Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế

Chương 70: Ăn hiếp




Hồng Thanh kéo Tần Mạc đến đình viện gần nhất rồi gọi hai đĩa bánh quế hoa. Tần Mạc nhìn hai đĩa bánh, rồi liếc nhìn Hồng Thanh bằng ánh mắt xem thường.

"Đây gọi là mời ta dùng điểm tâm mà ngươi nói? Chẳng có chút thành ý nào cả."

"Ta suốt ngày ở trong cung có đi được ra ngoài đâu nên chỉ có mấy món bánh quen thuộc này thôi. Không phải thái tử thích nhất là bánh quế hoa sao?"

Tần Mạc đáp ngay:

"Không có. Ai bảo ngươi thế?"

"..."

Hắn tận mắt nhìn thấy lúc Tần Mạc nghỉ ngơi đã ăn bánh quế hoa. Không chỉ một mà ăn liền hai đĩa. Thế mà bây giờ lại chối bay nhanh như thế. Đúng là tính tình trẻ con. Hắn không thèm chấp. Hắn chỉ nghĩ đã nhờ người ta dạy cho mình thì cần phải cung phụng người ta một chút thì người ta mới nhiệt tình mà chỉ dạy được. Hắn thấy Tần Mạc cũng rất thú vị, cảm giác giống như đệ đệ của mình vậy. Hắn chưa từng có đệ đệ nên không nhịn được muốn chiều chuộng cậu ta một chút.

"Ta đoán thế. Vậy sư phụ muốn ăn gì, ta sẽ đích thân xuống bếp nấu cho ngươi."

"Ngươi nấu?" Ánh mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ. "Có ăn được không đó?"

"Đến Diên nhi mới năm tuổi còn dám ăn đồ ta nấu, chẳng lẽ ngươi không dám?"

"Nói năng kiểu gì đấy? Ta không phải con của ngươi."

Hồng Thanh bật cười. Hắn cảm thấy vị thái tử này quá đáng yêu. Chọc cậu ta rất vui.

"Dĩ nhiên không phải. Tuổi của ta làm sao đẻ được ra ngươi chứ. Vậy tiểu sư phụ, có muốn ăn món ăn mà đồ đệ nấu không?"

Tần Mạc nở nụ cười nửa miệng, gác một chân lên nói:

"Ăn. Được đồ đệ nấu cho thì phải ăn chứ. Nhưng mà trước đó phải diệt mấy con chuột đang lấp ló ngoài kia đã."

Hồng Thanh ngạc nhiên không hiểu:

"Chuột á? Trong hoàng cung chúng ta có chuột à?"

"Có đó. Toàn chuột bự thôi." Rồi hắn quát: "Còn không mau chui ra đây hay là đợi bản thái tử lôi các ngươi ra?"

Đến lúc này Hồng Thanh mới hiểu Tần Mạc là đang nói mấy kẻ núp lùm nghe lén giống lũ chuột. Nhưng khiến hắn kinh ngạc hơn cả khi thấy những "con chuột" đó lại là Danh Thần, Thanh Trúc và con trai Phi Diên của hắn.

"Sao… sao con và hai người này lại ở đây? Lén lút đi theo ta?"

"Tại thấy cha vui vẻ đi cùng ưm…" Phi Diên chưa nói xong câu đã bị Thanh Trúc bịt chặt miệng.

Danh Thần liền nói:

"Là lỗi của thuộc hạ. Do thuộc hạ thấy nương nương đi cùng với thái tử. Thuộc hạ lo lắng nhưng không dám hỏi nên mới lén đi theo phía sau. Hoàng tử với Thẩm công tử thấy vậy cũng đòi đi theo."

"Hắn đi với ta thì ngươi lo lắng cái gì?" Tần Mạc nhíu mày nhìn Danh Thần. "Không lẽ ngươi cho rằng ta sẽ hại hắn sao?"

"Thuộc hạ không hề có ý đó."

"Không có ý đó thì là gì. Ảnh vệ thân tín của biểu ca lại lén lút đi theo dõi ta. Ta nói cho ngươi biết cho dù ta luôn ganh đua với huynh ấy nhưng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ra tay với người bên cạnh huynh ấy đâu."



Danh Thần ngay lập tức quỳ sụp xuống cúi đầu kêu lên:

"Xin thái tử tha tội! Thuộc hạ đã hành động lỗ mãng rồi."

