Bị phát hiện một lần dĩ nhiên Hồng Thanh chẳng dám đến gần nhà của huyện lệnh nửa bước. Hắn sợ gặp phải cái tên hung thần kia lần nữa thì chết chắc. Huynh đệ bên nhà đó đúng kiểu huynh đệ ruột thịt, đến tính cách cũng giống nhau, thích là đánh đánh, giết giết. Tốt nhất hắn vẫn là nên tránh xa bọn họ một chút.
Sáng nay hắn lại tiếp tục công việc nhặt rác hàng ngày của mình, chắc mẩm trôi qua sẽ là một ngày bình yên.
"Ồ? Quả nhiên có con thật này."
Giọng nói vừa khiến Hồng Thanh ám ảnh cả ngày hôm qua giờ lại đột ngột vang lên lần nữa khiến hắn không khỏi rùng mình. Hắn kéo Phi Diên ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn cái người đang ngồi vắt vẻo trên tường kia.
Châu Mộ Văn mỉm cười, từ trên cao nhảy xuống đứng đối diện với Hồng Thanh. Hồng Thanh kéo con lùi lại phía sau, nhìn Mộ Văn ánh mắt hoảng sợ nhưng cũng rất kiên định. Hắn biết mình chạy không thoát nhưng cũng không muốn để cho tên hung thần này cho rằng mình yếu đuối, dễ doạ nạt. Nếu có chết cũng phải ngẩng cao đầu mà chết.
(Au: bình thường liêm sỉ quăng đâu chẳng thấy, bây giờ thì ngầu vãi lòi.)
"Ngươi đến đây làm gì? Nếu là lấy lại mấy thứ đồ kia thì xin lỗi, ta đem bán rồi chia tiền cho mọi người cả rồi. Hơn nữa, chúng vốn là của người dân Tân Xuân, không phải của Ngọc Chương. Ngươi không có quyền lấy chúng."
Mộ Văn nhìn gương mặt hướng thẳng đến mình đầy nghiêm túc trong khi ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ sợ hãi của Hồng Thanh, trong lòng càng cảm thấy hứng thú. Hắn bật cười tươi xua tay nói:
"Hiểu lầm thôi. Hiểu lầm thôi. Ta không đến đây để đòi đồ. Ta đến chỉ đơn giản để thăm ngươi và con trai ngươi a. Thằng nhóc dễ thương đấy."
Thái độ của người này vô cùng thân thiện, so với chính y một ngày trước đó khác hẳn một trời một vực khiến hắn không khỏi nghi ngờ tên trước mắt này có phải là bị giả dạng hay không.
"Không cần lo lắng. Lần này ta đến thực sự là có thiện ý. Lần trước nếu ta biết ngươi là người quen của biểu ca thì đã không dọa sợ ngươi. Ta chưa giới thiệu nhỉ. Ta tên Châu Mộ Văn. Tử Hằng ca ca là biểu ca của ta."
Hồng Thanh vẫn nhìn chăm chăm Mộ Văn từ nãy giờ, dường như vẫn không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.
"Khụ khụ." Mộ Văn ho nhẹ, cảm giác hơi ái ngại. Quả nhiên hôm qua làm mặt dữ quá khiến y sợ rồi. "Ta xin lỗi vì chuyện xảy ra hôm qua. Thực ra lúc đó ta không có ý định giết ngươi đâu. Ta cũng đâu phải là kẻ thích chém giết bừa bãi chứ. Ta chỉ muốn doạ ngươi chút thôi."
Nghe cái kiểu nói chuyện kia, hắn đã biết người này tám phần là người thật rồi. Cũng không còn cảm thấy sợ nhiều như trước nữa. Nhưng mà hắn vẫn rất tức giận. Đó mà gọi là doạ chút hả? Hắn đã sợ chết khiếp đấy.
"Tạ ơn thế tử đã không giết. Thảo dân cảm kích vạn phần. Bây giờ thảo dân còn phải làm việc. Nơi này rất bẩn, thế tử nên rời đi thì hơn."
Khác với suy nghĩ của Hồng Thanh, Mộ Văn vậy mà không hề rời đi, vẫn đứng ở đó vui vẻ nói chuyện:
"Không sao. Ta đang rất rảnh rỗi. Ngươi đi đâu ta theo đó."
Hồng Thanh trợn mắt. Hắn đã biến thái, tên này còn biến thái hơn nữa à. Thế quái nào còn muốn đi theo hắn? Không lẽ cũng giống với Tử Hằng, tên này cũng có ý với con trai hắn rồi? Nghĩ vậy Hồng Thanh lập tức hối con trai quay về. Mộ Văn ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi không phải hiểu nhầm gì đấy chứ? Ta không định làm hại gì con trai ngươi đâu."
