Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế

Chương 36: Ăn chơi thả cửa




Các cô gái nói bọn họ hay đi xem bói ở một vị cao nhân. Người đó có khả năng bói tình duyên, bói con cái, sự nghiệp, gia đình. Nghe nói xem cái gì là trúng cái đó nhưng nếu muốn xem bói càng sâu, bói thêm về tương lai thì phải tốn rất nhiều tiền.

Hồng Thanh không tin vào bói toán. Kiếp trước hắn từng đi xem bói tình duyên chỗ một người cũng được đám thuộc hạ gọi là cao nhân. Y khuyên hắn tiếp tục theo đuổi mục tiêu, chỉ cần có tấm lòng thì nhất định sẽ thành công. Kết quả thì hắn bị mục tiêu theo đuổi của mình lừa vào Đại lý tự rồi hạ độc chết. Từ lúc đó hắn đã không tin vào cái gì gọi là bói toán nữa. Hồng Thanh biết các cô ấy cũng là muốn mình vui vẻ nên mới làm vậy. Nếu họ đã có lòng thì hắn cứ đi. Miễn đừng tin những lời xám xí của thầy bói là được.

Cao nhân mà các cô gái đưa hắn đến là một đạo sĩ, nhà nằm sâu trong một ngõ hẻm nhỏ. Ngoài cửa nhà đã có sẵn hai người nữa đang chầu chực, đều là các cô gái. Hồng Thanh lúc đó nghĩ hoá ra có nhiều cô gái muốn đi xem tình duyên thật. Đúng là rất rỗi việc.

Các cô gái nói vị cao nhân này mỗi ngày chỉ xem cho năm người, không hơn. Cho dù có đưa thêm bao nhiêu tiền cũng không thể khiến vị đó nhận xem thêm. Hồng Thanh nhìn mấy người đứng chầu chực bên ngoài liền quay qua nói với các cô gái:

"Ở ngoài mà có ít người như vậy chắc những người kia đã bỏ về hết rồi. Hôm nay cũng không đến lượt chúng ta đâu. Chúng ta nên về đi."

Các cô gái cảm thấy có lý, nuối tiếc nhìn Hồng Thanh. Hồng Thanh nhún vai cười, ý nói không sao cả. Bọn họ vừa định rời đi thì cánh cửa nhà đột nhiên mở ra. Một thư đồng ló đầu ra nhìn Hồng Thanh và nói:

"Sư phụ nói vị khách quý này vào trước."

...***...

Sáng nay Tử Hằng đưa Phi Diên đến một nơi khác luyện tập để thay đổi môi trường, cũng muốn cho Hồng Thanh một không gian thoải mái hoạt động. Hắn biết tuy mình đã nói với Hồng Thanh sẽ không ép buộc y nhưng mỗi lần hai người gặp nhau vẫn ít nhiều có chút ngượng ngạo. Hắn nghĩ thi thoảng vẫn nên tạo cho Hồng Thanh chút thời gian và không gian để suy nghĩ cho nên mới làm thế này.

Phi Diên đi ra ngoài nên nhất quyết muốn Danh Thần cùng đi nên Lục Ly phải ở lại tiểu viện. Mộ Văn bị Tử Hằng bắt đọc các quyển sách chuyên về trị nước, hướng dẫn xử lý công vụ,... làm Mộ Văn ức chế bỏ ra bên ngoài chơi. Một mình Lục Ly ở lại tiểu viện xử lý mọi việc. Hắn quá bận nên mới không có thời gian để ý đến Hồng Thanh bên này, nếu không đã có thể sớm phát hiện ra việc y bỏ trốn.

Sau khi giải quyết xong công việc cũng đã quá trưa, Lục Ly đi kiểm tra việc ăn uống nghỉ ngơi của Hồng Thanh thì phát hiện phòng của y trống trơn. Hắn hỏi lính canh thì nghe báo là chưa hề thấy Hồng Thanh ra khỏi khu vực quanh phòng ở, không chỉ Hồng Thanh, các cô gái làm nhiệm vụ chăm sóc cho y cũng không thâý ra. Lục Ly nhận thấy có gì đó bất bình thường. Hắn ra ngoài cổng hỏi lại thật kỹ càng mới biết hoá ra các cô gái đã giúp Hồng Thanh trốn ra ngoài.

