Hồng Thanh bị thương nhưng chỉ nghỉ ngơi có vài ngày rồi xuất phát nên Tử Hằng không dám cho xe ngựa chạy nhanh. Trên xe có để một cái đệm dày. Suốt đoạn đường hầu như Hồng Thanh đều nằm. Hồng Thanh ngồi một lúc thì sẽ bị Tử Hằng bắt nằm xuống. Xe ngựa khá xóc, hắn sợ động đến vết thương của Hồng Thanh.
Thật ra Tử Hằng lo lắng hơi quá. Với một kẻ làm đủ mọi công việc để kiếm tiền suốt năm năm qua như Hồng Thanh, những vết thương kiểu này hắn gặp không ít. Có lúc còn bị đám người tranh giành địa bàn đánh nặng hơn. Bị thương nhiều nên khả năng chịu đựng cũng tốt hơn, nằm nhiều đối với hắn lại càng mệt.
Trên đường đi Hồng Thanh được bồi bổ bởi rất nhiều đồ ăn và dược liệu quý. Xuất phát chưa đầy hai tuần, vết thương của Hồng Thanh đã gần như khỏi hẳn. Thời gian Hồng Thanh còn phải băng bó, mỗi tối đều có Danh Thần giúp hắn thay băng. Tử Hằng vốn cũng muốn tự tay làm việc này chỉ tiếc hắn không đủ khéo, làm một hồi băng hắn quấn cho Hồng Thanh xấu kinh khủng. Hồng Thanh nhìn không nổi mới đuổi hắn ra ngoài và nhờ Danh Thần băng giúp. Cũng may chuyện này chỉ xảy ra ba ngày trước khi Hồng Thanh được phép tháo băng hoàn toàn, nếu không Tử Hằng sẽ không nhịn được rút kiếm chém chết Danh Thần. Còn Danh Thần kể từ lúc đó mỗi lần đến gần Hồng Thanh đều cảm giác kiếm đang kề cổ.
"Ngươi gần đây làm sao đấy? Đừng có làm khó Danh Thần!"
"Ta làm khó gì hắn?" Tử Hằng nhíu mày. Hắn còn chưa chém tên đó là may, làm khó cái gì.
"Còn không phải? Ta thấy lần nào ngươi nhìn cũng giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Ta nói cho ngươi biết chính là nhờ có hắn Diên nhi mới chịu đi cùng ngươi. Nếu ngươi cứ như vậy với Danh Thần ta sẽ ôm con trở về."
Tử Hằng rất bực bội nhưng không thể làm được gì. Bởi Hồng Thanh nói đúng. Chính vì thế hắn mới càng tức, vừa tức vừa giận bản thân mình. Hồi đó cứ mỗi lần bận việc hắn lại giao cho Danh Thần thay hắn đi xem chừng hai cha con Hồng Thanh. Rốt cuộc bây giờ bọn họ còn thân thiết với ảnh vệ của hắn hơn cả hắn.
Bởi vậy Tử Hằng cực kỳ hạn chế việc Danh Thần tiếp cận Phi Diên. Hắn dành gần như toàn bộ thời gian rảnh của mình để ở bên cạnh và chơi với Phi Diên. Nhưng oái oăm là những lúc như vậy lại để "xổng" Hồng Thanh ở gần Danh Thần. Mà việc hắn tức nhất là dường như Hồng Thanh đang cố tình làm như thế, đến mức chính Danh Thần cũng nhận ra điều đó.
"Ngươi muốn giết người không dao đó hả? Tránh xa ta ra một chút đi!"
"Đừng lo! Tên họ Châu đó không dám làm gì ngươi đâu. Hắn mà đụng đến ngươi Diên nhi sẽ giận đấy!"
Danh Thần nhìn trời. Như thế hắn còn chết nhanh hơn. Sự tức giận mà kìm nén lâu ngày dễ sinh ra án mạng lắm.
"Có chuyện gì mà ồn ào thế kia?" Hồng Thanh ngạc nhiên chỉ về hướng một đám đông tụ tập.
"Ta nghe nói có một đoàn xiếc đến biểu diễn. Ngày mai sẽ diễn buổi đầu tiên. Bọn họ đang chào mời người dân đến xem đó mà. Ngươi có muốn đi xem không?"