"Vậy thế tử cứ muốn lẽo đẽo đi theo một kẻ làm nghề nhặt rác như thảo dân làm gì? Thảo dân chẳng có gì để đưa cho thế tử đâu. Ngược lại nếu để người bị bẩn mà nhiễm bệnh thì thảo dân có trăm cái mạng cũng gánh không nổi."
Mộ Văn sờ cằm nhìn Hồng Thanh quan sát khiến Hồng Thanh không khỏi có chút ngại xen lẫn ớn lạnh.
"Ta cảm thấy rất khó hiểu. Ngươi đã biết ta là thế tử, tại sao thái độ của ngươi lại không có chút nào là e sợ ta hết vậy? Hay là... ngươi có thân phận nào khác còn lớn hơn cả ta?"
Là bởi vì hắn kiếp trước là một thế tử, quyền lực có khi còn cao hơn y. Đối mặt với y dĩ nhiên là không sợ hãi gì rồi. Trừ khi đứng trước mặt hắn là đương kim thánh thượng thì may ra.
"Thế tử thật biết đùa. Nếu ta mà có thân phận lớn như thế còn phải đi nhặt rác kiếm sống qua ngày sao? Chẳng qua… ừm… nói sao nhỉ? Có lẽ do thảo dân tiếp xúc nhiều với biểu ca của thế tử rồi nên mới không có cảm giác e sợ quá chăng?"
Mộ Văn nghe vậy lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
"Vậy thì ta lại càng tò mò. Có thể ngươi trông ta đáng sợ vậy thôi nhưng ta lại rất sợ biểu ca của ta đấy. Huynh ấy lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng như thanh gỗ vậy. Đứng trước mặt huynh ấy ta chẳng dám ho he gì. Thế mà ngươi lại bảo biểu ca không đáng sợ. Ta thực sự rất nể phục ngươi. Ngươi làm như thế nào mà hay vậy?"
Hồng Thanh: "..."
Hắn có nên nói thật rằng hắn vốn chỉ lừa tiền biểu ca của y không? Có thể sống sót đến tận giờ đều là nhờ vào bản lĩnh mặt dày của bản thân hắn.
"Không có làm gì cả. Châu Tử Hằng muốn ta cung cấp thông tin để vạch tội huyện lệnh đại nhân. Ta biết thì ta nói, đổi lại ta nhận được tiền. Tóm lại bọn ta chỉ là quan hệ giao dịch. Vậy thôi. Không có gì mà thế tử gia phải ngưỡng mộ cả."
Một người như Tử Hằng lại có thể giao dịch tiền bạc với một tên nghèo thế này đã là một sự ngạc nhiên, thái độ của Hồng Thanh khi kể lại chuyện đó với hắn còn khiến hắn ngạc nhiên hơn. Hắn thực sự tò mò không biết khi y biết được thân phận thật sự của Tử Hằng thì sẽ có biểu cảm như thế nào.
"Phải rồi. Ta còn chưa biết nên gọi ngươi là gì nhỉ?"
"Chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều. Thế tử không cần biết tên của thảo dân đâu. Người sẽ quên rất nhanh thôi."
"Nếu ngươi không chịu nói thì ta sẽ gọi ngươi là 'Thử Thử' nhé?"
"Cái gì mà 'Thử Thử'?
"Lần đầu tiên ta gặp ngươi trông ngươi như một con chuột nhắt vậy. Rất thú vị."
"... Tên ta là Phương Hồng Thanh. Cảm ơn. Thế tử muốn gọi thế nào cũng được. Giờ thảo dân phải đi!"
Hồng Thanh nói xong quay người bỏ đi. Mộ Văn lập tức đuổi theo. Hồng Thanh bực mình quay lại, rất kìm chế để không chửi thề.
"Cảm phiền thế tử đừng đi theo thảo dân nữa. Người cứ lẽo đẽo đi theo thế này sẽ khiến mọi người chú ý. Thảo dân không tài nào làm việc được."
"Ngươi cứ xem ta như không khí là được rồi."
Ngươi to đùng sờ sờ như thế, coi là không khí thế quái nào được.
"Vẫn là làm phiền thế tử về đi. Dân nghèo như thảo dân tiếp không nổi người đâu."
"Vậy nhà ngươi ở đâu? Lát ta lại tìm tới."
Hồng Thanh muốn nổi điên. Tên này bị khùng hay gì?
"Đệ đang làm gì ở đây vậy?"
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến Mộ Văn giật mình còn Hồng Thanh mừng rỡ như bắt được vàng.
