thanh Trúc nên không khó khăn gì cả.”
Danh Thần nhìn Phi Diên một lúc rồi hỏi:
“Sao mặt mày vẫn khó chịu thế? Đệ không thích nơi này à?”
“Không có. Đệ thích mà. Chỉ là buồn thôi. Ngày xưa tuy cuộc sống của cha và đệ vất vả thật nhưng vẫn rất vui, có thể tuỳ ý làm gì mình thích mà không sợ đụng chạm đến ai. Từ khi vào cung đến giờ đệ toàn bị cấm đoán đủ thứ, cha thì toàn bị người khác ám hại. Đệ thấy hối hận rồi. Lẽ ra đệ không nên nghe lời phụ hoàng mà vào cung.”
“Nhưng nếu đệ không vào cung thì phụ hoàng của đệ phải làm sao đây? Ngài ấy là vua của vương quốc này, nơi ở của ngài ấy là hoàng cung. Đệ định bỏ lại phụ hoàng của đệ một mình ở đây ư?”
Phi Diên xụ mặt không nói gì. Danh Thần mỉm cười xoa đầu cậu nhóc nói:
“Ta biết đệ ở đây phải chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng đây là cách duy nhất để ba người có thể ở bên nhau. Cho nên đệ cố gắng lên. Đợi đệ lớn rồi, đủ mạnh mẽ rồi thì có thể bảo vệ được cha đệ rồi. Từ giờ cho đến lúc đệ lớn, ta sẽ giúp đệ bảo vệ cho cha đệ thật tốt.”
Phi Diên ngẩng đầu nhìn Danh Thần, hai mắt mở to sáng lấp lánh. Rồi đột nhiên Phi Diên không nói không rằng nhào vào lòng Danh Thần ôm chần lấy hắn. Danh Thần giật mình, hoảng hồn nhìn xung quanh thì thấy Tạ Chinh đang ngồi ở mái nhà cách đó không xa nháy mắt với mình. Danh Thần méo mặt không biết nói sao. Hắn ngồi im để cho Phi Diên ôm một lúc, thấy mãi cậu nhóc không buông tay mới hỏi:
“Sao vậy? Lại có chuyện gì à?”
Phi Diên lắc đầu.
“Không có. Chỉ là đệ muốn ôm huynh thôi. Huynh để đệ ôm thêm một lúc.”
Danh Thần cứng đờ người. Bình thường thì không sao nhưng chỗ này là trong cung, lỡ bị ai đó nhìn thấy thì nguy. Danh Thần quay ngoắt qua ra hiệu cảnh cáo Tạ Chinh không được ăn nói linh tinh. Tạ Chinh chỉ cười rồi nhảy xuống đất.
Nửa năm nay thấy Phi Diên thân với Thanh Trúc, Danh Thần thấy vui vì cậu nhóc đã có bạn. Có chuyện gì khó khăn hay buồn phiền thì đã có người để tâm sự. Thanh Trúc là cậu nhóc thông minh, hai đứa lại thân nhau rất nhanh, hắn nghĩ có lẽ Thanh Trúc sẽ giúp được Phi Diên giải tỏa được những bí bách trong lòng vì dù sao hai đứa cũng tầm tuổi. Nhưng nhìn Phi Diên ôm chằm lấy mình mà chẳng nói gì thế này hắn nghĩ có lẽ Thanh Trúc không thể giúp được rồi. Hắn cảm thấy áy náy, cũng cảm thấy lo lắng. Phi Diên còn nhỏ mà đã có quá nhiều suy nghĩ như thế. Khi lớn lên sẽ phát triển như thế nào đây?
Danh Thần hơi do dự một chút mới quyết định đưa tay ôm Phi Diên vào lòng. Hắn nghĩ đây là lúc thằng bé cần có mình bên cạnh mà còn băn khoăn do dự như vậy thật không nên. Cho dù địa vị của hai bên khác nhau nhưng đối với hắn trước giờ Phi Diên vẫn luôn là một đệ đệ rất đáng yêu.
...***...
“Tiểu hoàng tử rất thích ngươi a?”
Danh Thần nhìn Tạ Chinh nghiêm mặt nói:
“Chuyện đó không có gì lạ. Ta đã thân thiết với tiểu hoàng tử từ trước khi người nhập cung rồi.”
“Ta không có nói thích theo kiểu thân thiết đó. Là kiểu “thích” kia kìa. Ngươi hiểu ý ta mà, phải không?”
Danh Thần lại nói:
“Chủ nhân còn nhỏ tuổi, đừng ăn nói bậy bạ. Nếu để người khác nghe được sẽ không hay đâu.”