Kiếp trước hắn là thế tử, đã vô số lần được xem các đoàn xiếc nổi tiếng kinh thành vào cung biểu diễn. Những tiết mục hay nhất hắn đã xem đến chán rồi. Nhưng từ lúc xuyên đến thế giới này hắn chưa từng được xem một buổi biểu diễn xiếc đúng nghĩa. Mỗi khi ở huyện Tân Xuân có đoàn xiếc đến hắn đều nhân cơ hội để đi bán bánh kiếm tiền, thời gian đâu mà xem. Phi Diên thì càng không có cơ hội.
"Muốn. Ngươi có thể giúp ta và Diên nhi đi xem sao?"
"Chuyện đó không khó."
Đoàn xiếc Nhật Thực dường như mới được thành lập không lâu, không có mấy danh tiếng. Nhưng thấy mấy người làm nhiệm vụ chào mời oang oang giữa đám đông nghe có nhiều tiết mục rất thú vị. Nào là xiếc khỉ, hét ra lửa, dùng mắt nâng thanh sắt,... Người dân có vẻ rất hào hứng. Phi Diên nghe cũng thấy thích.
Kiếm được một chỗ tốt vào ngồi xem xiếc không khó nhất là đối với người có tiền như Tử Hằng. Để không gian thoải mái xem xiếc, Tử Hằng bỏ tiền mua liền mấy ghế bên cạnh, lại còn ngồi hẳn hàng đầu. Tầm nhìn tốt đến không thể tốt hơn.
Số lượng người xem xiếc rất đông, phải đến hai trăm người chen chúc nhau trong một cái rạp xiếc nhỏ dựng tạm. Các tiết mục biểu diễn khá hấp dẫn. Người dân đón nhận rất tốt. Nhưng Tử Hằng có dự cảm không lành. Dường như càng ngày càng có nhiều người ngồi gần hắn hơn, không chỉ vậy gần như tất cả đều là nam nhân. Gương mặt người nào người nấy có vẻ rất chú ý hắn nhưng giả bộ xem xiếc hăng say. Tử Hằng kéo tay Hồng Thanh nói nhỏ:
"Ngươi đưa Diên Diên ra ngoài mua gì đó ăn đi."
Hồng Thanh ngạc nhiên: "Hả? Trước khi vào xem đã ăn nhiều lắm rồi mà?"
"Ngoan! Nghe lời ta ra ngoài đi. Diên Diên cũng là bé ngoan nghe lời chứ?"
"Vâng."
Bình thường có lẽ Hồng Thanh đã làm ầm lên mắng cho Tử Hằng một trận vì dám xem hắn như trẻ con mà đối xử, nhưng thái độ của Tử Hằng rất lạ. Lời nói nghe thì nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì như đang ra lệnh vậy. Lần đầu tiên hắn thấy y có thái độ như thế khiến hắn có cảm giác dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hồng Thanh gật đầu ngoan ngoãn nghe theo. Tử Hằng lệnh cho Danh Thần hộ tống hai cha con họ ra ngoài.
Ba người vừa mới bước ra khỏi rạp vài giây, ánh mắt của những người đang ngồi xung quanh Tử Hằng lập tức thay đổi. Cả người đang biểu diễn trên sân khấu cũng vậy. Tử Hằng và Lục Ly từ từ đứng dậy, rồi đột ngột cầm ghế quăng thẳng lên bục biểu diễn, ném vào hai tên diễn viên đang định rút kiếm, sau đó nhảy lên trên bục. Mười mấy kẻ phía dưới lập tức rút kiếm lao vào tấn công hai người họ. Dân tình hoảng sợ dẫm đạp nhau chạy ào ào ra ngoài.
...***...
Danh Thần vừa đưa cha con Hồng Thanh ra khỏi rạp vài bước liền ghé sát tai Hồng Thanh nói:
"Tìm chỗ nào kín đáo, an toàn rồi ở yên đấy. Ta không gọi thì đừng bước ra."
Hồng Thanh không dám hỏi nhiều, lật đật ôm con chạy đi. Hắn vừa chạy đã có hai kẻ mặc đồ thường dân lao ra từ trong rạp rút kiếm tấn công. Danh Thần nhanh chóng cản lại. Hồng Thanh hốt hoảng, dáo dác nhìn xung quanh tìm một chỗ có thể trốn.
