Lệ Hân tức giận lao tới muốn đánh cho tên nam nhân trước mặt một tát nhưng khi tay vung lên mới nhớ ra rằng đây là người mà Tử Hằng rất thích. Nếu đánh y chắc chắn con trai rất buồn, có khi còn gây ra mâu thuẫn của hai mẹ con nên cố nín nhịn.
"Ngươi nên cảm ơn Hằng nhi. Nếu không phải vì nó ai gia sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy đâu."
"Phương Hồng Thanh, ai gia biết ngươi xuất thân thường dân, nhưng một khi đã vào cung thì phải tuân theo quy tắc trong cung. Ai gia có thể vì Hằng nhi mà bỏ qua cho ngươi một vài chuyện nhưng cái gì cũng có giới hạn. Nếu bỏ qua cho ngươi quá nhiều thì các phi tử khác sẽ nghĩ như thế nào. Hậu cung này không phải chỉ có mình ngươi, không phải để cho ngươi muốn làm gì thì làm."
"Ta có thể chấp thuận để Hằng nhi cưới ngươi làm phi nhưng quản lý hậu cung thì không thể. Một kẻ không có quy củ như ngươi nắm giữ hậu cung chỉ tổ làm nó loạn lên mà thôi. Hậu cung không yên bình sẽ khiến Hằng nhi không thể yên tâm trị vì đất nước. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều đến đại cục và uy danh cả đời của nó."
Hồng Thanh nhíu mày. Nói đi nói lại chung quy cũng chỉ có một ý là muốn hắn giao lại quyền quản lý hậu cung cho bà ta. Hắn vốn cũng chẳng ham cái quyền đó. Bà ta muốn có thì hắn cho. Đỡ phiền phức.
"Mẫu hậu, thần thiếp tự nhận thấy mình chỉ mới vừa bước vào hậu cung, còn nhiều điều vẫn chưa nắm rõ, không có đủ năng lực để quản lý tốt hậu cung. Xin mẫu hậu chỉ cho thần thiếp nên làm gì mới tốt."
Lệ Hân che miệng ho nhẹ che giấu nụ cười trên môi. Đây là điều mà bà đang chờ đợi, chờ cho chính Hồng Thanh mở lời trước.
"Được. Nếu ngươi đã có lời, ai gia sẽ giúp ngươi. Trước khi ngươi nhập cung, hậu cung là Hằng nhi giao cho ta quản lý. Vậy thì cứ để ai gia quản lý hậu cung thay ngươi cho đến khi ngươi nắm vững được các quy tắc trong cung."
Đúng lúc này chợt từ bên ngoài cửa vang lên một tiếng nói:
"Mẫu hậu đúng là có lòng lo lắng cho nhi thần. Không ngờ người đã tự mình đến đây trước rồi."
Thái hậu Lệ Hân nhìn Tử Hằng đi vào mà kinh ngạc. Không ngờ con trai lại hạ triều sớm như vậy, chỉ mới đầu giờ chiều.
Lúc này Danh Thần mới buông cánh tay đang giữ chặt Phi Diên ở bên ngoài. Nếu hắn không ngăn lại, thằng bé sớm đã chạy ra khi nhìn thấy Hồng Thanh phải quỳ giữa sân rồi. Phi Diên nhào tới đỡ Hồng Thanh dậy nhưng Hồng Thanh lắc đầu ra hiệu không cần.
"Tại sao hắn lại phải quỳ?"
"Lúc ai gia đến đây vừa lúc bắt gặp hắn đang lục lọi trong thư phòng của con. Hắn tự động quỳ, ta cũng không ép."
Tử Hằng nhíu mày.
"Lục lọi thư phòng?"
"Hằng nhi, con để một phi tử tự tiện ra vào thư phòng của mình như vậy rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Sao con có thể bất cẩn đến vậy? Phi tử lục lọi thư phòng của vua, người khác nhìn vào sẽ cho rằng như thế nào? Bản thân hắn cũng biết mình làm sai nên mới tự động quỳ để cầu xin ai gia. Con tự xử lý đi."
Hồng Thanh lắc đầu. Hắn vào thư phòng của Tử Hằng mượn sách sử để đọc, qua lời thái hậu lại thành lục lọi thư phòng nghe như ăn trộm vậy. Còn nữa, hắn quỳ không phải là vì thấy có lỗi. Đơn giản vì hắn thấy bà ta đang giận thôi, hơn nữa hắn còn chưa chính thức được phong phi. Vậy thì quỳ không phải là điều tất nhiên à?
Tử Hằng đỡ Hồng Thanh đứng dậy. Quan sát thấy y vẫn ổn liền quay qua nói với thái hậu:
"Mẫu hậu, chuyện Thanh nhi được ra vào thư phòng là do nhi thần cho phép hắn. Ở bên trong cũng chẳng có gì bí mật mà nhi thần muốn giấu hắn cả nên mẫu hậu không cần lo lắng. Hắn là người nhi thần muốn cưới về nên chuyện của hắn nhi thần sẽ tự quản. Mẫu hậu đã lớn tuổi, nên nghỉ ngơi thật tốt. Hậu cung nên giao lại cho người khác, người cũng nhẹ gánh hơn."