“Ta có ăn nói bậy bạ không ngươi là người biết rõ mà. Tiểu hoàng tử còn nhỏ nên cảm xúc gì cũng bộc lộ hết ra ngoài. Mỗi lần nhìn thấy ngươi mắt của tiểu hoàng tử lại sáng lấp lánh. Ai nhìn vào mà chẳng đoán được.”
Danh Thần lườm mắt nhìn. Tạ Chinh xua tay nói:
“Ta chỉ nói vậy thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Ngươi không cần phải nhìn như thế.”
“Tiếp tục làm việc đi. Bệ hạ có lẽ sắp về rồi đấy.”
“Biết rồi.”
Nói xong Danh Thần lại nhảy phắt lên mái nhà canh gác. Đây không phải lần đầu có người nói những lời này với hắn. Trước đây Lục Ly cũng đã từng nói những câu tương tự như vậy. Khi đó hắn không quá để ý nhưng bây giờ đến cả Tạ Chinh cũng nói thế thì hắn không thể làm lơ được.
Đúng như lời Tạ Chinh đã nói, Phi Diên còn nhỏ nên bao cảm xúc thể hiện hết trên mặt, không chỉ trên gương mặt còn cả hành động. Thằng nhóc thể hiện rõ ràng như thế hắn sao có thể không nhận ra. Nhưng Phi Diên chỉ mới hơn năm tuổi, còn nhỏ như thế nên mới chưa phát hiện ra cảm xúc của mình có vấn đề. Đợi sau khi lớn hơn rồi cậu nhóc cũng sẽ thay đổi, sẽ có cảm giác với những cô bé khác thôi. Cho nên hắn thấy mình không nên lo lắng những chuyện vớ vẩn đó. Việc của hắn lúc này vẫn là chuyên tâm bảo vệ cho hai cha con Hồng Thanh thật tốt.
...***...
Sau khi rời khỏi Phượng Nghi cung, Lan phi mới thở hắt ra, uể oải vươn mình nói:
“Đúng là khó chịu. Chỉ nhìn mặt hắn ta thôi ta đã ghét không chịu nổi, vậy mà còn phải ngồi cả buổi tươi cười với hắn.”
“Nếu ngươi muốn xoá tan nghi ngờ của hắn về ngươi thì càng phải chịu khó. Ngươi không thấy hắn cũng đang quan sát thái độ của chúng ta sao?”
“Nếu ta không thấy thì đã không khó chịu như vậy.”
Uyển Dư lắc đầu nói tiếp:
“Ta nghe thông tin Tự Kỷ bị người ta ám sát trong ngục, nhưng may mắn chỉ bị thương nhẹ chứ chưa chết.”
Lan phi nghe mà giật mình, đang đi bỗng nhiên khựng lại. Uyển Dư quay lại hỏi:
“Sao thế? Ngươi cho người ám sát hắn?”
“Không… không có.”
“Vậy sao? Thế thì may quá. Ta tưởng ngươi cho người đi ám sát hắn mà hắn lại không chết thì kiểu gì hắn cũng sẽ khai ra ngươi. Vậy thì ngươi trốn không thoát rồi.”
“Hắn sẽ không làm thế.” Vì hắn yêu cô. Hắn còn đang nghĩ cô đang mang thai của hắn thì sao hắn có thể khai ra cô được.
“Đó là ta nói như thế. Không phải ngươi thì thôi. Chúng ta về thôi. Ta bắt đầu thấy đói rồi.”
Lan phi bên ngoài thì lạnh lùng trả lời Uyển Dư như thế nhưng thực chất trong lòng đang không ngừng chảy mồ hôi. Tự Kỷ vẫn còn sống. Sát thủ mà cô thuê ám sát hắn ta đã chết nhưng Tự Kỷ vậy mà vẫn còn sống. Nếu hắn ta còn sống chẳng phải sẽ cho rằng cô phản bội hắn nên mới sai người đi giết hắn sao. Như vậy kiểu gì hắn cũng sẽ khai ra cô. Thế không phải quá nguy hiểm rồi sao?
Trống ngực Lan phi đập thình thịch. Hai bàn tay nắm lấy nhau siết chặt. Phải làm thế nào bây giờ? Cũng không thể sai người tiếp tục đi ám sát hắn được.
Lan phi chợt nghĩ đến chuyện đi cầu cứu thái hậu. Lúc này người có thể cứu được cô chỉ có thái hậu thôi.
* Lần này thái hậu cũng chả cứu nổi ngươi đâu a.