Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế

Chương 43: Dỗ vợ




Danh Thần sau khi trở về thì tự mình quỳ trước cửa phòng của Tử Hằng. Lục Ly nhìn hắn mà lắc đầu thở dài.

"Sao ngươi phải làm khổ mình như thế chứ? Ngươi biết rõ Phương Hồng Thanh yêu con trai mình như thế nào. Y sẽ không đời nào bỏ rơi con của mình đâu. Vậy mà vẫn đồng ý đem y bỏ trốn rồi cuối cùng lại đưa y trở về. Bây giờ thì chịu phạt quỳ ở đây đến sáng. Ta thật không hiểu nổi ngươi. Ngươi không phải yêu hắn đến đầu óc không bình thường luôn rồi chứ?"

Danh Thần mỉm cười lắc đầu.

"Đúng là ta yêu hắn nhưng không điên. Ta vẫn biết rõ sớm muộn gì Hồng Thanh cũng sẽ quay về. Nhưng giữa lúc hắn đau đớn, khổ sở mà không có lấy một người bầu bạn bên cạnh không phải sẽ càng khổ sở hơn sao? Tất cả những gì ta có thể làm cho hắn chỉ là ở bên cạnh hắn, chia sẻ bớt sự đau đớn, khổ sở của hắn mà thôi."

"Ta chẳng được cao thượng như ngươi đâu. Biết rõ mình có cố gắng như thế nào lòng người ta cũng không hướng về mình mà vẫn luôn cố chấp ở bên cạnh chiều chuộng người ta như vậy. Ta thì chịu thôi."

"Ta không phải cố chấp mà." Danh Thần nhỏ giọng cự nự.

Lục Ly thở dài nói tiếp:

"Ta cứ nghĩ việc ngươi dám đem người của chủ tử bỏ trốn đã đủ điên rồ rồi, nhưng có việc còn điên rồ hơn cơ, đến mức ta tưởng mình đang nằm mơ ấy. Chẳng biết Phương Hồng Thanh và chủ tử nói với nhau những gì mà Hồng Thanh vừa khóc vừa bỏ về phòng. Bây giờ thì chủ tử đang quỳ trước cửa phòng của người ta để xin lỗi kìa. Thật không thể tin được. Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy hoàng đế bệ hạ lại đi quỳ trước cửa phòng của một thường dân. Đúng là điên thật rồi."

Danh Thần nghe mà hoảng hồn.

...***...

Sau khi Hồng Thanh nói một lần kể rõ tất cả mọi chuyện thì tức giận đẩy cửa bước về phòng mình ở bên cạnh. Y và Phi Diên vốn ở chung một phòng. Tử Hằng sốc đến cứng đơ như tượng một lúc rất lâu mới bắt đầu phản ứng. Hắn ôm đầu gục xuống bàn, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Phi Diên là con đẻ của hắn. Thảo nào ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé hắn đã cảm thấy thân thiết đến kì lạ. Đó là điều khiến hắn vui nhất. Hắn thực sự có con, một đứa con trai kháu khỉnh dễ thương vô cùng.

Nhưng Hồng Thanh, hắn có lỗi với y cả cuộc đời này. Đành rằng chuyện xảy ra đêm hôm ấy là bất đắc dĩ, nhưng với những gì mà Hồng Thanh đã phải gánh chịu suốt từng ấy năm thì tội của hắn là vô cùng lớn. E rằng cả đời này cũng không thể bù đắp hết được.

Biết Hồng Thanh là song tính, hắn chỉ ngạc nhiên chứ không ghét, thậm chí còn có chút vui mừng. Hắn yêu Hồng Thanh. Y lại vì hắn mà sinh một đứa con thông minh, đáng yêu như thế. Hắn mừng còn không hết. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ tìm một đứa trẻ có năng lực trong gia đình của thúc thúc hắn là Châu Văn Sinh, đưa về hoàng cung làm thái tử. Cả đời này sẽ chỉ sống hạnh phúc với Hồng Thanh và Phi Diên. Vậy mà Phi Diên lại là con đẻ của hắn. Hắn cảm thấy mình đúng là quá may mắn.

Hắn nhất định phải cầu xin Hồng Thanh tha thứ cho hắn, cho dù có phải quỳ đến sáng cũng được. Lục Ly đã nói hắn là hoàng đế, không cần phải quỳ trước ai cả. Nhưng hắn cảm thấy cho dù có là hoàng đế thì làm sai cũng phải nhận lỗi. Sai với con, với thê tử thì lại càng phải xin lỗi đến chừng nào được tha thứ thì thôi. Nếu vứt đi liêm sỉ mà có được sự tha thứ của hai người họ thì hắn cảm thấy rất đáng.