Hồng Thanh đã từng nghe Đường Sâm nói qua, Tần Mạc luôn ganh đua với Tử Hằng trên mọi lĩnh vực, từ võ thuật, đi săn, chơi cờ, vẽ tranh, làm thơ. Bất cứ lĩnh vực nào cũng bất phân thắng bại, chưa từng chịu thua. Nhưng nếu vì chuyện này mà Danh Thần lại lén lút đi theo Tần Mạc như vậy thì đúng là quá đáng. Hồng Thanh cảm thấy khó tin khi Danh Thần lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

"Tần Mạc, đừng giận. Có lẽ Danh Thần có lý do gì đó không thể nói. Cũng không có chuyện gì cả. Hay chúng ta đi đâu đó nói chuyện tiếp đi."

"Không cần. Bổn thái tử mệt rồi. Muốn về. Ngày mai ngươi tới sớm chút."

"Được."

Tần Mạc vừa đi, Phi Diên đã nhào tới ôm chầm lấy Hồng Thanh.

"Cha, người kia hung dữ quá!"

"Đừng lo. Cậu ta trông vậy thôi chứ hiền lắm, sẽ không đánh con đâu."

Hồng Thanh quay qua nhìn Danh Thần, nghiêm mặt hỏi:

"Ngươi đã biết sai chưa?"

"Thuộc hạ biết sai rồi. Xin nương nương tha tội."

Hồng Thanh nhìn Danh Thần một lúc, rồi đột nhiên quay qua nói với hai đứa trẻ:

"Thanh Trúc với Diên nhi đi tìm bệ hạ đi. Nói với bệ hạ ta mời người qua ăn tối."

"Sao ạ? Không phải bình thường cha không mời phụ hoàng vẫn qua ăn tối với chúng ta sao?"

"Cha ngươi bảo đi thì đi đi." Thanh Trúc rất hiểu chuyện, nắm lấy tay Phi Diên kéo đi.

Đợi hai đứa trẻ rời đi hoàn toàn, Hồng Thanh mới quay qua nhìn người đang quỳ trước mặt.

"Đứng lên đi. Không cần quỳ nữa."

Danh Thần đứng dậy nhưng vẫn cúi mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Hồng Thanh.

"Ngươi nói rõ cho ta xem rốt cuộc là có chuyện gì."

"Thưa nương nương, không có chuyện gì cả."

Danh Thần sao có thể nói là mình ghen nên mới hành động như vậy. Giây phút nhìn thấy Hồng Thanh cười nói vui vẻ bên cạnh một nam nhân khác, cả người hắn cứ như bốc hoả, chẳng suy nghĩ được gì. Đến lúc định thần lại thì đã thấy bản thân lén lút theo sau Hồng Thanh rồi. Hắn thậm chí không hay biết hai nhóc tì kia đi theo sau mình.

Bây giờ hắn cảm thấy rất xấu hổ. Đã biết rõ tình cảm của mình đối với Hồng Thanh là không có kết quả nhưng vẫn không tài nào buông bỏ hoàn toàn được. Đã gần một năm trôi qua vậy mà khi thấy Hồng Thanh vui vẻ cùng người khác hắn vẫn thấy ghen đến không khống chế được hành động của bản thân. Hắn chẳng có mặt mũi nào gặp mặt chủ tử nữa.

"Thực là không có chuyện gì? Danh Thần, hôm nay ngươi lạ lắm đấy. Trước giờ ngươi có cư xử lỗ mãng như vậy đâu. Có phải ngươi gặp khó khăn gì không? Nói đi. Biết đâu ta có thể giúp được ngươi."

Hồng Thanh bước đến gần, Danh Thần lại bước lùi một bước khiến Hồng Thanh sửng sốt.

"Ngươi…"

"Nô tài tự thấy hổ thẹn không dám ngẩng đầu. Đúng như thái tử Thiên Tân đã nói trước đó, thái tử luôn ganh đua với bệ hạ trên nhiều lĩnh vực, cho nên khi thấy nương nương cùng đi với thái tử… Là thuộc hạ thiếu suy nghĩ, cư xử lỗ mãng khiến thái tử nổi giận. Thuộc hạ xin tự mình đi lãnh phạt."



Hồng Thanh cảm thấy Danh Thần nhất định có chuyện gì đó nhưng nhìn thái độ của y có lẽ sẽ không chịu nói ra. Hắn cũng không muốn ép.