Thái hậu Lệ Hân tức giận. Tử Hằng quá chiều chuộng tên nam nhân này rồi.
"Ai gia không mệt. Ai gia chỉ lo lắng cho con. Hằng nhi, con là hoàng đế càng phải công chứng liêm minh, như vậy thì người khác mới phục được. Con vừa cưới hắn về đã muốn giao hậu cung cho hắn. Con xem những phi tử khác mình lấy về là gì? Nếu bọn họ tức giận thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Con còn muốn…" Tử Hằng định nói tương lai mình muốn phong hậu cho Hồng Thanh thì việc giao hậu cung cho y từ giờ là điều cần thiết, nhưng lại thôi. Hắn biết mẹ mình không thích Hồng Thanh, bà lại xuất thân là một phi tử không được yêu thích, nên nếu nói như vậy sợ rằng bà sẽ buồn. Tạm thời chưa nên nói vội. Hắn nói tiếp: "Đây là chuyện riêng của nhi thần. Nhi thần tự biết xử lý. Mẫu hậu không cần lo lắng."
Thái hậu rất không vui. Dù sao cũng chỉ là một nam nhân, sao lại còn được hưởng nhiều đặc quyền hơn cả nữ nhân thế kia? Nó không khỏi khiến bà nhớ đến chuyện của tiên hoàng và Ninh Cảnh Thần ngày trước. Trong lòng lại càng khó chịu không thôi.
"Mẫu hậu, người còn chưa gặp qua Diên nhi đúng không? Diên nhi, mau qua chào Hoàng tổ mẫu của con đi."
Hồng Thanh ra hiệu cho Phi Diên đi qua. Thằng bé rõ ràng không nguyên ý, đứng núp sau lưng Hồng Thanh. Lệ Hân càng thấy không hài lòng. Cháu mình lại bám dính lấy một nam nhân không thân thích. Thế thì còn ra thể thống gì.
Hồng Thanh nói nhỏ vào tai Phi Diên vài câu. Thằng nhóc liền ngoan ngoãn đến trước mặt Thái hậu cúi chào:
"Hoàng tổ mẫu."
"... Ngẩng đầu lên cho ai gia xem nào."
Phi Diên không tình nguyện ngẩng đầu. Lệ Hân quan sát thấy thằng bé cũng có vài phần giống Tử Hằng lúc nhỏ. Nhưng đối với bà, trừ khi chính mẹ thằng bé xác nhận bằng không vẫn không đủ chứng cứ chứng minh nó là con đẻ của Tử Hằng. (Thực chất lý do chính là vì thằng bé quá bám Hồng Thanh khiến bà khó chịu mà thôi.) Nhưng trước mặt Tử Hằng, bà vẫn nên ra dáng một bà nội yêu thương cháu trai của mình.
"Nó tên Phi Diên phải không? Nhìn rất sáng sủa, thông minh, giống như Hằng nhi lúc nhỏ vậy."
Tử Hằng nở nụ cười: "Tất nhiên. Nó là con trai của nhi thần mà."
"Ừm. Nó giống con, thông minh, tuấn mỹ, thì còn gì bằng. Chỉ hi vọng thằng bé một đời bình an, không phải trải qua cô đơn, tủi nhục như những gì mẹ con ta phải trải qua trước kia."
Thái hậu sờ đầu Phi Diên, cảm khái. Sau đó đột nhiên che miệng ho khụ khụ. Tử Hằng hốt hoảng đỡ lấy bà.
"Mẫu hậu, người không sao chứ?"
"Không sao. Chỉ bị phong hàn nhẹ. Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn."
"Để nhi thần dìu mẫu hậu vào trong nhà. Người đâu, gọi thái y đến đây!"
Tử Hằng dìu thái hậu vào trong nhà. Lúc đi ngang qua mình, Hồng Thanh thấy ánh mắt bà ta liếc nhìn mình có ý cười, lại giống như một lời thách thức. Hồng Thanh hơi nhếch môi. Muốn tranh Tử Hằng với hắn? Bà ta không có cửa.
Tử Hằng dìu thái hậu vào trong định đưa vào giường nhưng Lệ Hân xua tay nói không cần.
"Hằng nhi!" Thái hậu nắm lấy tay Tử Hằng, nói với hắn bằng giọng chân thành, dịu dàng nhất có thể: "Hai mẹ con chúng ta có thể có được cuộc sống như thế này không phải dễ dàng gì. Ai gia chỉ có mình con là con trai duy nhất, là tất cả niềm hi vọng của ta. Cho nên ta thực sự mong con có cuộc sống bình yên, không phải lo nghĩ."
"Hằng nhi, mẹ mong con trước khi quyết định làm gì cũng hãy suy nghĩ thật kỹ. Tránh cho cuộc sống sau này của con đỡ rắc rối, như vậy ta sẽ đỡ lo lắng, sức khoẻ cũng sẽ tốt hơn. Con có hiểu ý của ta không?"