Hắn gõ cửa nói vọng vào trong:

"Thanh nhi, mở cửa cho ta nói một câu có được không? Thanh nhi!"

Hắn gõ cửa đến lần thứ hai thì Hồng Thanh bước ra, ném thẳng một cái gối vào mặt hắn và mắng:

"Ngươi ồn ào cái gì? Có để cho con ngủ không?"

"Thanh nhi, ta xin lỗi ngươi! Xin lỗi ngươi hàng ngàn hàng vạn lần. Ngươi muốn đánh ta, muốn mắng ta hay làm gì ta cũng được, miễn là ngươi cho phép ta tiếp tục chăm sóc cho hai cha con, để ta dùng cả đời này bù đắp cho các ngươi. Đừng bỏ rơi ta được không?"



Hồng Thanh kinh ngạc khi nhìn thấy Tử Hằng quỳ dưới đất. Hắn không nghĩ y lại làm đến mức này chỉ vì muốn xin mình tha lỗi. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn cảm động mà tha thứ cho y. So với những khổ sở mà hắn đã phải gánh chịu suốt thời gian qua thì để y quỳ một chút cũng chẳng thấm tháp gì. Hắn chỉ nhìn y rồi lạnh lùng đóng cửa. Tử Hằng tiếp tục kêu lên:

"Thanh nhi, ta sẽ quỳ ở đây đến khi nào ngươi đồng ý ra gặp ta!"

Cánh cửa một lần nữa mở ra. Hồng Thanh giận dữ nói:

"Đừng có làm ồn nữa. Con còn đang ngủ. Ngươi còn làm ồn ta lập tức bế Diên nhi đi ngay!"

"Đừng! Ta sẽ không nói nữa nhưng ta vẫn sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào ngươi đồng ý nói chuyện với ta."

"Đứng lên đi! Quỳ mất mặt lắm!"

"Chỉ cần ngươi tha thứ cho ta thì không mất mặt."

"... Thế thì cứ quỳ tiếp đi."

Nói xong Hồng Thanh đóng sập cửa lại. Tử Hằng hụt hẫng. Bảo bối của hắn lạnh lùng quá.

"Chủ tử!" Danh Thần chạy lại về phía Tử Hằng, kinh ngạc gọi.

Tử Hằng nhìn y, hơi nhíu mày. Chuyện tên ảnh vệ này dám đưa Hồng Thanh bỏ trốn hắn còn chưa bỏ qua đâu.

"Ngươi đến đây làm gì? Nếu định khuyên ta đứng dậy thì không cần đâu."

Nghe Lục Ly nói Danh Thần còn không dám tin. Không ngờ hắn quả thật nhìn thấy chủ tử đang quỳ trước cửa phòng người ta như vậy. Rốt cuộc thì giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì mà đến mức chủ tử phải quỳ như thế. Hồng Thanh cũng rất lạnh lùng mặc kệ cho chủ tử quỳ cũng không chịu mở cửa. Là giận nhau bởi chuyện gì vậy?

"Không đâu ạ. Thuộc hạ biết tính của người. Nếu người đã quyết thì ai khuyên cũng không được. Thuộc hạ chỉ muốn… muốn hỏi mình có thể giúp gì được không?"

Tử Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ngươi canh chừng cho ta đừng để ai thấy cảnh này là được."

"Vâng."

Dặn dò xong Tử Hằng lại tiếp tục nghiêm túc quỳ xuống. Danh Thần nhìn chủ tử của mình, không nói nên lời. Hắn nghĩ nếu Hồng Thanh biết cái người đang quỳ trước cửa phòng mình là đương kim thánh thượng có lẽ sẽ không dám để người làm chuyện thế này đâu.

...***...



Cả đêm Hồng Thanh không thể ngủ nổi. Cứ nghĩ đến Tử Hằng là lại tức giận, nhưng sự tức giận của hắn đã nguôi đi phần nào rồi. Hắn không ngờ một người có địa vị cao như Tử Hằng lại sẵn sàng quỳ trước cửa phòng để xin hắn tha thứ. Hoàng thân quốc thích như y có lẽ cả đời này chỉ quỳ trước cha mẹ và thánh thượng, vậy mà lại quỳ trước mặt hắn. Y biết thân phận song tính của hắn nhưng lại không hề căm ghét hay ghê tởm hắn, ngược lại còn cầu xin hắn tha thứ, còn không ngại mất mặt mà làm chuyện như vậy. Trái tim hắn không phải sắt đá, sao có thể không cảm động.