"Thôi được rồi. Dù sao đây cũng là lần đầu ngươi phạm lỗi nên ta sẽ không trách phạt ngươi, cũng sẽ không nói cho Tử Hằng biết. Hôm nay ngươi mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."

"... Vâng."

Danh Thần quay đầu rời đi nhưng một chốc sau bỗng nhiên khựng lại. Y quay đầu lại nói:

"Nương nương, có điều này… Không phải thuộc hạ nghi ngờ hay gì nhưng nương nương đừng nên quá thân thiết với thái tử Thiên Tân. Nếu bệ hạ biết được e là sẽ không vui đâu."

Hồng Thanh nghe mà giật mình. Tính Tử Hằng hay ghen. Nếu để y nhìn thấy cảnh hắn và thái tử nói chuyện thân thiết sợ là sẽ ghen thật.

"Ta và thái tử không có gì cả. Không có gì phải lo lắng."

Danh Thần mỉm cười chắp tay lại.

"Thuộc hạ xin cáo lui."

Hồng Thanh nhìn theo Danh Thần cảm thấy rất khó hiểu. Hắn định lát nữa sẽ tìm Lục Ly tìm hiểu thử.

...***...

Tử Hằng hạ triều sau đó một lúc. Việc Hồng Thanh nhờ Tần Mạc dạy kĩ thuật đi săn dĩ nhiên hắn đã được nghe Đường Sâm nói lại. Hắn không vui. Hắn và Tần Mạc kĩ thuật mạnh chẳng kém gì nhau, tại sao Hồng Thanh lại nhờ Tần Mạc mà không nhờ hắn. Hắn là phu quân của y kia mà. Tử Hằng ghen tị. Gương mặt nhăn nhó rất không thoải mái. Dù vậy khi thấy Phi Diên chạy đến tìm mình nói Hồng Thanh muốn mời hắn bữa tối, hắn đã vui mừng vô cùng. Bao khó chịu bực dọc chỉ sau một chốc liền quăng hết ra sau đầu.

Ngày hôm nay Hồng Thanh tự mình xuống bếp nấu cho Tử Hằng một bàn đồ ăn toàn những món dân dã mà y yêu thích. Đã qua nửa năm, khả năng nấu ăn của Hồng Thanh cũng đã nâng cao hơn nhiều. Trình hắn nấu hiện tại bất cứ ai cũng phải khen ngon.

Tử Hằng càng ngày càng thích tay nghề nấu ăn của hắn. Mỗi bữa ăn trên bàn ít nhất phải có một nửa số món trong đó là do hắn nấu thì y mới chịu ngồi vào ăn. Cho nên Hồng Thanh cũng rất cố gắng học tập nấu thật nhiều món để chiều chuộng người ta.

"Ngày mai trẫm sẽ cho nghỉ buổi thượng triều. Cả ngày mai trẫm sẽ dạy cho ngươi kỹ thuật đi săn."

Hồng Thanh nghe là biết phu quân của hắn lại ghen với ai đó rồi.

"Còn có một ngày ngươi có thể dạy cái gì. Ta cũng không muốn ngươi vì ta mà không lên triều. Tổn hại danh tiếng của ta lắm. Chuyện luyện tập ta tự lo được."

"Trẫm dạy cho phi tử của mình đi săn cũng là một chuyện rất quan trọng. Sao chúng dám ý kiến gì."

"Bọn họ dám ý kiến sao. Hằng, hay là thế này đi. Ta biết ngươi và Tiểu Mạc năng lực không thua kém gì nhau. Ngươi để ta học ở chỗ Tiểu Mạc. Nếu cuộc thi ta thắng ngươi thì chứng tỏ Tiểu Mạc dạy tốt. Còn nếu ta thua thì chứng tỏ là Tiểu Mạc dạy quá dở. Ngươi có thể căn cứ đều này mà làm oai với Tiểu Mạc rồi. Không vui sao?"

"Ta không cần làm oai với thằng nhóc đó. Ta có phải trẻ con đâu."

Không phải trẻ con, là đứa trẻ to xác thôi.

"Đã nói rồi đấy. Ngày mai ngươi mà không lên triều ta liền cho ngươi ngủ ở thư phòng cả tháng."

Tử Hằng kêu lên:

"Thanh nhi, ngươi ăn hiếp ta!"

"... Ngươi trẻ con vừa thôi."

* Cũng chỉ có Thanh nhi mới dám làm thế.