Thái hậu nắm tay hắn rất chặt, cảm giác nếu hắn chỉ cần nói "có", bà sẽ lập tức buông tay. Tử Hằng dĩ nhiên hiểu ý mẹ mình. Bà ấy muốn hắn suy nghĩ kỹ về chuyện ban tặng các quyền lợi đặc biệt cho Hồng Thanh. Hắn biết kể từ khi rời khỏi lãnh cung, mẫu hậu vẫn luôn lo nghĩ cho hắn. Bà gần như dành tất cả sự yêu thương dồn nén trong những năm ở trong lãnh cung cho hắn, việc gì cũng nghĩ cho hắn đầu tiên. Hắn cũng rất thương bà.
"Mẫu hậu, con hiểu rồi. Con sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định."
Hồng Thanh đứng ở bên ngoài, không nghe rõ những gì hai người nói nhưng nội dung hắn đại khái có thể đoán được. Hắn không sợ bản thân chịu thiệt thòi. Hắn sống ở hoàng cung từ nhỏ, thủ đoạn gì cũng đã chứng kiến qua khá nhiều. Hắn là sợ Phi Diên sẽ chịu thiệt thôi. Vì con trai, hắn nhất định phải bám chặt lấy Tử Hằng, phải trở thành người được y sủng nhất, cưng chiều nhất.
...***...
Tử Hằng tiễn thái hậu về tận Vĩnh Hoà cung, cung điện mà hắn xây riêng cho bà tĩnh dưỡng. Hắn ngồi ở đó trò chuyện với bà thêm một lúc nữa rồi trở về. Khi đó đã gần đến giờ cơm tối.
Lúc Tử Hằng trở về đến tẩm cung của mình thì chỉ thấy mỗi Danh Thần đứng ở sân. Ngay giữa sân bày một bàn ăn nhỏ cùng ba cái ghế. Trên bàn có hai tô mỳ trường thọ. Tử Hằng kinh ngạc. Sao tự nhiên lại nấu mỳ trường thọ?
Vừa nhìn thấy chủ tử về tới, Danh Thần liền thưa:
"Tâu bệ hạ, hai người họ đều đang ở trong bếp. Chỗ mì kia là cả hai cùng nấu đấy ạ?"
"Diên nhi cũng nấu ư?" Tử Hằng thốt lên kinh ngạc.
"Vâng. Lúc Hồng Thanh hỏi có muốn vào bếp cùng không, tiểu hoàng tử đồng ý ngay. Có vẻ rất phấn khích."
Tử Hằng nghe nói cũng phấn khích. Hồng Thanh tự mình vào bếp đã khiến hắn rất cảm động rồi. Giờ đến con trai cũng nấu. Hắn vừa hồi hộp phấn khích lại vừa lo lắng.
Một lúc sau, Hồng Thanh từ phía bếp bước ra, trên tay cầm một tô mỳ nhỏ. Phi Diên lẽo đẽo đi theo phía sau. Vừa nhìn thấy Tử Hằng, thằng bé liền lao tới ôm chầm lấy hắn, vui vẻ nói:
"Phụ hoàng, hôm nay con và cha cùng nấu mì đấy. Cha lại đây ăn thử xem."
"Ừ. Con cũng nấu được sao?"
"Con giúp cha lấy rau, lấy mì nè, còn giúp cha bỏ nguyên liệu nữa. Phụ hoàng thấy con giỏi không?"
"Giỏi. Rất giỏi."
Tử Hằng nhìn Hồng Thanh đang bày đồ ăn trên bàn, trong lòng hạnh phúc vô cùng. Hắn có thê tử đẹp, có con trai ngoan thế này thì còn gì hạnh phúc bằng.
"Sao hôm nay lại nấu mì trường thọ thế? Không lẽ…"
Hồng Thanh đỏ mặt nói:
"Hôm nay không phải sinh thần của ta. Ngày mai mới đúng là sinh thần của ta, nhưng vì đây là bữa tối đầu tiên của gia đình chúng ta nên… Đây là lần đầu ta làm mì trường thọ, cho nên ngươi không được chê đâu đấy. Phải ăn hết."
"Được. Ta ăn hết. Không để sót một giọt." Tử Hằng hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh, ôm hắn vào lòng.
Hồng Thanh dụi đầu vào trong lòng Tử Hằng, hết sức tận hưởng. Nếu Tử Hằng thích việc hắn vào bếp như vậy hắn sẽ vào bếp thường xuyên hơn. Có đầu bếp hoàng cung ở bên cạnh kèm cặp, hắn còn sợ nấu không ngon sao? Hắn còn rất nhiều, rất nhiều chiêu trò câu dẫn khác muốn thử với Tử Hằng. Nắm chắc y trong tay không phải là vấn đề.
* Phi Diên: hai người quên con rồi à? phải ôm con nữa chớ!