Rạp xiếc này được dựng tạm trên một bãi đất trống cách khá xa khu dân cư. Xung quanh cơ bản không có chỗ nào có thể trốn. Hồng Thanh liền quay đầu chạy theo hướng khu dân cư.
"Cha, Hằng thúc và Danh Thần ca ca đang gặp nguy hiểm!"
"Ừ nhưng chúng ta không giúp được nên chúng ta phải trốn. Nếu chúng ta mà bị thương sẽ khiến họ gặp phiền phức hơn đấy."
Người dân từ trong rạp hốt hoảng chạy ra. Ai cũng chạy trối chết. Có người vì chạy nhanh quá va mạnh vào Hồng Thanh khiến hắn ngã xuống đất. Hồng Thanh cố ý té ở tư thế ngửa ra sau để con trai không bị thương. Có mấy người chạy qua người hắn không cẩn thận dẫm lên chân hắn.
"Cha, cha có sao không?" Phi Diên hoảng sợ bật khóc.
"Không sao."
Hồng Thanh đứng dậy nhưng chân hắn bị trật khớp lại khuỵu xuống. Phi Diên lại càng sợ hãi khóc oà. Hắn ôm chầm lấy thằng bé cố gắng an ủi, mắt lo lắng nhìn về phía sau.
Hắn nhìn thấy bên trong cái rạp nhỏ được dựng tạm đó mười mấy tên mang kiếm tấn công dữ dội Tử Hằng và Lục Ly đứng trên bục cao. Danh Thần cũng đang phải đối phó với ba, bốn tên khác.
Tử Hằng rốt cuộc có thân phận gì, tại sao lại bị một đám đông người truy sát như vậy. Lần đầu tiên từ lúc quen biết nhau, Hồng Thanh nhìn thấy ba người đó dáng vẻ lạnh lùng đầy sát khí tay cầm kiếm chém giết kẻ địch. Quang cảnh này rất giống với cảnh kiếp trước hắn đã từng nhìn thấy không ít lần: cảnh thái tử điện hạ ra tay giết thích khách.
Trống ngực hắn đập thình thịch. Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khôn cùng. Không lẽ Châu Tử Hằng là người trong hoàng cung?
Có gần chục tên khác cũng mang kiếm chạy vào tiếp viện cho nhóm đang đứng bên trong rạp. Có một kẻ đang nhìn về phía mình. Hồng Thanh hốt hoảng ôm Phi Diên bỏ chạy. Nhưng chân hắn bị thương chạy không nổi. Mắt nhìn thấy kẻ kia đang chạy đến gần, Hồng Thanh đẩy Phi Diên lên phía trước, gào lên:
"Chạy đi! Nhanh lên!"
"Nhưng…" Phi Diên mếu máo.
"Chạy! Nhanh!"
Phi Diên khóc oà vội chạy đi.
Kẻ kia chạy vụt qua Hồng Thanh, lao về phía Phi Diên. Hồng Thanh liền dùng hết sức bình sinh nhảy tới ôm lấy chân kẻ địch khiến kẻ kia té ngã. Hắn vùng chân ra nhưng Hồng Thanh ôm rất chặt.
"Bỏ tay ra!"
"Không bỏ. Dám nhắm tới con trai ta, ta giết ngươi."
Hồng Thanh rút từ trong ngực ra một con dao găm đâm vào chân kẻ đó. Hắn kêu gào lên, cầm kiếm đâm thẳng vào lưng của Hồng Thanh. Thanh kiếm rút ra, máu bắn tung tóe. Hồng Thanh đau đớn tay giữ không nổi kẻ kia nữa, hai mắt cũng lờ đờ nhìn không rõ. Cả người vừa đau đớn vừa kiệt sức vì mất máu. Trước khi hoàn toàn ngất đi hắn lờ mờ nhìn thấy một kẻ lạ mặt khác bắt lấy Phi Diên chạy đi.
"Hồng Thanh! Tỉnh lại, Phương Hồng Thanh!" Tử Hằng ôm lấy Hồng Thanh cả người đầm đìa máu mà hoảng sợ gào lên.
"Tìm con ta nhanh lên! Mau tìm nó đi!"
Danh Thần vội vã chạy đi tìm.
"Hồng Thanh, đừng sợ! Ta sẽ cứu ngươi."
Hắn bế Hồng Thanh lên chạy như điên về khu dân cư. Phía sau bọn họ, Mộ Văn và quân của y đang dọn sạch chiến trường.