Mộ Văn quay lại nở nụ cười: "Biểu ca, huynh cũng đến ư?"
"Ta đã dặn đệ thế nào mà đệ lại dám đến đây tìm hắn hả?"
Trán Tử Hằng nổi đầy gân xanh, nhìn là đủ biết đang giận dữ thế nào.
"Huynh đừng giận. Huynh chỉ nói với đệ loại người này đệ không nên dây vào nên đệ mới tò mò tại sao huynh lại nói thế. Đệ gặp rồi mới thấy hắn cũng đâu có tệ lắm. Bọn đệ đã nói chuyện rất vui."
"Thế này mà đệ gọi là nói chuyện hả? Cút về nhà cho ta!"
Tử Hằng ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt Hồng Thanh nhìn mình sửng sốt. Không chỉ thế trong ánh mắt còn có cả sự đau đớn và thất vọng. Hắn mới nhận ra ban nãy lời mình nói với Mộ Văn đã khiến y tổn thương rồi.
"Ủa? Sao lại bỏ đi rồi?" Mộc Văn ngạc nhiên hỏi với theo.
"Quay về cho ta! Ta sẽ tính sổ với đệ sau."
Tử Hằng lườm mắt nhìn biểu đệ của mình rồi vội đuổi theo Hồng Thanh. Mộ Văn nhìn theo, cười thầm. Đã như vậy rồi huynh ấy còn chối là giữa hai người họ không có gì à? Đúng là một mối quan hệ thú vị.
...***...
"Phương Hồng Thanh, đợi đã!"
Tử Hằng vừa đi theo phía sau vừa gọi nhưng người kia không đáp lại. Hắn liền lao nhanh lên phía trước chắn đường đi của Hồng Thanh. Y thấy bị chặn đường liền quay người đi hướng khác. Tử Hằng liền kéo tay lôi lại. Hồng Thanh lúc bây giờ mới quay đầu mỉa mai hỏi hắn:
"Chuyện gì đây? Không lẽ Châu Tử Hằng ngươi cũng giống như tên biến thái kia muốn bám theo ta đi làm việc?"
Tử Hằng vội buông tay.
"Chuyện Mộ Văn làm phiền ngươi, ta thay đệ ấy xin lỗi ngươi."
"Khỏi cần. Phận thấp hèn như ta không dám nhận lời xin lỗi của mấy người địa vị cao cao như các ngươi đâu."
Tử Hằng cau mày. "Ngươi đừng có giở cái giọng đó ra nói như vậy với ta. Ta đã bao giờ xem thường thân phận của ngươi chứ."
"Không ư? Vậy thì lời mà ngươi dặn dò Châu Mộ Văn là thế nào? Ngươi nói hạng người như ta là thế nào mà người khác không thể gặp?"
"Ngươi không hiểu. Ta nói thế chỉ vì không muốn tên nhóc đó làm phiền ngươi."
"Phiền ư? Ta thấy ngươi còn phiền gấp mấy lần hắn. Ta đã chán ngấy việc suốt ngày phải cãi nhau với ngươi. Ngươi xong việc ở đây rồi thì làm ơn quay về chỗ của ngươi nhanh giùm cái. Cũng dắt luôn tên biểu đệ gì đó của ngươi về giùm."
Tử Hằng nhìu mày. "Ngươi nói cái gì?
"Ta nói cái gì ngươi còn nghe không hiểu sao?"
Hồng Thanh thực sự rất giận. Người nào người nấy đều xem thường hắn. Coi hắn là tên nhặt rác, hám tiền rồi tùy ý thích thì trêu chọc, thích thì doạ giết. Hắn quá mệt mỏi rồi.
"Ta không muốn ngươi đến làm phiền cuộc sống của cha con ta nữa. Từ lúc ngươi xuất hiện cuộc sống của cha con ta chưa ngày nào được yên ổn. Ngươi làm ơn quay về đi. Coi như ta cầu xin ngươi đấy!"
Hai bàn tay siết chặt lại. Đã qua mấy ngày không gặp, lại thêm chuyện hôm qua nên hắn lo lắng muốn đến thăm Hồng Thanh, rốt cuộc thứ hắn nhận về là cái gì thế này. Hắn bị người ta mắng té tát rồi đuổi về. Nực cười làm sao? Hắn là hoàng đế vậy mà bị một kẻ thấp hèn dưới đáy xã hội đuổi về.
Tử Hằng ôm đầu cười đến rung người khiến Hồng Thanh giật mình. Tử Hằng đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt.
"Muốn ta về cũng được thôi. Nhưng ta muốn đưa Diên Diên đi theo."
* Không được. Ngươi mà làm thế là mất vợ đấy.