Lục Ly biết rõ Hồng Thanh chỉ muốn chạy ra ngoài chơi một chút rồi sẽ trở về chứ không phải bỏ đi luôn vì Phi Diên vẫn còn ở đây. Nhưng nếu để y ở bên ngoài gặp phải chuyện gì thì chủ tử nhất định sẽ không tha cho hắn. Lục Ly vội vàng chạy ra ngoài tìm, đồng thời cho người đi tìm Mộ Văn báo cáo sự việc.

...***...

Sau khi Hồng Thanh từ bên trong nhà của vị đạo sĩ kia bước ra, gương mặt rất không vui khiến các cô gái ngạc nhiên, xúm lại hỏi:

"Cao nhân đó nói thế nào? Tình duyên của ngươi không tốt sao?"

"Ta không xem tình duyên."



"Công tử không xem tình duyên thì xem gì?"

Hồng Thanh xem số mệnh. Tình duyên đối với hắn từ lúc xuyên đến thế giới này đã không còn là mối bận tâm hàng đầu nữa. Vị đạo sĩ đó nói số mệnh của hắn rất khó đoán định. Có thể sẽ chết rất sớm nhưng cũng có thể sẽ sống rất lâu. Hắn sẽ phải trải qua rất nhiều kiếp nạn. Nếu có thể vượt qua hết thì sẽ được hạnh phúc mãi về sau.

Hồng Thanh vẫn luôn tự nhủ với bản thân những lời thầy bói nói không thể tin. Nhưng tại sao những lời của tên đạo sĩ đó vẫn ám ảnh hắn như thế. Từng lời của y thấm sâu vào trong đầu hắn. Từ lúc xuyên đến thế giới này đã mang thân phận song tính, rồi bị cưỡng bức đến mức mang thai, sinh con thì suýt chết, rồi lại phải vất vả một mình nuôi nấng con suốt năm năm. Từ lúc đến thế giới này những khổ sở hắn phải trải qua còn ít sao. Quen biết Tử Hằng hắn cũng đã suýt chết hai lần rồi. Cho nên tương lai nếu có chịu thêm kiếp nạn thì cũng bình thường thôi. Hắn dường như đã được định trước kiếp sống này của mình phải trải qua khổ sở như thế. Cho nên việc đạo sĩ phán định hắn như thế không khiến hắn thấy sốc hay lo lắng gì. Hắn chỉ sợ mình không giữ được mạng cho đến lúc nhìn thấy Phi Diên trưởng thành.

"Sao vậy công tử? Công tử đã xem gì thế? Nói cho bọn ta biết đi!"

"Ta xem số mệnh. Hắn nói ta số khổ. Mà cuộc sống của ta từ nhỏ đến giờ vẫn luôn vậy mà."

"Công tử…"

Các cô gái muốn tìm lời nào đó an ủi nhưng lại không biết phải nói gì. Hồng Thanh bật cười nói:

"Các ngươi lo lắng cái gì? Lời y nói có thể tin được sao? Ngươi thấy Tử Hằng chiều chuộng ta như thế nào chưa? Ta khổ thế nào được. Lời đó rõ ràng là nói dối."

"Nhưng mà… cao nhân ít khi nói sai lắm."

"Ít khi không có nghĩa là sẽ không sai. Ta còn chẳng lo, các ngươi lo cái gì?"

Mấy cô gái thấy Hồng Thanh tươi cười tự tin như thế tuy đã phần nào bớt lo lắng nhưng tâm trạng vẫn không thể vui vẻ như trước. Hồng Thanh tươi cười nói tiếp:

"Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, các ngươi biết chỗ nào ăn ngon dẫn ta đến đó đi!"

"Bọn ta biết có một chỗ ăn rất ngon nhưng chỗ đó mắc lắm. Ta còn chưa đến đó bao giờ."

"Không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Ta có rất nhiều. Đi nào. Các ngươi muốn đi đâu, muốn ăn gì tùy ý. Hôm nay lão tử bao hết!"

Không ngờ Hồng Thanh lại phóng khoáng đến như thế, các cô gái vui mừng vô cùng, lập tức kéo Hồng Thanh đi chơi khắp nơi. Tiền vốn là của Tử Hằng đưa cho Hồng Thanh nên dĩ nhiên hắn không xót. Hắn còn muốn xài thật nhanh hết chỗ này cho bõ tức kia. Kiểu gì cuối buổi cũng bị Tử Hằng túm trở về nên từ giờ cho đến lúc đó, hắn muốn ăn chơi thật đã để bù lại cho thời gian gần sáu năm phải sống như tên ăn mày.