Từ lúc đó đến giờ hắn tính toán có lẽ đã hai canh giờ trôi qua, Tử Hằng đã sớm quay về phòng rồi. Y sẽ không thể kiên nhẫn mà quỳ trước cửa phòng hắn đến bây giờ đâu. Chắc chắn sẽ quay về rồi sáng sớm mai lại chầu chực trước cửa phòng cầu xin hắn tha thứ. Dù nghĩ như vậy nhưng Hồng Thanh vẫn nghi hoặc lỡ như Tử Hằng vẫn kiên nhẫn quỳ đến giờ này thì sao? Nếu y thực sự hối lỗi như thế thì hắn… hắn phải làm gì đây?

Một kẻ song tính như hắn tìm được một người chấp nhận con người của mình và yêu mình không phải dễ, huống chi còn vì mình mà đến liêm sỉ cũng vứt sạch thì lại càng khó có được. Điều đau đớn nhất của hắn là hắn lại yêu cái người mà hắn căm hận đó. Bởi vì hắn yêu nên mới bị hành động của y làm cho hoang mang, làm cho bối rối đến thế này. Nếu như y  ghê tởm thân phận song tính của hắn mà bỏ đi, hắn cũng không biết mình phải sống tiếp như thế nào. Nếu hắn không yêu con người đó thì có lẽ đã không khổ sở thế này.

Hồng Thanh đứng dậy mở cửa và sửng sốt. Tử Hằng vẫn đang quỳ bên ngoài. Y hình như buồn ngủ, hai mắt lim dim. Vừa nghe tiếng mở cửa lập tức hai mắt sáng lên ngẩng đầu nhìn hắn.

"Thanh nhi, ngươi chịu gặp ta rồi sao?"

Hồng Thanh nhíu mày nhìn Tử Hằng. Y quỳ ở đây suốt hai canh giờ, quỳ trên nền đất lạnh lại còn không thèm mặc thêm áo khoác, lỡ bị ốm thì sao? Y chỉ vừa mới khỏi phong hàn chưa bao lâu.

"Không phải đã nói nếu ta chịu gặp ngươi thì sẽ đứng dậy sao? Dậy đi. Quỳ nãy giờ còn chưa đủ mất mặt à?"

Tử Hằng vui mừng vội vàng đứng dậy. Nhưng vì quỳ lâu quá nên khi Tử Hằng đứng dậy chân bị tê nên hơi loạng choạng. Tử Hằng cố tình ngã người về phía Hồng Thanh để hắn buộc phải đỡ mình. Hồng Thanh nhận ra người kia muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của mình nên lập tức đẩy ra.

"Muốn nói chuyện gì qua phòng bên rồi nói."

Sau đó Hồng Thanh nhẹ nhàng đóng cửa bên này rồi mở cửa phòng bên cạnh, bước vào. Tử Hằng nối gót theo sau. Sau khi vào phòng hắn ngay lập tức đóng cửa lại.

"Thanh nhi…"

"Đã nói không được ta là Thanh nhi."

"Ta biết lỗi rồi. Là ta có lỗi với hai cha con ngươi. Ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để xin ngươi tha thứ. Chỉ cầu ngươi đừng rời khỏi ta."

Tử Hằng ôm chầm lấy Hồng Thanh. Hồng Thanh cố gắng đẩy ra nhưng không được.

"Ngươi buông ta ra!"

"Thanh nhi, ta biết ngươi cũng yêu ta mà. Hai chúng ta yêu nhau như vậy lại có một đứa con chung không phải rất tuyệt vời sao? Ta luôn ước có một gia đình như vậy. Ta hạnh phúc lắm. Thanh nhi, cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đã sinh Diên nhi cho ta. Ta yêu cả hai cha con."

Một câu này của Tử Hằng thành công đánh rớt lớp phòng bị cuối cùng của Hồng Thanh. Hắn không kháng cự nữa, chỉ gục đầu vào vai Tử Hằng.

Tử Hằng nhẹ nhàng hôn lên tóc của hắn, sau đó hôn lên trán, lên đôi mắt hơi ướt nước, hôn lên mũi và cuối cùng là đôi môi mỏng mềm mại.

Hai tay Hồng Thanh run run nắm chặt vạt áo trước ngực. Đôi môi mím chặt bị bờ môi của Tử Hằng dụ dỗ mở ra. Đôi môi vừa mở, chiếc lưỡi ấm nóng ngay lập tức lùa vào. Tay Tử Hằng giữ sau gáy Hồng Thanh để nụ hôn càng thêm sâu hơn. Khi thấy Hồng Thanh đã thuận theo mình rồi, hắn thuận thế bế người lên đưa vào giường.

* Có là hoàng đế thì khi cần dỗ vợ, liêm sỉ cũng vứt.