Bọn họ đến chơi ở tửu lầu đắt nhất huyện, thưởng thức những món ăn mà chỉ có đám quan viên hay phú hào mới được đụng đến, uống loại rượu quý đã được ủ đến mấy chục năm. Ăn uống no nê đến mức ai cũng ngà ngà say. Hồng Thanh vốn đã tửu lượng kém lại càng say đến bất tỉnh nhân sự.

Bọn họ không biết từ nãy đến giờ mình vẫn luôn bị một nhóm người chú ý đến với ý đồ không tốt lành gì. Mặc dù trước khi vào tửu lâu này Hồng Thanh đã cẩn thận đưa nhóm các cô ấy đi mua sắm mặc những bộ y phục mắc tiền một chút để không bị chú ý, nhưng chính gương mặt xinh đẹp nổi bật của Hồng Thanh khiến bọn chúng để ý. Chúng vẫn luôn ở một bên lặng lẽ quan sát bọn họ chờ đợi sơ hở.

"Tại sao có thể để cho một mỹ nhân đẹp như vậy đi ra ngoài uống rượu như vậy, tám phần là do bị thất tình rồi."

"Tửu lượng kém mà uống nhiều như vậy. Chúng ta cũng khá may mắn nhỉ, tóm được một con mồi xinh đẹp dễ dàng như thế."

Hồng Thanh tuy đã ngủ nhưng tại vẫn nghe trên đầu mình loáng thoáng có tiếng người trò chuyện. Hắn không nghe rõ lời bọn họ nói, chỉ cảm thấy hình như cả người bị ai đó nhấc lên cao sau đó di chuyển. Có phải Tử Hằng đã tìm ra hắn và đưa hắn trở về không? Sáng hôm sau tỉnh dậy hắn nhất định sẽ bị y mắng cho một trận, có khi còn bị cấm túc không cho ra khỏi phòng nữa ấy chứ. Nhưng không sao. Hôm nay hắn chơi đủ rồi.

...***...

Lúc Lục Ly tìm được đến nơi thì chỉ còn thấy cảnh các cô gái đã từng làm trong tiểu viện nằm gục trên bàn sau xỉn nhưng Hồng Thanh lại không thấy đâu. Lục Ly liền túm lấy tên chủ quán để hỏi thì được biết có một nhóm mấy người lạ mặt đưa Hồng Thanh đi nhưng hắn không rõ là đi đâu. Lục Ly nghe mà lo lắng không thôi.

Mộ Văn lúc này cũng đã chạy tới, nghe chuyện này mà chửi thề.

"Ai da tẩu tử, nếu muốn ra ngoài chơi không phải chỉ cần nói với ta một câu là được sao? Việc gì phải lén lút bỏ trốn như thế chứ?"

"Thế tử gia, bọn chúng chắc chưa đi xa được đâu. Chúng ta chia nhau ra tìm có khí sẽ may mắn bắt được trước khi bệ hạ về tới."

"Không kịp nữa đâu. Hắn về đến nơi rồi."

"Về rồi?" Lục Ly kinh ngạc. Hắn cứ nghĩ nhóm người của chủ tử phải chiều mới về đến.

"Về rồi. Lúc ta trên đường chạy tới tìm ngươi đã tình cờ nhìn thấy. Lần này hai chúng ta bị biểu ca chém chắc rồi."

Lục Ly nghiến răng, hai bàn tay siết chặt. Tất cả đều tại hắn quá chủ quan. Hắn đã nhận ra mối quan hệ của chủ tử và Hồng Thanh lâu nay không được tốt. Hắn cũng biết rõ con người đó vốn chẳng chịu ngồi yên bao giờ. Nếu không phải lâu nay bị thương y đã sớm tìm cách trốn ra ngoài từ lâu rồi. Sao hắn có thể chủ quan không cho người giám sát chặt chẽ Hồng Thanh. Sao hắn có thể làm việc vô trách nhiệm như vậy?

"Thuộc hạ sẽ đi tìm y. Sau khi tìm được người sẽ đem đầu về chịu tội."

*Không phải lỗi của ngươi. Nếu có thì cũng là do cái tên thế tử gia gì đó kia kìa.